3 từ khóa của hôn nhân và hạnh phúc
13 năm từ khi yêu và cưới, có lúc vợ chồng căng thẳng, muốn buông xuôi nhưng bản năng người mẹ không cho tôi làm thế.
Hôm nay như một duyên lành, tôi xin tâm sự cùng độc giả Ngoisao.net câu chuyện riêng của gia đình tôi, để góp thêm một tiếng nói cho số đông gia đình gìn giữ được hạnh phúc trong xã hội đầy biến động ngày nay, để những ai chuyên theo dõi mục Tâm tình có thêm niềm tin trong cuộc sống, trong hôn nhân gia đình. Mỗi chúng ta hãy cùng ý thức đóng góp cho xã hội một và nhiều các tế bào tốt thì gia đình, xã hội mới ngày càng phát triển tích cực được.
Tôi và chồng đều là mối tình đầu của nhau từ thời mới bước chân vào cổng trường đại học. Thời sinh viên khốn khó nhưng vô cùng trong sáng. Chúng tôi đã trải qua tình yêu lãng mạn, chân thành suốt 6 năm. Đến năm 2005, chúng tôi cưới nhau khi trong tay không có một thứ gì đáng giá. Ngày cưới, anh mượn của sếp anh 600 USD để trang trải tất cả các khoản: cọc nhà hàng, sắm lễ vật, thuê xe đón dâu, sính lễ vòng vàng… Cưới xong, chúng tôi trả nợ và dôi ra một số tiền đủ để trả nửa năm tiền phòng trọ và trong phòng cũng không có bất cứ tiện nghi, vật dụng tối thiểu nào cho cuộc sống của một đôi vợ chồng son. Vì thế, tuần trăng mật càng là chuyện xa xỉ.
Gánh nặng cơm áo đè nặng lên vai chồng khi tôi sinh bé thứ 2. Ảnh minh họa.
Chúng tôi đã cùng cố gắng dìu dắt nhau trong cuộc sống, công việc. Anh rất chịu khó và có chí tiến thủ trong công việc. Thời điểm đó mới ra trường, anh làm cộng tác viên không thường xuyên cho một cơ quan nhà nước, ban ngày đi chụp hình gửi báo kiếm thêm nhuận bút, chiều tối đi bỏ mối bia hơi cho các quán nhậu. Rồi bưng bê, phục vụ quán xá nhà hàng, tiếp thị nhang muỗi, phát tờ rơi, bán hàng hội chợ… không một việc gì là anh không làm.
Nhờ chăm chỉ và ơn trời gia hộ, chỉ hai năm sau, chúng tôi đã tích góp được một khoản tiền đủ để mua được một miếng đất ngoại ô TP HCM. Mua được đất rồi, chúng tôi mạnh dạn vay tiền làm nhà (của bà con họ hàng mỗi người một ít) và đón bé gái đầu lòng chào đời. Qua năm sau, tôi sinh tiếp một bé nữa. Có hai con rồi, tôi nhận quyết định buộc thôi việc trong một công ty tư nhân, sau đó là khoảng thời gian thất nghiệp trong khoảng 2 năm, gia đình 4 người chúng tôi sống phụ thuộc vào thu nhập lúc thịnh lúc suy của chồng tôi.
Gánh nặng cơm áo và áp lực tiền bạc đè nặng trên vai chồng tôi. Thêm nữa, thời gian này, anh liên tục phải đi công tác xa. Ba mẹ con tôi cứ vò võ một mình với nhau, khi ốm đau, lúc mưa to gió lớn, nhà dột, nhà ngập (do triều cường), thậm chí có khi thiếu cả tiền chợ, tiền sữa, tôi phải một mình lặn lội 30 cây số tìm đến nhà người quen vay tạm 200.000 đồng. Giai đoạn này với tôi thật khó khăn. Giờ nghĩ lại, tôi vẫn thầm cảm ơn ông trời đã giúp chúng tôi có đủ niềm tin và tình yêu để níu giữ nhau, chứ không nói thật cũng tan vỡ mất rồi.
