4 năm làm bố đơn thân, giờ tôi không muốn lấy vợ
Nhiều khi tôi tự trách cứ bản thân mình đã quá dễ dãi với hôn nhân, chọn một người vợ mà cả nhà tôi không thích.
Tôi một mình nuôi con suốt 4 năm (ảnh minh họa)
Khi con được 2 tuổi, có lúc tôi thấy cuộc sống của mình thật bí bách. Nhiều khi tôi tự trách cứ bản thân mình đã quá dễ dãi với hôn nhân, chọn một người vợ mà cả nhà tôi không thích. Để rồi tôi nhận lại trái đắng thế này. Nhưng đó chỉ là lời trách cứ lúc tôi cảm thấy cuộc sống vất vả và mệt mỏi, còn khi bình tâm lại, tôi thấy, sự lựa chọn của tôi dù sao cũng là do tôi quyết định, âu cũng là cái số, chẳng có thể than trách ai.
Ngày tôi đưa vợ về ra mắt gia đình, đó là khi chúng tôi chưa cưới nhau, mẹ tôi đã gọi điện lên bảo: “Mẹ nói thật, mẹ không phải người mê tín nhưng nhìn mặt cái Liên, mẹ không ưng lắm. Mẹ thấy mặt nó có cái gì đó rất lẳng lơ, ham hố. Mẹ không tin nó sẽ yêu con hết lòng và cũng không dám khẳng định nó sẽ là một người vợ chung thủy, một người con dâu tốt. Nếu thực sự con còn có chút gì đó do dự thì mẹ mong con suy nghĩ lại, chứ mẹ cũng chẳng cấm đoán gì con”. Mẹ tôi trước giờ không bao giờ cấm tôi chuyện gì cả, mẹ tôn trọng quyết định của tôi. Nhưng những lời tham gia của mẹ khiến tôi hiểu, mẹ hoàn toàn không ưa Liên, và chắc chắn cả gia đình tôi đã có sự bàn bạc trước khi mẹ nói ra điều này.
Tôi hiểu tấm lòng của cha mẹ, dù sao thì cha mẹ cũng chỉ là lo lắng cho mình mà thôi. Tôi nói mẹ yên tâm vì tôi hiểu Liên, yêu Liên được hơn 1 năm rồi cũng đủ để tôi biết tính tình của em. Em hay nổi khùng lên những cũng hay cho qua mọi chuyện. Nói chung, em là một người sống phóng khoáng nhưng biết điều. Thật ra là vì tôi yêu em, tôi cũng luôn đơn giản hóa mọi chuyện, không làm vấn đề phức tạp nên khi em nói em yêu tôi, cần tôi, muốn làm vợ tôi, tôi rất mủi lòng. Đời người sống được mấy, lấy người mình yêu thì có gì là không thể?
Chúng tôi cưới nhau khi Liên có bầu hơn 2 tháng. Vì là có bầu trước nên dường như em chẳng phải làm gì. Về nhà tôi chơi vài bữa thì chúng tôi dọn lên thành phố sống để làm việc sinh nhai. Rồi em sinh con, thời gian đó tôi chiều em hết mực, chẳng bắt em động chân động tay vào thứ gì cả. Hai vợ chồng tôi thuê một căn hộ cũng tương đối rộng, cũng mất một khoản kha khá. May mà lương lậu cũng tạm chứ không thì sống khó khăn. Tôi mong sau này con cái có chỗ chơi nên muốn thuê rộng luôn một thể…
Có lẽ vì được nuông chiều nên vợ tôi đanh ra chảnh. Chẳng mấy khi em động tay vào chuyện gì, cứ ỷ lại chuyện có bầu mà không chịu giúp chồng dù là việc nhà. Nói chung, tôi không trách vợ dù đôi lúc cũng nghĩ &’vợ mình lười thật’ nhưng suy nghĩ ấy lại trôi qua nhanh khi vợ tôi khoe con đang đạp trong bụng mẹ. Em hay đi chơi, tối cũng đi chơi, bảo tụ tập với bạn bè vì từ ngày lấy chồng không có dịp gặp gỡ. Tôi có ngỏ ý muốn chở em đi thì em không muốn. Em bảo muốn bạn bè lâu ngày tụ tập, có chuyện riêng tư tâm sự, chồng đi hơi ngại. Thế là cứ nhiều lần như vậy, em vác bụng bầu đi chơi cùng các bạn, việc nhà việc cửa, việc kiếm tiền tôi làm hết.
