40 tuổi, tôi không muốn lại thất tình
Gần đây tôi có đăng bài trong chuyên mục Hẹn hò, tìm người đàn ông tri thức, chân thành cho phần đời còn lại.
Cũng có vài lá thư gửi đến nhưng sau đôi lần nói chuyện tôi thấy không hợp và cũng không biết nói gì thêm, cho đến khi nhận được thư anh. Anh có hoàn cảnh tương tự tôi, gần 50 tuổi, còn tôi cũng gần 40 rồi. Qua cách nói chuyện, tôi nhận thấy ở anh sự chân thành, anh thường gọi video cho tôi thấy những sinh hoạt thường ngày, từ công việc đến ăn và ngủ.
Anh nhiều tuổi với tôi là một ưu điểm, vì cả hai sẽ biết trân quý hạnh phúc muộn màng, sẽ cùng nhau đi đến cuối cuộc đời. Anh nói chuyện rất tự nhiên, lý luận sắc bén, tôi chỉ gật đầu đồng ý. Về bằng cấp, tôi hơn anh, về chuyên môn thì mỗi người mỗi mảng, còn kinh nghiệm sống thực tế anh hơn hẳn, tôi bị thuyết phục và nể trọng anh nhiều. Tôi nghĩ người mình mong tìm đúng là anh rồi, bản thân có tình cảm với anh. Mỗi ngày mà không thấy anh nhắn hay gọi là tôi buồn và thiếu vắng. Nói ra có khi các anh chị lại cười, tôi gần 40 mà cứ tưởng mình 20,
Chúng tôi nhớ nhung, mong gặp nhau. Song tôi lại ngại vì nếu gặp nhau thì thể nào cũng xảy ra chuyện gần gũi, trong khi tôi mong muốn một mối quan hệ chắc chắn rồi mới có chuyện đó. Anh nói đúng, vợ chồng hợp nhau về tính cách chưa đủ, việc ăn ở với nhau cũng rất quan trọng. Tôi nghĩ không thông, chần chừ chưa gặp. Cả hai không được thoải mái dù vẫn duy trì nhắn tin. Rồi tôi nghĩ không gặp thì cũng không thể tiến thêm nên chấp nhận cứ thuận theo tự nhiên, theo cảm xúc của mình, cho cả hai cơ hội.
Chúng tôi gặp nhau, cảm thấy thân quen, chuyện đó cũng xảy ra, cả hai dường như rất hợp nhau. Sau đó, không biết có phải do tôi nhạy cảm quá không nhưng cảm thấy sự thay đổi nào đó ở anh. Anh không gọi thường xuyên, tôi nhắn tin anh chậm trả lời, không như trước. Một hôm anh không gọi, không nhắn, tôi sốt ruột gọi video như thường lệ không được, gọi trực tiếp cũng không thấy anh nghe máy, nhắn tin anh không trả lời. Hôm sau anh gọi lại thanh minh rằng hôm trước đi công tác, bỏ điện thoại trong áo khoác bỏ quên trên xe ôtô người ta. Tôi hết lo hết giận. Anh nói có đôi khi sự cố hết pin, máy hỏng hoặc quên máy. Tôi đề nghị anh khắc phục mấy vấn đề đó đi, giọng điệu vui vẻ.
Hôm sau, cũng vào buổi tối tôi nhắn nhưng anh chậm trả lời, tôi lại nghĩ và nhắn rằng hình như anh có gì không minh bạch. Khi anh gọi lại nói chuyện vẫn vui vẻ, tôi bảo: “Anh liệu hồn với em”. Anh bỗng biến sắc và bảo tôi đừng nói giọng đó, anh nghèo nhưng thái độ của tôi không có tác dụng gì với anh đâu (anh là người Hà Nội). Chúng tôi giận nhau. Anh nói điều kiện của tôi hơn anh, anh cũng có lòng trắc ẩn. 3 ngày rồi anh không chủ động nhắn cũng không gọi. Tôi cảm thấy hụt hẫng, nhắn cho anh nói rất nhiều vì cảm thấy khó chịu trong lòng. Tôi bắt đầu suy nghĩ, liệu anh có nghiêm túc như những gì ban đầu tôi nhìn thấy.
