3 năm nay, tôi chịu kiếp chung chồng tủi nhục với người đàn bà khác
Tôi lấy anh dù cho bố mẹ và gia đình phản đối hết mức. Lúc đó tôi chỉ nghĩ đơn giản, rằng cứ có tình yêu là có thể vượt qua mọi thứ.
Tôi 22 tuổi thì lấy chồng, lúc đó vừa tốt nghiệp đại học. Tôi xinh xắn, năng động được nhiều người theo đuổi, thời gian đó cũng là lúc tôi quen anh. Anh hơn tôi nhiều tuổi, đã trải qua một lần đò và hiện đang nuôi con trai 5 tuổi.
Lúc quen nhau, anh nói ngày xưa anh không hạnh phúc vì vợ cũ ghê gớm còn ngoại tình, vì thế hai người chia tay nhau. Tôi nghe kể thì rất thương anh, hơn nữa lúc yêu nhau anh chiều chuộng tôi nhiều lắm. Thế là bất chấp sự phản đối của gia đình, tôi đòi cưới anh bằng được.
Lấy nhau về thời gian đầu, anh tốt với tôi lắm, nhưng được chừng 2 tháng là bắt đầu có chuyện. Anh đi chơi bời suốt ngày, đêm muộn lắm vẫn chưa về, có hôm trời mưa tầm tã, tôi đội ô đi tìm chồng, trong khi ảnh mải mê cờ bạc. Sau lần đó, về nhà anh chửi bới tôi không ra gì, tôi buồn và sốc kinh khủng, khóc suốt đêm hôm đó. Sáng hôm sau, chồng xin lỗi, hứa hẹn, tôi mềm lòng nên bỏ qua. Thế nhưng được có mấy ngày, anh lại đâu vào đấy.
Video đang HOT
Rồi khi tôi có bầu, tôi phát hiện ra anh có bồ. Tôi đau đớn lắm, nhưng không biết làm sao vì bụng mang dạ chửa. Tận lúc này tôi mới hiểu rõ về con người anh, thực ra trước vợ chồng anh ly hôn cũng là do anh ngoại tình, vậy mà anh dám nói với tôi, vợ cũ của anh là người phản bội. Chưa kể, cuộc sống chung với con riêng của chồng cũng khiến tôi áp lực, thằng bé bướng bỉnh ghê gớm lắm. Mẹ chồng cũng chẳng thích tôi, dù không sống một nhà, nhưng mẹ anh thường xuyên sang nhà tôi, bà lúc nào cũng chỉ sợ tôi làm khổ cháu bà. Thằng bé hư, nghịch, tôi hễ mắng hay dạy dỗ là mẹ anh bảo tôi ác “mẹ đẻ con chồng”.
Tôi sinh con, vì là con gái nên bà càng không thích. Suốt thời gian đó, tôi thật sự không được chăm một ngày nào tử tế, toàn một mình xoay sở. Chồng vẫn gái gú, chơi bời, tôi không có cách nào nói được nữa. Tôi càng không dám hé răng một lời với bố mẹ đẻ, vì chính tôi là người đã khăng khăng đòi cưới cho bằng được.
Tôi mỏi mệt lắm, cưới nhau 3 năm, con gần 2 tuổi, tôi già nua đi cả chục tuổi, héo hon, chán nản. Vợ chồng cảm giác cũng không muốn nói năng gì với nhau nữa. Tôi không biết nên làm sao bây giờ nữa, chẳng nhẽ lại ly hôn sao, cứ sống thế này, tôi thấy cuộc đời sao mà bế tắc…
Theo Phununews
Đau khổ vì ăn cơm vợ nấu như bị 'tra tấn'
Chẳng biết vợ chế biến sao, tối hôm đó cả hai vợ chồng bị "tào tháo" rượt đuổi. Sáng sớm, tôi đi làm với bộ mặt hốc hác mất ngủ vì cả tối cứ ôm bụng ra vào nhà vệ sinh.
Vợ chồng tôi có nhiều tính cách rất giống nhau, vừa mới quen mà cả hai cữ ngỡ đã biếtnhau từ "mấy kiếp trước". Yêu nhau chưa được một năm thì chúng tôi đã kết hôn.
Hai đứa có gì cũng chia sẻ với nhau nhưng gần tới ngày cưới, cô ấy mới thỏ thẻ với tôi chuyện không biết nấu ăn. Vợ còn bảo mặc dù không biết nhưng khi lấy tôi về cô sẽ học nấu và chế biến cho tôi nhiều món ngon. Nói thật, vì yêu cô ấy quá nhiều nên tôi chẳng bận tâm chuyện cô ấy có nấu ăn được không, nấu ngon hay dở.