Nói đến chuyện về quê để thăm bố mẹ chồng, em bĩu môi dài thườn thượt. Em bảo thời đại này có như ngày xưa đâu mà quan trọng, thăm nom thì khi nào khỏe mạnh thì về, em bầu bí không muốn đi lại. Từ ngày bầu bí tôi đâu có bắt em đi đâu, nhưng bầu to rồi, em còn đi chơi suốt ngày được thì hà cớ gì không về quê thăm bố mẹ. Em càng ngày càng khiến tôi khó chịu.
Rồi em sinh con, mẹ tôi lên trong nom cháu nội, thái độ của em có vẻ không hài lòng. Em luôn nói, cuộc sống gia đình muốn thoải mái, chỉ cần chồng chăm sóc là được, có mẹ chồng em phải giữ ý giữ tứ mệt lắm. Em không muốn mẹ lên chăm, em bảo thuê người giúp việc vì bà ngoại ở xa cũng không lên được. Nói gì thì nói, chẳng ai chăm cháu tốt bằng người nhà mình. Bà nội còn thương cháu, người giúp việc biết đâu mà lần, với lại tiền thuê nhà đã chết dở rồi giờ còn bày vẽ thuê người giúp việc, chẳng biết có ổn không.
Video đang HOT
Tôi phát hiện em ngoại tình, em không chối cãi được. Em bảo, không thíc thì ly hôn. Em dọa tôi vì tưởng tôi không làm thế, tôi chấp nhận luôn, yêu cầu em kí vào đơn ly dị. (ảnh minh họa)
Tôi phản đối ý kiến của vợ, vợ có vẻ bực mình lắm và sự xuất hiện của mẹ chồng có vẻ làm em khó chịu. Em bảo tính em phóng khoáng, không thích ai soi mói, bắt em phải thế này, thế kia. Mẹ tôi nào nói gì em, chỉ biết chăm cháu và chăm con, giặt giũ, có mẹ em còn được nhờ chứ nói gì là vất vả hay ái ngại…
Sinh được 3 tháng em đã đùng đùng đòi đi làm, nói là ở nhà bà chăm, em đi làm còn kiếm tiền. Có lẽ em muốn trốn trách nhiệm với mẹ chồng và muốn đi làm, để ở nhà không phải cơm nước này kia. Nghĩ tới vợ mà tôi chán ngấy, tại sao em lại có suy nghĩ như vậy. Trước đây em mang bầu lười biếng còn được, giờ sinh con xong rồi cũng lười biếng, khó lòng chấp nhận được.
Tôi nói với em rằng, không nên có thái độ với mẹ, vì mẹ già rồi hay tự ái thì em bĩu môi bảo &’anh sợ mẹ anh tự ái không sợ em tự ái sao’. Em thì có gì mà phải tự ái, ở cái nhà này việc nhà em chưa phải động vào. Tôi cảm thấy mệt mỏi với em quá thôi, vợ con gì mà như thế.
Rồi em cứ lao vào các cuộc vui, chẳng chăm sóc gì con, cứ để con cho bà nội. Về nhà thì khuya lại bịa chuyện công việc bận chứ tôi lạ gì. Không chịu nấu nướng, mẹ nhìn em lắc đầu ngán ngẩm. Mẹ nói với tôi nhiều về em, bảo phải dạy vợ nhưng tôi nói thật, tôi có dạy thì chỉ có nước cãi nhau to chứ còn nói nhỏ thì tôi nói mãi rồi. Giờ tôi mới hiểu, sao mẹ tôi không thích em.
Rồi, em son phấn ăn diện, ngoại giao với đủ các thành phần, con cái tôi cũng chăm. Em chẳng chịu đón con khi con đi nhà trẻ, càng ngày em càng đổ đốn. Tôi gọi em về thì em kêu bận.
