30 tuổi nửa muốn lấy chồng nửa muốn ở vậy nuôi con
Tôi nửa muốn ở vậy nuôi con, nửa muốn kết hôn nhưng lại không nhìn thấy được lối đi nào cho tương lai.
Ở tuổi 30 tôi đã có 1 đứa con trai 6 tuổi. Đây là kết quả của tuổi trẻ bồng bột. Khi đó tôi cũng nhận ra sai lầm của mình và hủy đám cưới. Tôi vốn là người có chút nhan sắc, thông minh và cá tính, tự lập nên thà hủy đám cưới chứ không thể cưới rồi lại phải bỏ còn mệt hơn. Những năm qua cũng rất nhiều người theo đuổi tôi nhưng tôi không để ý đến những chuyện yêu đương mệt mỏi nữa.
Trớ trêu thay cách đây 3 năm trở lại đây tôi lại vướng vào chuyện tình cảm. Tạo hóa hay số phận sắp đặt thử thách người ta như nhiều người vẫn thường nói. Tôi dọn đến chổ ở mới và quen với H, một thanh niên cùng tuổi. Ban đầu nhìn thấy anh ta trông bê tha, khi thì nhậu nhẹt, thuốc lá, khi thì đàn đúm đến khuya …không hợp với tư tưởng của tôi. Nhưng sau thời gian tiếp xúc trò chuyện tôi nhận thấy H thông minh, hài ước, hòa đồng, nhân hậu, nói chuyện khá hợp gu với tôi. Tiếp xúc lâu dần chúng tôi yêu nhau. Khi yêu tôi H thay đổi phong cách ăn mặc khá hơn, còn tôi thì sau vài lần sốc với lối sống hàng ngày của H cũng từ từ thích nghi.
Chúng tôi là 1 cặp khá đẹp và hoàn hảo trong mắt mọi người và khá hiểu nhau, H chiều chuộng tôi đủ thứ, tôi rất hạnh phúc. Nhưng trong thời gian này người bạn học cùng quê và hiện là bạn thân cũng là nhân viên của H tên là D có vấn đề (theo mọi người nói thì anh ta có dính dáng đến nghiện ma túy).
Nghe mọi người nói nhiều về nhân vật tên D này với những lời lẽ không tốt, có phần phân biệt đối xử khiến tôi tò mò để ý đến người này. Những tôi thấy hình thức khỏe mạnh, tính nết D điềm đạm và hòa nhã, dễ gần đặc biệt là không thấy D có biểu hiện nghiện ngập như mọi người vẫn nói. Tôi thấy dễ chịu khi tiếp xúc với D.D. Ngoài việc đi làm thì D chỉ ở nhà (H không muốn D tiếp xúc bên ngoài vì sợ kẻ xấu lôi kéo) và không có bạn bè giao tiếp nên khiến tôi nghi ngờ D hiện tại không nghiện.
Sau này vẫn thấy mọi người thành kiến với D nên tôi có phần quan tâm, trò chuyện với D nhiều hơn. Không ngờ D lại âm thầm yêu tôi và H cũng âm thầm thu thập chứng cứ ngoại tình của tôi. Chỉ có tôi là vẫn vô tư chẳng biết gì về âm mưu của 2 người đàn ông kia.
Trong 1 lần nghe mọi người nói chuyện có những lời có phần xúc phạm đến D, trong lúc chỉ có tôi và H, tôi đã yêu cầu H nói rõ về tình trạng của D và để anh ta được tự do tiếp xúc với thế giới bên ngoài vì anh ta không giống người đang nghiện và anh ta đủ lớn, đủ khôn để biết phải làm gì và tự có trách nhiệm với bản thân.
Trái với mong muốn của tôi, H đưa ra hàng loạt trứng cứ cũng cố gán cho tôi tội ngoại tình và D là kẻ thứ 3, kẻ lừa thầy phản bạn. Tất cả những chứng cứ H đưa ra đều có thật nhưng là theo cách hiểu lầm. Tôi tìm gặp D nhờ D nói với H là giữa chúng tôi chỉ là quan tâm theo cách bạn bè, anh em lẫn nhau. Nhưng D lại nói rằng yêu tôi và yêu từ lâu, từ trước khi H công bố yêu tôi.
Video đang HOT
Bi kịch đời tôi bắt đầu từ đây khi tôi nhớ lại khoảng thời gian qua và sự quan tâm của D đối với tôi, cái cách H nhiều lần bực mình vô cớ với tôi. Tiếp đến là những tháng ngày mệt mỏi khi H tìm đủ cách để tôi và D không có cơ hội gặp nhau, rồi ghen tuông hoang tưởng vô cớ. Nhiều lần H chứng minh D vẫn còn dính đến ma túy cho tôi biết, sự thật đúng là như vậy. Thời gian sau này của tôi không dễ sống, H vẫn rất yêu tôi, chăm sóc tôi từng miếng ăn giấc ngủ, chiều chuộng tôi đủ thứ nhưng ghen cũng kinh khủng. Tinh thần tôi bị giày vò, tôi tuyệt vọng trở nên mất niềm tin vào cuộc sống, thân tàn ma dại trông giống như 1 người bệnh nan y đang chờ chết.