Video đang HOT
Tôi lại nhớ suốt gần 2 ngày ở bên nhau, điện thoại anh hết pin hầu như không sử dụng. Anh dùng loại điện thoại khó tìm được dây sạc, không mượn được ai. Có phải do tôi suy nghĩ quá nhiều không? Trước khi gặp nhau, anh cũng giận tôi, tưởng như kết thúc. Lúc đó cả hai đang vui vẻ, nhớ thương nhau, anh muốn ôm, tôi đã nói: “Anh hay thật, anh cứ thích là người ta đến để cho anh ôm”. Thế là anh nổi nóng: “Em hãy ôm cái suy nghĩ bẩn của em làm kỷ niệm, chào em”.
Tôi ngày càng có tình cảm với anh, không muốn vì chút hiểu lầm mà bỏ lỡ mối lương duyên. Tôi mệt rồi, muốn dừng chân, chỉ cần yêu thương nhau thì mọi khúc mắc đều có thể hoá giải. Vậy nên tôi đã nhắn rất nhiều nhưng anh chỉ nói rằng: “Em đừng buông tay anh nếu có tình cảm, thái độ đừng nên căng thẳng”. Sau đó anh lại không nhắn tin dù tôi có nhắn tin, gửi mẩu truyện anh đọc.
Tôi mệt mỏi lắm, không biết có phải do bản thân nhạy cảm, lại suy nghĩ quá nhiều theo hướng tiêu cực không? Tôi thực sự không muốn mất anh nhưng cũng hoang mang anh có thật lòng với mình không? Tôi sẽ cố gắng không buông tay nếu anh vẫn yêu tôi, nhưng sao giờ không còn cảm nhận được tình cảm đó, nên làm sao đây? Cảm ơn anh chị đã lắng nghe, tôi mong lắm những lời khuyên chân thành. Tôi nhiều tuổi rồi, không mong mình sẽ rơi vào cảnh thất tình lần nào nữa. Để quên một người, để cân bằng tâm lý trở lại cũng khá mệt mỏi.
Chồng tặng bồ váy hiệu nhân ngày Valentine, vợ "chơi chiêu" khiến anh ta xanh mặt
Tôi không nghĩ rằng mình phải đón một ngày lễ Tình nhân buồn đau và chua chát đến thế.
Tôi năm nay ngoài 40 tuổi, chồng hơn tôi 5 tuổi. Chúng tôi đã bên nhau gần 20 năm, phần lớn thời gian đều là vui vẻ, hạnh phúc. Chúng tôi đều xuất thân là người dân quê nghèo. Cả hai cùng ra thành phố học đại học rồi mở công ty khởi nghiệp.
Thời gian đầu, vợ chồng tôi rất vất vả vì vừa phải lo chăm lo, nuôi dạy con cái, lại lo phát triển sự nghiệp. Đến giờ, chúng tôi đã có một công ty dịch vụ kế toán với hơn 50 nhân viên, doanh thu hàng tháng có thể lên tới 1 tỷ đồng.
Chồng tôi thời trẻ rất yêu vợ, thương con. Anh không ngại khó, ngại khổ, chỉ mong có thể mang đến cho vợ con một cuộc sống đủ đầy. Ngày mới về làm dâu, nhà chồng hay làm khó tôi, anh vẫn một lòng bảo vệ vợ, cố gắng trung hòa những mâu thuẫn. Ân tình của anh tôi không bao giờ quên.
Mấy năm nay, tôi mắc bệnh thoát vị đĩa đệm, phải thường xuyên chữa bệnh, uống thuốc nên cơ thể tiều tụy đi trông thấy. Chuyện chăn gối của tôi với chồng từ ấy cũng dừng hẳn. Chúng tôi ngủ chung cũng như ngủ riêng. Cô bạn thân của tôi hay nhỏ to rằng chồng thiếu chuyện ấy sẽ dễ tìm đường "tòm tem" bên ngoài. Tôi yêu và tin tưởng chồng mình nên đã bỏ ngoài tai.