Năm 2009, tôi may mắn trúng tuyển vào một công ty lớn với mức thu nhập trung bình khá. Công việc tưởng thuận lợi nhưng gia đình bốn người giữa Sài Gòn đắt đỏ mà phải thuê thêm vú em trông bé nhỏ, thuê người đưa đón bé lớn đi học hàng ngày, hết tháng này qua tháng khác, rồi những lúc con ốm đau, những lúc tôi phải đi công tác xa… khiến tôi ngày càng kiệt quệ. Gia đình tôi cứ như một tổ chim lay lắt trong mưa bão, rơi rụng lúc nào không hay. Khi tôi ôm hai con về quê nhận công việc thì chồng tôi vẫn nhất định bám trụ Sài Gòn, không chịu về cùng. Từ đây bắt đầu chuỗi ngày vợ chồng, con cái mỗi người một nơi, lại thêm nợ nần khi làm nhà đến giờ vẫn chưa trả hết. Vợ chồng mất niềm tin ở nhau, không chịu thấu hiểu và chia sẻ khó khăn, mỗi người vì cái tôi ích kỷ của mình mà thường xuyên đổ lỗi cho người còn lại. Có lúc tưởng chừng phải chia tay vì áp lực quá lớn.
Video đang HOT
Bản năng làm mẹ không cho phép tôi là gì để phá vỡ hạnh phúc gia đình. Ảnh minh họa.
Song, bản thân tôi luôn thấm nhuần giáo lý Từ – Bi – Hỷ – Xả của Phật pháp. Là một người vợ, người mẹ, bản năng trong tôi không cho phép tôi làm bất cứ điều gì để phá vỡ hạnh phúc này, gây cảnh tan đàn xẻ nghé cho gia đình. Tôi đã âm thầm chịu đựng, một mình giải quyết rất nhiều vấn đề khó khăn của vợ chồng mà không cho gia đình, người thân biết. Trước mặt chồng con, người thân, tôi luôn cố thể hiện là một người phụ nữ tươi trẻ, lạc quan, năng động, mạnh mẽ… nhưng thật sâu thẳm bên trong tâm hồn mình, tôi có lúc đã đối diện với bóng đêm tử thần khi những ý nghĩ điên rồ ập tới giữa thời điểm bi quan cùng cực.
Nhưng sông có khúc, người có lúc, hết cơn bĩ cực đến hồi thái lai. Thấm thoắt đã 7 năm trôi qua, giờ đây, hai con đều đã lớn. Tôi có thời gian và ý thức rất rõ việc tự chăm sóc bản thân nên ngày càng trẻ đẹp, theo rất nhiều người nhận xét. Chồng tôi cũng ngày một yêu thương, bảo bọc mẹ con tôi. Chúng tôi chia sẻ cùng nhau những niềm vui bình dị như cùng nhau làm vườn, trồng rau, tưới cây, hoặc đôi khi tôi làm thư ký cho anh trong công việc, góp ý cho anh nhiều ý kiến sáng suốt để công việc được suôn sẻ hơn. Đặc biệt trong vấn đề chăn gối, chúng tôi rất hòa hợp.
Tôi cũng đi làm ngày 10 tiếng ở công ty, sáng và chiều tối đều lo cho con đi học, ăn uống, cùng hàng đống công việc không tên khác trong gia đình mỗi ngày. Nhưng, có tình yêu của anh, có các con bên cạnh, tôi coi công việc nội trợ như thiên chức và niềm vui lớn lao của mình. Tôi truyền tất cả tình yêu mình có vào từng bữa ăn của chồng con, việc trang trí nhà cửa, chủ động tạo dịp để cả nhà cùng đi chơi xa, đi ăn tối ngoài tiệm hay đơn giản chỉ là đi tập thể dục cùng nhau.
Yêu thương – tha thứ – tôn trọng, luôn sống với tinh thần ấy để có được hạnh phúc. Ảnh minh họa.