Cuối cùng thì tôi và H cũng chia tay, mối tình này để lại đầy đủ hương vị của tình yêu, đắng cay, ngọt ngào, hạnh phúc, đau khổ. Trên hết là khi chia tay người ta vẫn tiếc nuối, vẫn còn cảm nhận được dư âm của nó sau 15 tháng chính thức chia tay. Cho dù chúng tôi đã vĩnh viễn không còn chung đường và có thể sau này sẽ không ai có thể thay thế được người cũ nhưng cả 2 chúng tôi vẫn biết sau này trách nhiệm của mình là nhìn về phía trước mà bước.
Khi chia tay H đã nói 1 câu rằng sau này cho dù tôi đến với bất kỳ ai H đều ủng hộ nhưng đừng đến với D. Tôi cũng không hiểu ý của H và không bận tâm đến điều này.
Khi biết chúng tôi đã đường ai nấy đi thì D ngỏ lời với tôi nhưng trái tim tôi không còn cảm giác. D vẫn chờ tôi rồi lại ngỏ lời, tôi vẫn không bận tâm. Thời gian trôi qua, mọi thứ tạm ngủ yên, tôi trở lại khỏe mạnh và xinh xắn hơn xưa, có nhiều đối tượng đưa đón nhưng tôi cảm thấy sống độc thân thật hạnh phúc. Gia đình, bạn bè tôi cũng mừng cho tôi vì tôi có thể tìm lại được sự sống cho mình.
D vẫn kiên trì chờ đợi tôi, tôi cũng nghĩ lại 1 phần và cần thời gian. Rồi thời gian trôi qua mãi tôi vẫn chưa có quyết định cho mình. Cách đây hơn 1 tháng tôi nhận lời yêu D, đây là 1 quyết định khó khăn với tôi, tôi không muốn phụ lòng D nên cũng đã cố gắng rất nhiều và cũng hy vọng rất nhiều để toàn tâm toàn lực với cuộc tình này.
Nhận lời yêu chưa được bao lâu D đã tính đến chuyện cưới khiến tôi phát hoảng. Tôi giật mình hiểu ra thật sự thì chúng tôi cũng chưa hiểu nhau nhiều, không biết D đã đoạn tuyệt với ma túy chưa? Trước đây H nói rằng cách vài tháng D mới trích 1 lần, hồi đó D cũng giải thích là lâu lâu bạn bè rủ rê và khi đó buồn vì tôi đang là bạn gái của H nên mới sử dụng và lâu nay không tái sử dụng nữa.
Trong mắt mọi người thì D vẫn chưa được tin tưởng hoàn toàn, hiện tại đang làm việc và sống ở nhà người quen, không được sử dụng điện thoại, không được tiếp xúc với thế giới bên ngoài nên lâu lâu D mới đến thăm tôi. Khi đi thì D vẫn tự dưng mất tích vài tiếng trước khi đến chỗ tôi. Trong thời gian đó không biết đi đâu, làm gì, với ai? Lần nào D đến chỗ tôi cũng trong tình trạng không bình thường, say xỉn hoạc tâm trạng giống như là bứt dứt đứng ngồi không yên. Khi tôi đến thăm D và đi cùng D thì tình trạng này không có nên tôi cũng không rõ lắm về hiện tại của D.
Tuy rằng đã 30 tuổi nhưng D có phần bị quản chế nên tôi cảm thấy D chưa trưởng thành. Bản thân không làm chủ được cảm xúc, có nhiều việc đơn giản nhưng giận hờn rất lâu thay vì tìm hướng đi tích cực nhưng D lại giải quyết bằng nhậu nhẹt.
Nhiều lần tôi khuyên D là chúng ta hãy tâm sự nhiều hơn để hiểu nhau hơn, chia sẻ với nhau những khúc mắc để bù đắp cho nhau vì tôi đã nhận lời yêu thì tôi cũng thật sự nghiêm túc. Nhưng D nói rằng không cần thiết vì toàn những lời không thật lòng và luôn tìm cách trốn tránh các cuộc trò chuyện.
Dịp tết D được sử dụng điện thoại nhưng cũng chẳng gọi điện trò chuyện gì nhiều. Ra ngoài Tết đi làm lại, D vẫn được dùng điện thoại nhưng khi tôi gọi thì không bắt máy, lần khác gọi lại cũng vậy, D cũng không thấy gọi lại cho tôi. Nếu là 1 người bình thường khác thì khi biết bạn gái gọi dù không ở bên máy thì khi biết cũng gọi lại xem vì biết đâu bạn gái có việc quan trọng đang cần tới mình nhưng D im luôn như là để trốn tránh trách nhiệm vì có lẽ khi đó D nghĩ rằng nếu nghe máy thì phải làm gì đó cho bạn gái.
Dịp Tết gia đình, họ hàng, bà con lối xóm ở quê có dò hỏi tôi xem có ai để ý tôi không. Khi họ chỉ biết tôi quen 1 người Bắc và đang sinh sống ở SG như tôi thì họ đồng loạt phản đối kêu tôi đừng lấy chồng nữa, vì hiện tại của tôi đang sống rất tốt, đừng tự giày vò bản thân nữa.
