3 năm hôn nhân mệt mỏi với những trận cãi vã
Nhiều lần tôi dọa ly hôn, cô ấy dửng dưng: “Anh viết gửi tôi ký. Tôi cũng mệt mỏi lắm rồi…”.
Ảnh minh họa
Chúng tôi kết hôn năm 2012, hiện tại có một cháu gái gần 2 tuổi. Cưới xong chúng tôi không sống cạnh nhau vì chưa thu xếp được công việc. Tôi thường xuyên đi công tác xa, khoảng một hai tháng về thăm vợ con vài ngày rồi lại đi.
Khi mới yêu, hai vợ chồng rất hợp tính, yêu say đắm. Bất kể gia đình ngăn cấm, chúng tôi vẫn quyết tâm đến với nhau. Một thời gian sau cô ấy luôn trách tôi là không có trách nhiệm với con, thường ghen tuông lung tung vô cớ khiến tôi rất bực bội khó chịu. Khi cãi nhau cô ấy thường xuyên nói: “Tôi vì anh đã hy sinh tất cả, chấp nhận sự cản trở của gia đình mà lấy anh. Anh không cho tôi vui được gì, ngược lại…”. Những câu nói đó khiến tôi bị xúc phạm. Đến bây giờ tôi thật sự không thể chịu nổi nữa. Tôi muốn ly hôn nhưng lại băn khoăn khi nghĩ về con gái tôi sau này sẽ thế nào. Vậy tôi phải làm sao? (Dương)
Trả lời
Có thể ví hôn nhân như một hành trình, trên mỗi chặng của hành trình ấy sẽ có những khó khăn riêng của nó. Bạn đang ở chặng đầu tiên và được coi là chặng khó khăn nhất. Chia sẻ điều này để bạn hiểu rằng không phải chỉ vợ chồng bạn mà nhiều cuộc hôn nhân khác cũng phải đối mặt với những rắc rối riêng.
Video đang HOT
Từ sự hợp tính của bạn với vợ khi mới yêu nhau chuyển sang bất đồng như hiện nay không phải ngày một, ngày hai mà là kết quả của một quá trình. Khi yêu nhau, sự mong đợi về người yêu khác hoàn toàn so với đã kết hôn, đòi hỏi mỗi người phải thẳng thắn chia sẻ và không ngừng nỗ lực.
Có lẽ, nguyên nhân lớn nhất dẫn đến tình trạng của bạn là sự thiếu chia sẻ với nhau. Khi đã lập gia đình, nhất là sinh con, thì trách nhiệm của người phụ nữ rất nặng nề. Họ rất cần sự chia sẻ về mặt trách nhiệm cũng như tình cảm của chồng. Trong khi đó, do điều kiện công việc nên bạn không thể ở gần vợ và chắc chắn sự chia sẻ bị ảnh hưởng.
Đối diện với những áp lực từ việc nuôi dạy con cái, từ cuộc sống làm cho vợ bạn bị mệt mỏi nhưng lại không được chia sẻ, đồng cảm nên cô ấy mới suy diễn vấn đề và đổ lỗi cho bạn. Thật ra, cô ấy đáng thương hơn đáng trách bạn ạ. Bạn hãy thử đặt mình vào vị trí của cô ấy hay hãy trải nghiệm thật sự cuộc sống của cô ấy trong những ngày về với gia đình để hiểu hơn về những gì mà vợ mình đang phải đối mặt từng ngày.
Tất nhiên, bạn có cách lý giải nhìn nhận của riêng mình và bạn thấy rằng mình đã làm “tròn vai” của một người đàn ông trong gia đình, nhưng chắc chắn là bạn hoàn toàn có thể làm hơn thế nữa. Có thể bạn đã đảm bảo được về tài chính cho cả nhà, đã chung thủy với vợ dù ở xa, đã có những cuộc điện thoại hỏi thăm vợ con… nhưng hãy thử suy nghĩ xem những ngày về với gia đình, bạn có sẵn sàng cùng với cô ấy làm mọi việc trong nhà và chăm sóc con cái. Bạn có thật sự chân thành lắng nghe, chia sẻ tất cả những câu chuyện và nỗi niềm của vợ; có những lời nói, cử chỉ yêu thương dành cho vợ?
