30 năm vợ ngồi dưới đất ăn rau, chồng ngồi mâm trên ăn thịt uống rượu
Từ khi có vợ về anh Quang càng lười nhác hơn, chả đỡ đần vợ được cái gì. Đến bữa ăn lại còn phải dọn mình anh một mâm, có rượu và thức nhắm đường hoàng. Không thì bữa đó nó thể nào cũng nuốt nước mắt mà ăn. Hoặc cũng được vài cái bát, cái thìa vào mặt
Thời gian trôi đi nhanh quá. Thế mà đã 30 năm trôi qua. Hồi đó, cái Yến bạn tôi là đứa lấy chồng sớm nhất trong đám bạn. Nó cũng là đứa mau lớn và phổng phao nhất trong hội chúng tôi. Nghe nói đằng nhà anh Quang họ đang cần người khỏe khoắn về lo toan gia đình. Chứ thực ra nó và anh Quang có yêu thương nhau gì đâu? Chỉ gặp nhau vài lần là hai bên đã bàn đến lễ ăn hỏi và cưới.
Nó kể cho tôi nghe: gặp anh Quang lần đầu nó thấy lạ hoắc à! Sờ sợ thế nào ấy. Thế mà giỏi thật, nó có thể chung sống đầu ấp má kề được. Lấy chồng rồi nó đẻ sòn sòn 4 đứa con. Chồng nó ẻo lả, nhà con một nên nuông chiều từ bé. Từ khi có vợ về anh Quang càng trở lên lười nhác hơn, chả đỡ đần vợ được cái gì. Đến bữa ăn lại còn phải dọn mình anh một mâm, có rượu và thức nhắm đường hoàng. Không thì bữa đó nó thể nào cũng nuốt nước mắt mà ăn. Hoặc cũng được vài cái bát, cái thìa vào mặt. Trong khi đó mẹ con nó chỉ có cơm với tí rau, ngồi ngay dưới đất mà ăn để còn nghe chồng chửi. Nó kể nhiều hôm vừa nuốt cơm vừa nuốt nước mắt mà vẫn phải nhịn nhục không dám cãi nửa lời vì bốn đứa trẻ đang ngon bữa.
Chả đỡ đần vợ được cái gì, đến bữa ăn lại còn phải dọn mình anh một mâm, có rượu và thức nhắm đường hoàng (ảnh minh họa)
Nhưng bốn đứa trẻ của Yến biết mẹ cực khổ suốt ngày mà đến bữa ăn cũng chẳng được miếng ngon vào miệng nên chúng thương mẹ lắm. Nhiều hôm, thằng út lại chỗ bố lấy trộm miếng ngon dúi vào bát cơm cho mẹ. Các con thương mẹ thế, Yến càng hi sinh vì các con hơn.
Người Yến héo hắt, gầy còm, da dẻ sạm lại. Mới ngoài 50 tuổi mà nhìn nó như bà cụ 80. Hôm nay về gặp lại nó tôi chẳng còn nhận ra cái Yến ngày xưa béo tốt phổng phao. Ngồi nói chuyện với nó một hồi. Tự nhiên thấy nó giật mình đánh thót một cái “ôi, mấy giờ rồi vậy mày?”. Tôi nhìn đồng hồ “10 giờ trưa rồi”. Nó bảo “trách nào tao đánh sóng ruột gan lên. Nhớ ra giờ này chưa có rượu và thức nhắm cho ông Quang nhà tao. Thôi tao về đây”. Tôi thấy thương nó quá. Hạnh phúc ở đâu? Tình yêu ở đâu? Không được lấy một lời ngọt ngào ở chồng mà phải chịu cực với chồng như thế.
Video đang HOT
Nhạn Phạm
Lấy nhau suốt 30 năm, vợ luôn nhường thịt cho chồng còn mình ăn rau
Có nhiều người chắc thắc mắc nói rằng anh vô tâm không biết vợ mình ăn kham khổ. Nhưng không phải như thế...
ảnh minh họa
Anh với chị yêu nhau từ cái ngày cả hai còn đang là học sinh của trường trung học phổ thông. Tình yêu ấy cứ như thế mà lớn dần theo năm tháng. Anh với chị quen nhau và yêu nhau bằng tình yêu của lứa tuổi học trò. Cái tuổi mà 17 tuổi, cái tuổi đẹp nhất của cả hai.
Cùng nhau trải qua đến 8 năm yêu nhau rồi mới tiến tới kết hôn khi anh và chị vẫn còn đang chật vật với cuộc sống mưu sinh của mình. Thương nhau nhiều nên góp gạo về mà thổi cơm chung. Chỉ vì nếu cứ sống hai phòng trọ như thế đến khi nào mới khá lên được. Anh làm công nhân công trường, công việc khá nặng nhọc. Còn chị thì làm công nhân nhà máy may, mọi thứ cũng đều mới chỉ đi vào ổn định.
