30 tuổi, nhà anh chê tôi già, khó có con
Lấy chồng, đến bây giờ thì tôi thực sự nghĩ đó là chuyện quan trọng, cần phải làm ngay lập tức.
Vì bước sang cái tuổi 30, tôi mới bắt đầu cảm thấy hoang mang vô độ. Tôi không biết mình nên làm gì, yêu ai và phải bước đi như thế nào. Nếu như không lấy chồng, tôi chỉ có nước đi tu chứ gia đình tôi nhất định không chứa chấp đứa con gái muốn làm bà cô như tôi. Bố mẹ tôi nói vậy và tôi rất đau lòng.
Tôi đã từng có suy nghĩ không lấy chồng, thực tình là như vậy. Vì ngày đó, tôi còn trẻ, lại ở cái tuổi vui vẻ, bồng bột, còn ham vui, chưa nghĩ tới chuyện chồng con, ràng buộc vào mình cho khổ. Với lại, chuyện chồng con là chuyện trọng đại, không thể vì ai nói ra, nói vào mà mình lại quyết định luôn được. Nên tôi cứ từ từ, bảo sẽ tìm được người như ý và sẽ lấy làm chồng.
Nhìn chúng bạn, nhiều người đi lấy chồng, cuộc sống mệt mỏi, gánh nặng kinh tế, tiền bạc đè lên vai, tôi thấy hoảng. Nhiều khi tôi nghĩ, lấy chồng mà sống khổ như vậy thì lấy làm gì, thà ở vậy còn hơn.
Nhưng khi đã gần 30, ngấp nghé tuổi ế, tôi mới bắt đầu cảm thấy lo lắng. Tôi sợ một ngày nào đó, mình cũng rơi vào tình trạng như họ, sống cuộc đời đau khổ, vì hôn nhân không phải là mơ, không giống như những gì người ta vẫn tưởng tượng ra.
Nhìn chúng bạn, nhiều người đi lấy chồng, cuộc sống mệt mỏi, gánh nặng kinh tế, tiền bạc đè lên vai, tôi thấy hoảng. (ảnh minh họa)
Rồi, khi tôi có tư tưởng lấy chồng vì sợ ế, thì cũng là lúc tôi gặp người đàn ông đó. Anh ở ngay gần cạnh nhà tôi vì anh mới chuyển đến. Anh hơn tôi một tuổi, nhìn hình thức cũng ưa nhìn, công việc cũng ổn. Bố mẹ tôi thúc giục chuyện tán tỉnh anh. Tôi chưa tán thì anh đã chủ động tán tôi rồi. Vì thực ra, ngoại hình tôi cũng khá, chỉ là nhiều tuổi nên người ta không nghĩ tới chuyện tán tỉnh. Với lại, không đi ra ngoài, ở nhà, tuổi đó đã khó lấy chồng rồi. Thật may là tôi gặp anh.
Video đang HOT
Đúng là duyên trời định. Khi chúng tôi gặp được nhau, yêu nhau, tôi mới nghĩ, “đó, có phải mong mỏi gì đâu, hạnh phúc tự tìm đến, mình đâu phải mải miết đi tìm. Vì nếu đó là của mình thì sẽ là của mình”. Tôi luôn tự vỗ ngực giương oai như vậy.
Nhưng thật không ngờ, ngày chúng tôi hứa hẹn cưới xin, ngày đưa tôi về ra mắt gia đình anh, tôi đã gặp một sự cản trở rất lớn. Bố mẹ anh sau khi biết tuổi của tôi, ông bà ra sức ngăn cấm. Họ nhất định không đồng ý cho anh lấy tôi. Họ bảo, nhìn tôi già, nhiều tuổi quá thì sau này khó sinh con. Bố mẹ anh bảo, anh như thế, công việc ổn định lại còn có sắc nên lấy một cô gái trẻ hơn thì tốt, cần gì phải yêu người già như tôi.