Bây giờ, tôi trở thành ông bố đơn thân đã 4 năm nay. Tự tay tôi nuôi con, chăm con, cho con ăn uống đầy đủ như một người mẹ. (ảnh minh họa)
… Em ngoại tình, em quan hệ với ông sếp lớn có tiền để ăn chơi, mua hàng hiệu dùng. Em nhìn sang trọng, không màng tới chồng con. Em chỉ về nhà và vứt cho con vài bộ quần áo, còn tôi thì em mua cho cái này cái nọ, nói là tiền em kiếm được rồi lại đi làm. Vài đồng tiền của em là cái gì chứ, em mới đi làm mà kiếm được nhiều tiền thế sao? Tôi chẳng thừa hiểu cái chuyện bán thân nuôi miệng của mấy ả tham giàu à. Tôi vốn là một người chồng dễ tính, chiều vợ hết mực nhưng từ ngày em đổ đốn, tôi quyết định làm ra ngô ra khoai, không tha cho em.
Tôi phát hiện em ngoại tình, em không chối cãi được. Em bảo, không thíc thì ly hôn. Em dọa tôi vì tưởng tôi không làm thế, tôi chấp nhận luôn, yêu cầu em kí vào đơn ly dị. Em bảo, ly hôn thì tôi phải nuôi con, em nghĩ tôi sợ, vì tôi không dám nuôi con một mình. Tôi đồng ý, tất nhiên là con tôi nuôi, em đã chăm con được ngày nào mà tính toán thiệt hơn. Em hoảng quá, nhưng sự đã rồi, tôi cũng đã kí vào đơn không thể nào thay đổi và tôi cũng không muốn thay đổi.
Chúng tôi li dị, tôi làm ông bố đơn thân, chăm con khôn lớn vì với tôi, việc chăm con chẳng còn xa lạ gì. Thú thực, vì bà nội cũng bận không thể lên chăm cháu thường xuyên được nên tôi nhiều khi cũng cảm thấy mệt mỏi, vất vả. Tôi thuê người giúp nhưng cũng lo lắng cho con nhiều. Nói mạnh thì nói nhưng một người cha cũng khó lòng làm tốt như một người mẹ, tất nhiên là có thể tôi sẽ hơn vợ cũ. Với lại, cuộc sống độc thân cô đơn làm hết việc nhà, việc cửa nhiều khi làm tôi mệt mỏi. Chỉ là tôi luôn có nghị lực, tự động viên mình cố gắng hết sức…
Bây giờ, tôi trở thành ông bố đơn thân đã 4 năm nay. Tự tay tôi nuôi con, chăm con, cho con ăn uống đầy đủ như một người mẹ. Có lúc mệt mỏi nhưng vì con tôi sẽ cố gắng. Tôi chưa từng có ý định lấy vợ dù ai cũng khuyên tôi nên kiếm một người có thể chăm cho cha con tôi. Tôi không yên tâm, sợ lại lấy phải một người kiểu như vợ tôi thì bố con tôi khéo khổ sở cả đời. Tôi thật chỉ muốn con khôn lớn trưởng thành và hi vọng, tôi có thể làm được ông bố đơn thân bên cạnh con tới khi con như thế…
Theo VNE
Không còn trong trắng thì em lấy ai?
Em yêu anh ấy, trao trọn tất cả, giờ anh ấy bỏ em thì em còn lấy ai được nữa?
Em chào chị Thanh Bình!
Em đang gặp chuyện bế tắc trong tình cảm, em mong chị hãy cho em một lời khuyên!
Em năm nay 23 tuổi, còn là một sinh viên năm cuối trường cao đẳng. Em là cô gái tỉnh lẻ lên thành phố học. Còn anh thì đã 31 tuổi rồi. Snh đã đi làm và có công việc ổn định. Em với anh quen nhau đã gần 2 năm và em cũng đã trao cho anh cái quý giá nhất của người con gái.