Hiện tại đã có 1 đứa con đẹp như thiên thần và sống hạnh phúc rồi, làm dâu gia đình người bắc mà không thông cảm thì khó sống lắm. Nếu phải suy nghĩ, héo hon, tiều tụy và nghĩ quẩn, rồi xảy ra chuyện không hay thằng bé sẽ không còn mẹ. Họ khuyên tôi cứ từ từ rồi sẽ gặp được người đàn ông của riêng mình, nhất định hạnh phúc thật sự sẽ tìm đến sau nhiều bất hạnh.
Có rất nhiều điều bất thường ở D mà tôi chưa biết nhưng D lại cứ đòi cưới. Tôi vẫn chưa suy nghỉ gì thêm và không biết bây giờ phải tự giải quyết việc này ra sao? Mong các bạn hãy giúp tôi.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Em chỉ cần có anh
Lần đầu em gặp anh là khi em nằm viện vì gãy chân. Em không báo về nhà nên chỉ có mấy đứa bạn chạy ra chạy vào chăm sóc. Anh lúc ấy chăm mẹ nuôi ở giường bên cạnh.
Đêm, em nằm chỉ cách anh một lối đi nhỏ giữa hai giường, thế nhưng chúng mình gần như chẳng hề trò chuyện.
"Valentine của chúng mình sẽ không có hoa, không quà, chỉ có những cái ôm thật chặt, những nụ hôn thật dài... Và chỉ cần như thế thôi, phải không anh!" - Ảnh minh họa: Quân Nam
Chỉ có một lần bạn dìu em xuống cầu thang để đi dạo, nhìn thấy anh đang ngồi ngay trước sảnh xem tivi, em cười chào anh. Chỉ một lần đó thôi để rồi sau này anh cứ hát hoài câu: "Nếu ngày xưa em nhìn anh nhưng không mỉm cười...".
Ra viện, em chẳng có chút ấn tượng nào với anh trong số những người xa lạ mà em gặp. Nhưng anh thì nhanh chóng lưu số điện thoại của em từ điện thoại của mẹ nuôi do những lần bà nhờ em mua đồ ăn hay những thứ lặt vặt.
Rồi một ngày, khá lâu sau ngày em ra viện, điện thoại em nhận được những tin nhắn từ một người giấu tên. Em vốn không có quá nhiều thời gian và kiên nhẫn cho những tin nhắn kiểu như thế. Nhưng lần này, em lại khác, bởi em cứ tưởng rằng chủ nhân của nó là "người cũ" - người làm cho tim em bị thương, vết thương chưa bao giờ liền sẹo.
Em cố tình hẹn gặp anh cho bằng được và vẫn nuôi hi vọng anh là "người cũ" ấy. Lần hẹn đầu tiên ở một quán cà phê nhỏ, em đã cố nén nỗi thất vọng vào tim, cố nhớ xem đã gặp anh ở đâu vì gương mặt anh trông quen lắm. Anh buồn buồn: "Vậy có lẽ em chưa gặp anh trước đây rồi".
Em né tránh tình cảm của anh bởi em sợ cái mong manh của tình yêu, của những lời hẹn ước.
Anh đã nói: "Em hay nói, hay cười nhưng mắt em không che giấu được nỗi buồn đâu. Em hãy để anh được sẻ chia nỗi buồn đó nghe em!".
Mặc dù anh đi làm xa, cách nơi em ở hơn trăm cây số nhưng không tuần nào anh không thăm em ít nhất một lần, kiên nhẫn đợi em ở cổng công ty. Anh có những cách quan tâm đến em thật khác. Đơn giản nhưng chân thật và đôi lúc ngố đến mức làm em vừa bực mình vừa thấy thương thương, tội tội.
Đến một ngày, sự chân thành của anh làm em cảm thấy tin cậy. Em đã cho mình một cơ hội để được yêu và được quên...
Valentine này là Valetine đầu tiên mình ở bên nhau. Và cũng chỉ ít ngày nữa thôi, em và anh sẽ đón con trai chào đời. Những ngày thật hạnh phúc nhưng cũng là những ngày đầy khó khăn, chật vật cho đôi vợ chồng trẻ. Mọi lo toan cho hai đứa và cả cho con chỉ biết trông chờ vào đồng lương công nhân của anh.
Valentine của chúng mình sẽ không có hoa, không quà, chỉ có những cái ôm thật chặt, những nụ hôn thật dài... Và chỉ cần như thế thôi, phải không anh!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Hãy để người ta lạc vào ký ức Tim ơi! Nhiều lần tao bật khóc vì mày đấy! Vì mày hư quá, sao chẳng chịu nghe lời gì hết vậy? Mày cứ hành hạ tao lên từng con đau quặn như thế. Dẫu biết rằng chuyện trong mơ sẽ không bao giờ thành sự thật, nhưng sao mày cứ dại khờ và mong chờ vào điều đó. Càng ngày, mày cứ...