Kiểu con gái ở quê 30 tuổi mà chưa có người yêu thì thế nào cũng có vấn đề, thế nào cũng là người không ra gì. Bố mẹ anh nói như vậy và nhất định cấm anh, lấy ai thì lấy chứ nhất định không được là tôi. Nghe anh nói, tôi buồn vô cùng. Tôi ngồi bên cạnh anh mà cảm nhận nỗi đau dày xéo con tim, vì bố mẹ anh ngày nào cũng gọi điện lên, nhắc nhở anh phải tránh xa tôi. Họ còn bảo, con gái như tôi thì thiếu gì, ế rồi không lấy được ai nên sẽ bám riết lấy anh. Nghe họ nói cay nghiệt quá, tôi thực lòng không muốn làm gì thêm nữa, tôi mệt mỏi quá rồi!
Bây giờ, tôi không còn tâm trạng nào để nói lời yêu, liệu còn tiếp tục yêu được không? Và nếu có cố gắng lấy nhau, về gia đình ấy, tôi có sống được với bố chồng, mẹ chồng như vậy?
Ở cái tuổi này rồi, chỉ nghĩ đến chuyện kiếm một tấm chồng cho yên ổn, nhưng chả lẽ, tôi không thể yêu ai, không thể lấy ai nữa sao? Hay là tôi phải lấy người có vợ, đã có gia đình rồi để an ủi phận mình, là cái kiếp con gái 30 mới lấy chồng? Đúng là, số phận thật trớ trêu, lâu nay tôi mới mở lòng ra được với một người thì giờ đây, tôi lại cảm thấy mệt mỏi thế này sao?
Theo VNE
30 tuổi người yêu bỏ, lấy ai bây giờ?
30 tuổi, chẳng quá già nhưng không còn trẻ trung nữa. Chuyện bắt đầu một mối tình mới thật quá khó khăn.
Yêu 7 năm vẫn bị bỏ
Yêu nhau đúng 7 năm trời, khi mọi thứ đã đâu vào đấy, chuẩn bị chỉ tính chuyện tiền nong rồi cưới xin, vậy mà đùng một cái, anh nói chia tay. Anh bảo, tình cảm lâu năm đã nhạt dần, anh không còn yêu tôi nữa. Nếu có lấy nhau chẳng qua cũng chỉ là do anh thương hại tôi, còn tình yêu thì thật sự là đã hết. Tôi yêu anh, chấp nhận lấy anh vì lòng thương thì anh vẫn cưới. Còn không, hãy chia tay. Để sau này tôi không phải oán trách vì anh hờ hững với vợ con.
Câu nói của anh khiến tôi cảm thấy mình bị xúc phạm vô cùng. Giống như là tôi đang được anh bố thí cho chút tình nghĩa còn sót lại. Lấy một người chồng không yêu thương mình, đang thương hại mình thì khác gì lấy ông bù nhìn, rồi về cho ông ấy đi với gái.
Lòng tôi quặn thắt, tôi sợ một ngày nào đó, anh sẽ bỏ tôi đi với các cô gái khác. Còn tôi lại cô đơn gối chiếc, nằm khóc vì nhớ thương anh. Tôi quyết định chia tay và anh gật đầu nhanh chóng.
Vậy là 7 năm tình cảm mặn nồng rồi cũng hết. Tôi đã từng nghĩ, mình sẽ yêu anh thật nhiều, sẽ dành cho anh tình cảm tốt đẹp, sẽ trao cho anh tất cả những gì mình đang cố gắng gây dựng. Vậy mà kết quả là cuộc chia tay chóng vánh thế này đây.
Lòng tôi quặn thắt, tôi sợ một ngày nào đó, anh sẽ bỏ tôi đi với các cô gái khác. Còn tôi lại cô đơn gối chiếc, nằm khóc vì nhớ thương anh. (Ảnh minh họa)
Tôi là con gái, bản thân tôi hiểu rõ nhất tình cảm đang ở giai đoạn nào. Nhiều khi anh chán nản, anh cáu gắt vô cớ, tôi hiểu chứ. Vì tôi biết, 7 năm qua, mọi sự lãng mạn, mọi cử chỉ lời nói yêu thương đã không còn nữa. Con người ta sống với nhau vì trách nhiệm và tình nghĩa nhiều hơn là tình yêu. Nhưng tôi vẫn tin, trong trái tim cả hai, ở nơi sâu thẳm nào đó, tình yêu đang được cất giấu kĩ càng. Chỉ là đã lâu quá không lục lại, đem ra ôn lại mà thôi.