Em rất yêu anh còn về anh có yêu em hay không em cũng không biết nữa. Quen nhau được 1 năm thì anh nói lời chia tay với em. Em nói nếu cho em biết lý do thì em sẽ đồng ý chia tay. Anh thú nhận rằng anh đã có con với người phụ nữkhác. Điều đó gần đây anh mới biết. Anh và chị đó đã yêu nhau 3 năm, rồi chị đó bỏ đi lấy chồng nhưng vẫn có con với anh. Giờ anh muốn nhận lại đứa con của mình. Nhưng rồi anh từ bỏ ý định đó, chúng em vẫn tiếp tục yêu nhau.
Cho đến gần đây em mới phát hiện ra một sự thật mà đối với em thế giới như sụp đổ. Em vô tình biết được anh và một người con gái khác đã yêu nhau 10 năm. Họ vẫn thường xuyên đi lại nhà nhau. Người trong nhà anh đều muốn cưới năm nay hay người họ tổ chức đám cưới. Trong khi đó, chuyện yêu em chưa được ai biết cả. Em cũng phát hiện ra nhiều điều anh toàn nói dối em.
Em yêu anh, trao tất cả cho anh nhưng cuối cùng anh phản bội em (Ảnh minh họa)
Giờ em và anh đã chia tay nhau rồi vì em nghĩ em vẫn còn trẻ, thời gian của em còn nhiều, anh ấy không xứng đáng với tình yêu của em. Nhưng chị ơi em đã không còn là con gái nữa rồi làm sao sau nay em có thể đối diện với người chồng sau này của em đây chị? Em mong chị hãy cho em lời khuyên làm sao để em quên được anh đây? Và em thật sự chúc phúc cho họ chị à. Em chào chị em rất mong chị cho em một lời khuyên để quãng đường sau này của em có thể đi tiếp và không phải bận tâm về chuyện này nữa. Em xin chân thành cảm ơn ạ! (Em gái)
Trả lời:
Em gái thân mến! Cảm ơn em đã gửi những tâm sự của mình về cho chuyên mục. Qua thư, chị hiểu rằng em đang đau khổ, không biết làm sao để quên người yêu cũ, một kẻ phụ bạc nhưng em khó quên vì nặng lòng yêu quá.
Có rất nhiều cô gái rơi vào hoàn cảnh giống như em, cùng chịu chung nỗi đau như em đang phải trải qua. Tình yêu mang tới hạnh phúc nhưng cũng không ít khổ đau khi yêu phải những người đàn ông tồi như vậy. Em nhận thức được vấn đề, em biết anh ta không xứng đáng, em biết em cần phải quên đi con người đó nhưng em lại không thể nào quên được. Thực ra, khi em đã hiểu những điều đó, chỉ cần có thời gian, em sẽ quên đi thôi.
Xã hội luôn có những người đàn ông hiểu biết và bao dung, họ sẽ trân trọng chính con người em chứ không phải chuyện em "còn" hay "mất". (Ảnh minh họa)
Rõ ràng anh ta không đáng để em nhớ, không đáng để em buồn và đau khổ. Em đã hiểu điều đó thì dần dần em sẽ nguôi ngoai nỗi đau này. Chuyện tổn thương nào rồi cũng qua đi mà thôi dù có thể nó lớn lao tới mức nào đi chăng nữa.
Em hãy ở bên những người thân, người bạn bè của em vì họ sẽ là những người giúp em nhanh chon quên đi cú sốc này. Em cũng đừng quá nặng lòng chuyện em không còn trong trắng. Xã hội luôn có những người đàn ông hiểu biết và bao dung, họ sẽ trân trọng chính con người em chứ không phải chuyện em "còn" hay "mất". Hãy mạnh mẽ lên em nhé, hạnh phúc rồi sẽ đến với những người biết sống tốt và trân trọng tình yêu.
Chúc em mạnh khỏe và hạnh phúc!
Theo VNE
"Em quá nhàm chán" Nếu như không đi tới tận cùng sự thật, có lẽ Thúy đã tha thứ được cho chồng... Nằm trong đêm, Thúy nghe rõ tiếng thở đều đều của chồng. Dù biết chồng đã cố gắng kiềm chế nhưng Thúy biết chồng mình chưa ngủ. Đã bao đêm rồi, cuộc sống của vợ chồng Thúy như thế nào? Từ bao giờ cặp vợ...