Đầu năm tới là kỷ niệm 7 năm ngày cưới của chúng tôi. Chặng đường 7 năm đã qua, nhìn lại những lúc khó khăn, bế tắc, muốn buông xuôi tất cả và cũng không hiếm những lần vợ chồng giận nhau phần ai việc nấy làm trong cả tuần lễ. Nhưng, bản thân tôi rất mực yêu chồng mình, sẵn sàng dẹp cái tôi để tạo dựng hòa khí trong gia đình. Phần anh, khi làm điều gì sai trái cũng sẵn lòng xin lỗi, ăn năn. Trên tất cả, chúng tôi cùng có một niềm vui sống, một mối quan tâm chung lớn nhất: đó là hai thiên thần đáng yêu.
Và ngẫm lại, tôi thấy, khi tột cùng khó khăn, khi gặp nghịch cảnh, hoạn nạn, người bên tôi và nâng tôi dậy không ai khác, chính là chồng tôi. Tôi trân trọng anh rất nhiều và cũng cảm ơn anh đã đến bên đời tôi, cùng tôi chia ngọt sẻ bùi, gánh vác trách nhiệm để mẹ con tôi có được cuộc sống vui vẻ, đầm ấm, đủ đầy ngày hôm nay.
Trải qua chặng đường 13 năm kể từ khi yêu và cưới nhau, tôi tự đúc kết cho mình một câu: “Chỉ có tình thương để lại đời”. Tình thương, lòng bao dung, biết thứ tha thật sự cần thiết để duy trì, vun đắp cho mái ấm gia đình, có năng lực nhiệm màu làm thức tỉnh người bạn đời của chúng ta khi họ mắc lỗi lầm. Hãy gieo yêu thương nhiều hơn nữa với bạn đời của mình và với những người xung quanh. Nhân đây, có ba từ tôi muốn tặng các bạn trẻ mới bước chân vào đời sống hôn nhân gia đình: Yêu thương – tha thứ – tôn trọng, luôn sống trong tinh thần này, các bạn sẽ được hạnh phúc!
Theo VNE
3 từ khóa của hôn nhân hạnh phúc
13 năm từ khi yêu và cưới, có lúc vợ chồng căng thẳng, muốn buông xuôi nhưng bản năng người mẹ không cho tôi làm thế.
Hôm nay như một duyên lành, tôi xin tâm sự cùng độc giả Ngoisao.net câu chuyện riêng của gia đình tôi, để góp thêm một tiếng nói cho số đông gia đình gìn giữ được hạnh phúc trong xã hội đầy biến động ngày nay, để những ai chuyên theo dõi mục Tâm tình có thêm niềm tin trong cuộc sống, trong hôn nhân gia đình. Mỗi chúng ta hãy cùng ý thức đóng góp cho xã hội một và nhiều các tế bào tốt thì gia đình, xã hội mới ngày càng phát triển tích cực được.
Tôi và chồng đều là mối tình đầu của nhau từ thời mới bước chân vào cổng trường đại học. Thời sinh viên khốn khó nhưng vô cùng trong sáng. Chúng tôi đã trải qua tình yêu lãng mạn, chân thành suốt 6 năm. Đến năm 2005, chúng tôi cưới nhau khi trong tay không có một thứ gì đáng giá. Ngày cưới, anh mượn của sếp anh 600 USD để trang trải tất cả các khoản: cọc nhà hàng, sắm lễ vật, thuê xe đón dâu, sính lễ vòng vàng... Cưới xong, chúng tôi trả nợ và dôi ra một số tiền đủ để trả nửa năm tiền phòng trọ và trong phòng cũng không có bất cứ tiện nghi, vật dụng tối thiểu nào cho cuộc sống của một đôi vợ chồng son. Vì thế, tuần trăng mật càng là chuyện xa xỉ.
Gánh nặng cơm áo đè nặng lên vai chồng khi tôi sinh bé thứ 2. Ảnh minh họa.
Chúng tôi đã cùng cố gắng dìu dắt nhau trong cuộc sống, công việc. Anh rất chịu khó và có chí tiến thủ trong công việc. Thời điểm đó mới ra trường, anh làm cộng tác viên không thường xuyên cho một cơ quan nhà nước, ban ngày đi chụp hình gửi báo kiếm thêm nhuận bút, chiều tối đi bỏ mối bia hơi cho các quán nhậu. Rồi bưng bê, phục vụ quán xá nhà hàng, tiếp thị nhang muỗi, phát tờ rơi, bán hàng hội chợ... không một việc gì là anh không làm.