Mấy tháng gần đây, tôi được người quen mách rằng họ từng bắt gặp xe của chồng tôi ở một khu chung cư cách nhà tôi chừng 10km. Tôi kiểm tra định vị trên xe của chồng thấy đúng như vậy và thấy bắt đầu nghi ngờ. Tôi nhiều lần nói bóng gió về chuyện này nhưng chồng thường chối đây đẩy, nói tôi suy diễn linh tinh. Tôi quyết thuê thám tử, âm thầm đi theo chồng để làm cho ra nhẽ.
Sau gần 3 tuần đeo bám, thám tử báo tin cho tôi rằng chồng tôi đang cặp kè với một cô gái kém anh ta 15 tuổi, làm nghề trang điểm tự do. Chồng tôi thậm chí còn thuê một căn hộ chung cư, mua sắm nhiều đồ hiệu cho cô bồ. Khi biết được chuyện này, tôi đau khổ, quay cuồng, chỉ nghĩ đến chuyện quyên sinh.
Ngày lễ Valetine, tôi thấy chồng nói sẽ đi gặp đối tác nên về muộn. Tôi biết anh ta đi đâu. Thám tử báo cho tôi rằng anh ta lái xe đến gặp cô bồ, đưa cô ta đi mua váy hiệu và đồ trang sức đắt tiền ở một cửa hàng cách nhà tôi 20km.
Tôi cố gắng kìm nén cơn ghen giận, giữ bình tĩnh, đến tận cửa hàng đó để mua một chiếc váy hiệu y như thế, một bộ trang sức y như thế rồi mặc lên người. Tối đó, tôi nhắn tin chúc mừng chồng nhân ngày lễ Tình nhân và muốn mời anh một bữa tối chỉ có 2 người. Chồng tôi không biết chuyện gì nên cũng vui vẻ đồng ý.
Thấy tôi mặc chiếc váy hiệu, đeo bộ đồ trang sức y hệt thứ mà anh vừa tặng cô bồ vào buổi sáng, mặt chồng tôi biến sắc, anh nói lắp bắp không thành lời. Tôi nhẹ nhàng rót rượu cho anh và nhắc lại về gần 20 cái lễ Tình nhân chúng tôi từng ở bên nhau.
"Vậy mà giờ em không có được niềm vinh dự được anh mua quà trong ngày lễ Tình nhân nữa nên em phải tự mua cho mình. Chiếc váy này đẹp thật, cô ta thật khéo chọn", tôi chua chát nói.
"Em...em biết hết rồi sao?", chồng tôi nói với giọng run run.
"Em không muốn làm ầm mọi chuyện lên vì sợ làm ảnh hưởng đến các con, đến bố mẹ. Sang năm Trà My (con gái tôi) thi vào 10, anh đừng khiến con phải suy nghĩ. Em mong chúng ta sống xa nhau một thời gian để cả hai cùng nhìn lại, cùng suy nghĩ lại về chuyện hôn nhân của chúng ta rồi quyết định", tôi nói tiếp.
Nghe tôi nói vậy, chồng nắm tay tôi, nói xin lỗi vì đã làm tôi đau khổ nhưng tôi không muốn nghe nên vội vàng bỏ đi.
Mấy hôm nay, tôi suy nghĩ, dằn vặt nhiều. Chồng đã phản bội tôi, tôi đau khổ và không muốn tha thứ cho anh ấy. Nhưng giờ tôi đã ngoài 40, liệu có thể làm lại mọi thứ từ đầu?
Quỳnh Anh
Theo Dân Việt
Bà nội mừng sinh nhật cháu 50 nghìn đồng còn cháu hàng xóm thì cho cả triệu, dâu trẻ cười sặc sụa và nhanh ý làm một việc có sức công phá 'động trời' Lúc cầm tiền về, bà còn bóng gió: "Người ta bảo bán anh em xa mua láng giềng gần. Bây giờ có khi phải đổi thành bán con". Tôi nghe mẹ chồng nói mà phẫn nộ trong lòng. Về làm dâu nhà chồng đã được 4 năm, tôi và mẹ chồng đã có không ít mâu thuẫn ngầm. Mẹ chồng tôi là một...