Lấy nhau về được vài tháng thì vợ có bầu, nên việc bếp núc, nhà cửa tôi tự gánh vác, lo lắng cho vợ hết. Sáng, hai vợ chồng đi chợ sớm rồi về nhà ướp gia vị, món nào chế biến để đến chiều được thì tôi tranh thủ nấu luôn buổi sáng. Trưa vợ chồng ăn cơm ở cơ quan, đến tối về tôi lại lon ton vào bếp, vợ chỉ phụ tôi nhặt rau hay rửa chén.
Không có khiếu nấu ăn nhưng vợ bầu bì lại thường xuyên ốm nghén nên tôi cũng không muốn vợ phải vất vả vào bếp. Tôi vẫn đảm đương chuyện bếp núc cho đến khi con gái tôi được vài tuổi, vì con còn nhỏ nên vợ tạm thời xin nghỉ việc để ở nhà tập trung lo cho con. Thời gian này, chuyện bếp núc cũng được bàn giao lại cho vợ.
Cho đến lúc này, tôi mới tin một sự thật là vợ không biết nấu ăn. Chuyện ăn uống tôi không hề kén chọn, thậm chí là rất dễ nhưng mỗi lần ăn cơm vợ nấu tôi đều phải gồng mình để nuốt. Cơm lúc nào vợ nấu cũng khô, không khô thì lại nhão, có khi thì bị sống sượng. Cá vợ kho trắng bệch, có mùi rất tanh hình như vợ chỉ bỏ ít dầu, nước mắm rồi đun sôi. Món canh, vợ cũng không biết nêm nếm sao cho nó vừa. Có lần không thể nuốt nổi cơm tôi chỉ ráng ăn một chén rồi thôi, trong khi bụng đói cồn cào.
Mỗi lần đi làm về mệt, nhìn vào mâm cơm của vợ tôi lại ngao ngán. Tôi không quát mắng hay than phiền mà chỉ góp ý nhẹ nhàng với vợ. Cô ấy cũng lắng nghe rồi bảo rút kinh nghiệm nhưng vẫn không thể nào thay đổi được.
Có lần, tôi đang làm việc ở cơ quan thì vợ nhắn tin reo réo bảo tối nay về có món ngon vợ chiêu đãi. Về tới nhà thấy vợ hí ha hí hửng ra đón, trong bếp mùi thơm phảng phất. Chẳng biết vợ học ở đâu món lẩu thập cẩm, không biết mùi vị sao nhưng hình thức thấy vợ trình bày rất hấp dẫn.Tôi sung sướng vì từ nay thoát khỏi cảnh đói bụng triền miên, nguyên nồi lẩu vợ nấu tôi ăn cạn kiệt, tuy vẫn chưa được ngon nhưng tạm chấp nhận được.
Chẳng biết vợ chế biến sao, tối hôm đó cả hai vợ chồng bị "tào tháo" rượt đuổi. Sáng sớm, tôi đi làm với bộ mặt hốc hác mất ngủ vì cả tối cứ ôm bụng ra vào nhà vệ sinh. Cả ngày hôm đó, vợ cứ nhắn tin xin lỗi sự cố ngoài ý muốn, vợ hứa sẽ chăm chỉ, quyết tâm học nấu ăn. Kể từ ngày đó, tối nào tôi cũng thấy vợ ngủ muộn, vợ cứ lò mò lên Youtube học nấu hết món này sang món khác rồi ghi chép đầy sổ. Tôi thấy vợ mà thương lắm, chỉ mong sao vợ sẽ biết nấu ăn trong một ngày gần nhất.
Cho tới bây giờ, vợ vẫn vậy, vợ học mãi nhưng vẫn cứ vụng về, mặc dù đi làm về mệt nhưng để có được bữa cơm ngon tôi lại tranh thủ để lăn vào bếp. Nhiều lúc mệt quá, vợ chồng lại dẫn nhau đi ăn ở ngoài, hoặc mua đồ nấu sẵn ở siêu thị. Tôi buồn một, vợ buồn mười vì chưa lần nào vợ nấu cho chồng được một bữa cơm ngon tử tế. Vấn đề bếp núc của vợ chồng nhà tôi luôn trong tình trạng "khốn khổ" như thế này, không biết phải giải quyết làm sao?
Tôi chỉ lo một ngày nào đó, tôi không thể bao dung để chấp nhận khuyết điểm này của vợ nữa...
Theo Phununews
Người đàn bà đem con vứt ở ngoài đường, ai biết cũng tức giận nhưng sự thật thì... Cả khu đó đồn rằng, chị vứt con ở ngoài đường, rằng chị là người đàn bà vô nhân tính, người mẹ không có tình. Chị chỉ biết câm nín mà khóc, mà trách mình, hận bản thân mình. Đâu phải chị không thương con, yêu con, chị đã đau khổ đứt từng khúc ruột khi phải mang con để ở nơi đó...