Nhờ chăm chỉ và ơn trời gia hộ, chỉ hai năm sau, chúng tôi đã tích góp được một khoản tiền đủ để mua được một miếng đất ngoại ô TP HCM. Mua được đất rồi, chúng tôi mạnh dạn vay tiền làm nhà (của bà con họ hàng mỗi người một ít) và đón bé gái đầu lòng chào đời. Qua năm sau, tôi sinh tiếp một bé nữa. Có hai con rồi, tôi nhận quyết định buộc thôi việc trong một công ty tư nhân, sau đó là khoảng thời gian thất nghiệp trong khoảng 2 năm, gia đình 4 người chúng tôi sống phụ thuộc vào thu nhập lúc thịnh lúc suy của chồng tôi.
Gánh nặng cơm áo và áp lực tiền bạc đè nặng trên vai chồng tôi. Thêm nữa, thời gian này, anh liên tục phải đi công tác xa. Ba mẹ con tôi cứ vò võ một mình với nhau, khi ốm đau, lúc mưa to gió lớn, nhà dột, nhà ngập (do triều cường), thậm chí có khi thiếu cả tiền chợ, tiền sữa, tôi phải một mình lặn lội 30 cây số tìm đến nhà người quen vay tạm 200.000 đồng. Giai đoạn này với tôi thật khó khăn. Giờ nghĩ lại, tôi vẫn thầm cảm ơn ông trời đã giúp chúng tôi có đủ niềm tin và tình yêu để níu giữ nhau, chứ không nói thật cũng tan vỡ mất rồi.
Năm 2009, tôi may mắn trúng tuyển vào một công ty lớn với mức thu nhập trung bình khá. Công việc tưởng thuận lợi nhưng gia đình bốn người giữa Sài Gòn đắt đỏ mà phải thuê thêm vú em trông bé nhỏ, thuê người đưa đón bé lớn đi học hàng ngày, hết tháng này qua tháng khác, rồi những lúc con ốm đau, những lúc tôi phải đi công tác xa... khiến tôi ngày càng kiệt quệ. Gia đình tôi cứ như một tổ chim lay lắt trong mưa bão, rơi rụng lúc nào không hay. Khi tôi ôm hai con về quê nhận công việc thì chồng tôi vẫn nhất định bám trụ Sài Gòn, không chịu về cùng. Từ đây bắt đầu chuỗi ngày vợ chồng, con cái mỗi người một nơi, lại thêm nợ nần khi làm nhà đến giờ vẫn chưa trả hết. Vợ chồng mất niềm tin ở nhau, không chịu thấu hiểu và chia sẻ khó khăn, mỗi người vì cái tôi ích kỷ của mình mà thường xuyên đổ lỗi cho người còn lại. Có lúc tưởng chừng phải chia tay vì áp lực quá lớn.
Bản năng làm mẹ không cho phép tôi là gì để phá vỡ hạnh phúc gia đình. Ảnh minh họa.
Song, bản thân tôi luôn thấm nhuần giáo lý Từ - Bi - Hỷ - Xả của Phật pháp. Là một người vợ, người mẹ, bản năng trong tôi không cho phép tôi làm bất cứ điều gì để phá vỡ hạnh phúc này, gây cảnh tan đàn xẻ nghé cho gia đình. Tôi đã âm thầm chịu đựng, một mình giải quyết rất nhiều vấn đề khó khăn của vợ chồng mà không cho gia đình, người thân biết. Trước mặt chồng con, người thân, tôi luôn cố thể hiện là một người phụ nữ tươi trẻ, lạc quan, năng động, mạnh mẽ... nhưng thật sâu thẳm bên trong tâm hồn mình, tôi có lúc đã đối diện với bóng đêm tử thần khi những ý nghĩ điên rồ ập tới giữa thời điểm bi quan cùng cực.