Thậm chí đến khi cưới nhau về anh chị vẫn phải kế hoạch chỉ vì hai đứa quá nghèo. Số tiền kiếm ra chỉ đủ ăn tiêu và tích góp lại một chút. Không phải anh chị chưa mong có con mà là vì anh chị sợ rằng con sinh ra cũng không được sống cuộc sống thoải mái, đầy đủ nên vẫn gắng mình như thế.
Vậy rồi, 3 năm sau đó cuộc sống anh chị cũng khá lên một chút. Từ trước đến nay chị vẫn giữ cái thói quen đó. Chỉ vì thương anh đi làm công việc nặng nhọc. Anh bán sức lao động của mình để kiếm tiền về nên chị thương anh nhiều lắm.
Có nhiều người chắc thắc mắc nói rằng anh vô tâm không biết vợ mình ăn kham khổ. Nhưng không phải như thế. Vì chị làm ở gần nhà trọ nên trưa cứ về nấu ăn rồi ăn trước. Sau đó anh ở xa nên chị qua chỗ anh đưa cho anh cơm trưa rồi mới về. Bữa nào anh cũng được ăn thịt cá đầy đủ nên đã nghĩ rằng vợ mình ở nhà cũng ăn uống cẩn thận rồi. Bởi lẽ anh biết vợ mình ăn kham khổ chỉ có những hôm nghỉ vợ chồng cùng ăn với nhau đó mà lúc nào chị cũng nhường thịt cho anh ăn. Anh thấy vậy nên bảo chị ăn thịt đi thì chị cứ giục:
- Anh ăn đi, ăn đi còn có sức khỏe mới làm việc được chứ.
- Em không ăn thịt hả? em cũng phải ăn đi chứ?
- Anh biết mà, em không thích ăn thịt mỡ nữa. Anh biết em thích ăn rau thế nào mà. Em ăn rau là được rồi.
- Em cũng phải giữ gìn sức khỏe đó nhé. Đừng có không ăn đầy đủ thiếu chất anh lo.
- Dạ, đừng lo cho em. Em vẫn ăn đầy đủ mà.
Chị nói thế khiến anh an tâm mà thôi. Đến sau này, chị có bầu đứa con đầu lòng. Anh càng cố gắng làm việc nhiều hơn để có điều kiện chăm sóc cho chị tốt hơn. Vậy mà, anh chẳng thể nào làm được điều ấy. Chỉ vì, chị vừa sinh con xong được 1 tháng đã đi làm rồi. Chị chẳng nghỉ như người ta. Thế rồi, chị mất vào cái ngày mưa tầm tã khi đưa cơm đến cho anh vào buổi trưa đó. Anh đau đớn, khóc lóc đến gầy cả người.
(Ảnh minh họa)
Nhìn đứa con còn nhỏ, anh chỉ thương con vô cùng khi còn quá bé đã mất mẹ. Nhìn bức ảnh chị trên bàn thờ đang cười tươi lòng anh lại đau thắt lại. Cưới nhau về đã 5 năm rồi, quen biết với nhau 8 năm nữa là cả mười mấy năm bên nhau.
Vậy mà, hình như anh nợ chị nhiều quá. Ngay cả một bữa cơm ngon, một bữa cơm đủ đầy anh cũng chẳng dành được cho chị. Ngày chị mất, đám tang nhỏ ấy được diễn ra dưới cái trời mưa bão. Hình như ngay cả ông trời cũng thấu được đau đớn, mất mát của anh lúc này. Để được miếng thịt luộc lên bàn thờ cho vợ, anh cười trong nước mắt rồi đau lòng nói câu chua chát ấy:
- Giờ có thịt ngon rồi, em ăn trước rồi phần còn lại anh ăn sau nhé. Anh xin lỗi vì đã chẳng lo cho em được cuộc sống đủ đầy như bao người khác. Làm vợ anh em phải chịu nhiều thiệt thòi quá rồi. Anh xin lỗi em nhiều vợ ạ. Đứng trước mặt em đây, anh hứa sẽ dùng hết sức lực của mình nuôi con của chúng ta thật mạnh khỏe và lớn khôn. Hãy tin tưởng ở anh rồi yên nghỉ nhé. Nhớ thương em nhiều...
Anh nấc, tiếng nấc một to hơn rồi không thể nói tiếp được nữa. Mọi người đứng cạch anh chỉ im lặng rồi thay nhau lau từng giọt nước mắt đang rơi xuống. Trên đời này chẳng có điều gì là công bằng cả. Cố gắng để có cuộc sống tốt hơn cuối cùng chị còn chưa được hưởng hạnh phúc đã phải rời bỏ thế gian này. Đời người vô thường quá, chị mất đi rồi giờ anh chỉ còn biết chăm sóc con thật tốt để không phụ lòng chị mà thôi.
Theo Phununews
Tâm sự của người chồng cực khổ Khi chưa bước chân vào ngưỡng cửa hôn nhân, tôi kiên định với suy nghĩ: mình không tùy lụy ai cả, mình phải chính là mình. Nhưng đến khi có vợ, tôi mới hiểu ra rằng "nhất vợ nhì trời" đúng thật. Có những việc trong cuộc sống gia đình không nói thì không được mà nói thì vợ lại cho rằng "chán...