7 năm, lãng mạn còn nhiều thì cũng thật khó. Tôi hiểu nên đã cố gắng vun vén rất nhiều. Nếu như tôi không bỏ qua nhiều thứ từ anh, không chủ động nhiều chuyện thì có lẽ, tình cảm cũng không tồn tại được đến bây giờ. Nhưng hôm nay anh nói lời chia tay, thôi thì tôi đành chấp nhận. Tôi biết, anh đã không còn yêu thương mình nữa. Có lẽ, tình yêu đã đến đỉnh điểm, nên anh mới phải nói lời từ biệt. Dù đã cố gắng níu kéo nhưng không được. Sự thương hại thì không bao giờ có trong tình yêu. Miễn cưỡng lấy một người mà trái tim họ không thuộc về mình, nhất là người đàn ông không còn yêu mình thì chỉ có phụ nữ là người chịu nhiều khổ đau nhất .Tôi quyết định từ bỏ, chia tay tình yêu sâu đậm này.
30 tuổi còn ai dám yêu?
Tôi biết, có thể khi bỏ anh, tôi sẽ không có cơ hội, hoặc là cơ hội quá mong manh để yêu được một người đàn ông khác. 7 năm qua dù tình cảm sẽ không còn nguyên vẹn nhưng tất cả đã là kỉ niệm quá khó quên. Làm sao quên được người từng kề vai sát cánh bên mình suốt ngần ấy năm? Làm sao quên được những giây phút lãng mạn, mặn nồng, những câu nói ngọt ngào và cả những cử chỉ âu yếm. Dù người ta không còn yêu nhau nữa, nhưng chắc chắn, một lúc nào đó họ sẽ nhớ về nhau, hạnh phúc vẹn nguyên.
Chỉ cần ai đó biết tôi từng có người yêu 7 năm, chắc chắn điều đó là lý do đầu tiên họ không chấp nhận tôi. (ảnh minh họa)
Tôi đã khóc rất nhiều. Biết là mình liều lĩnh vì không còn trẻ nữa nhưng tôi chẳng hiểu, mình phải làm sao với cuộc tình này. Cố gắng lấy một người không yêu để làm gì.
30 tuổi, chẳng quá già nhưng không còn trẻ trung nữa. Chuyện bắt đầu một mối tình mới thật quá khó khăn. Nói tới con gái 30, bố mẹ nào đồng ý cho con trai họ lấy mình, vì người ta sợ già, sợ chuyện con cái khó khăn. Tôi không phải là cô gái xấu xí, nhưng đúng là tuổi tác đã lấy đi nhiều nét thanh xuân của mình. Tôi trở thành người con gái cô đơn sau 7 năm mặn nồng.
Chỉ cần ai đó biết tôi từng có người yêu 7 năm, chắc chắn điều đó là lý do đầu tiên họ không chấp nhận tôi. Tôi phải làm sao bây giờ, tôi cũng lo lắng mình ế lắm. 7 năm qua, tôi đã trao cho anh tất cả, cả tuổi xuân và sự trinh trắng, giờ thì hi vọng một mối tình quả là một điều quá khó khăn.
Theo VNE
31 tuổi, chấp nhận lấy chồng bằng tuổi mẹ Cứ kén chọn mãi, cuối cùng giật mình tỉnh giấc mới thấy tôi đã qua cái tuổi 30, tuổi mà con gái không còn trẻ trung, vô tư được nữa. Trước đây, tôi chưa hề nghĩ tới chuyện lấy chồng, tôi không thể không nghĩ tới chuyện đó. Kén chọn cũng chỉ là một phần, chỉ là tôi chưa thực sự tìm được...