Nhưng sông có khúc, người có lúc, hết cơn bĩ cực đến hồi thái lai. Thấm thoắt đã 7 năm trôi qua, giờ đây, hai con đều đã lớn. Tôi có thời gian và ý thức rất rõ việc tự chăm sóc bản thân nên ngày càng trẻ đẹp, theo rất nhiều người nhận xét. Chồng tôi cũng ngày một yêu thương, bảo bọc mẹ con tôi. Chúng tôi chia sẻ cùng nhau những niềm vui bình dị như cùng nhau làm vườn, trồng rau, tưới cây, hoặc đôi khi tôi làm thư ký cho anh trong công việc, góp ý cho anh nhiều ý kiến sáng suốt để công việc được suôn sẻ hơn. Đặc biệt trong vấn đề chăn gối, chúng tôi rất hòa hợp.
Tôi cũng đi làm ngày 10 tiếng ở công ty, sáng và chiều tối đều lo cho con đi học, ăn uống, cùng hàng đống công việc không tên khác trong gia đình mỗi ngày. Nhưng, có tình yêu của anh, có các con bên cạnh, tôi coi công việc nội trợ như thiên chức và niềm vui lớn lao của mình. Tôi truyền tất cả tình yêu mình có vào từng bữa ăn của chồng con, việc trang trí nhà cửa, chủ động tạo dịp để cả nhà cùng đi chơi xa, đi ăn tối ngoài tiệm hay đơn giản chỉ là đi tập thể dục cùng nhau.
Yêu thương - tha thứ - tôn trọng, luôn sống với tinh thần ấy để có được hạnh phúc. Ảnh minh họa.
Đầu năm tới là kỷ niệm 7 năm ngày cưới của chúng tôi. Chặng đường 7 năm đã qua, nhìn lại những lúc khó khăn, bế tắc, muốn buông xuôi tất cả và cũng không hiếm những lần vợ chồng giận nhau phần ai việc nấy làm trong cả tuần lễ. Nhưng, bản thân tôi rất mực yêu chồng mình, sẵn sàng dẹp cái tôi để tạo dựng hòa khí trong gia đình. Phần anh, khi làm điều gì sai trái cũng sẵn lòng xin lỗi, ăn năn. Trên tất cả, chúng tôi cùng có một niềm vui sống, một mối quan tâm chung lớn nhất: đó là hai thiên thần đáng yêu.
Và ngẫm lại, tôi thấy, khi tột cùng khó khăn, khi gặp nghịch cảnh, hoạn nạn, người bên tôi và nâng tôi dậy không ai khác, chính là chồng tôi. Tôi trân trọng anh rất nhiều và cũng cảm ơn anh đã đến bên đời tôi, cùng tôi chia ngọt sẻ bùi, gánh vác trách nhiệm để mẹ con tôi có được cuộc sống vui vẻ, đầm ấm, đủ đầy ngày hôm nay.
Trải qua chặng đường 13 năm kể từ khi yêu và cưới nhau, tôi tự đúc kết cho mình một câu: "Chỉ có tình thương để lại đời". Tình thương, lòng bao dung, biết thứ tha thật sự cần thiết để duy trì, vun đắp cho mái ấm gia đình, có năng lực nhiệm màu làm thức tỉnh người bạn đời của chúng ta khi họ mắc lỗi lầm. Hãy gieo yêu thương nhiều hơn nữa với bạn đời của mình và với những người xung quanh. Nhân đây, có ba từ tôi muốn tặng các bạn trẻ mới bước chân vào đời sống hôn nhân gia đình: Yêu thương - tha thứ - tôn trọng, luôn sống trong tinh thần này, các bạn sẽ được hạnh phúc!
Theo VNE
Từ khi có con, tôi không dám ốm Kết hôn giúp tôi mạnh mẽ, kiên nhẫn, vị tha... bởi tôi không chỉ sống cho mình mà còn vì những người thân yêu. Tôi đang có một cuộc hôn nhân tương đối hạnh phúc, viên mãn nhưng cuộc sống không phải lúc nào cũng tròn trịa như mong ước. Đôi lúc cũng có những thăng trầm, bế tắc mà chính những người...