Mọi khó khăn trong gia đình đều có thể khỏa lấp bằng sự yêu thương chân thành. Điều quan trọng hơn là mỗi người phải thể hiện sự yêu thương đó một cách rõ ràng để người kia có thể cảm nhận và đón nhận được bạn ạ.
Nếu câu trả lời của những câu hỏi trên là “chưa” thì còn chần chừ gì nữa, bạn hãy nhanh chóng thực hiện thôi. Còn nếu câu trả lời là “có” thì hai bạn cần ngồi lại để thẳng thắn trao đổi với nhau về tất cả mọi vấn đề. Sẽ rất tuyệt vời nếu hai bạn thu xếp để ở gần nhau mỗi ngày, nếu chưa được thì hãy thể hiện sự quan tâm dành cho nhau nhiều hơn nữa theo cách mà vợ bạn mong đợi.
Khi đã cảm nhận được sự quan tâm và trách nhiệm của bạn, dù ở xa thì cô ấy sẽ hiểu, sẽ đồng cảm với những khó khăn của bạn. Cả bạn và vợ đều có những khó khăn, những mong đợi riêng và chỉ cần cả hai thấu hiểu nhau hơn thì “con thuyền” hôn nhân của bạn sẽ lướt sóng một cách êm đềm và vững chắc. Xây một lâu đài hạnh phúc thì khó còn phá bỏ một mái ấm thì dễ lắm. Hãy vì tương lai của con và vì mỗi người để suy nghĩ rất cẩn trọng trước khi quyết định bạn nhé.
Mến chào bạn.
Theo VNE
Người yêu cũ có người yêu mới
Người cũ luôn là một góc nhỏ trong trái tim ta, để mỗi khi bắt gặp một điều gì quen thuộc, ta sẽ cười bình yên cho những điều xưa cũ.
Ai đó nói với em rằng: "Ngày đầu tiên chia tay, người cũ là tất cả. Ngày thứ hai trở lại là một nửa. Ngày thứ ba còn một phần tư. Và cứ thế giảm dần theo cấp số nhân cho đến mãi mãi. Nhưng theo quy luật của Toán học, dẫu chia đến vô cùng lần vẫn không thể bằng 0 nên người cũ không bao giờ là không gì cả...". Vì không bao giờ là không gì cả, nên khi người cũ có người mới, cảm giác buồn là thật, nhói lòng cũng là thật, bi thương cũng là thật.
Ta không bao giờ chọn lựa cô đơn và có muôn vàn lý do cho sự đổ vỡ. Chỉ là không thể ở bên nhau dài lâu, chỉ là có nhiều mỏi mệt, chỉ là mỗi ngày yêu đương đều có những nỗi buồn vô cớ túm lấy nhau một cách khó nhọc. Vì thế chúng ta quyết định chia xa, quyết định tạm thời không có nhau bên đời nữa, quyết định rời xa "một nửa" của mình, để rồi khi trái tim ấy tìm thấy mảnh ghép khác, vẫn thấy có gì như mất mát, vẫn thấy có gì như ghen tỵ.
Không ghen tỵ sao được khi bàn tay ấy đã từng là của mình, bờ vai ấy đã từng là của mình, vòng ôm đó đã từng là của mình, nụ hôn nồng nhiệt ấy đã từng dành cho mình mà bây giờ bỗng thành của người khác...
Con người luôn ích kỷ như thế, những ngọt ngào của tình yêu, dù đã cũ, nhưng vẫn không thích nó sẽ thuộc về ai đó, không phải mình. Rồi có khi nào tự hỏi, người mới kia có được người-cũ-của-mình dắt tay qua những con đường, qua những phố cũ, được ngồi hàn huyên, cầm cốc trà nóng thật ấm lòng? Nghĩ về những điều mênh mang ấy, lại có gì như xót xa, lại có gì như xao xuyến, lại có gì như ước mong...
Ảnh minh họa
Khi người yêu cũ có người yêu mới, ta không thể thản nhiên mà gửi họ một lời chào, một lời chúc hạnh phúc, coi như không có chuyện gì cả. Ta ngắm nghía những bức ảnh chụp chung, những món quà nhỏ xíu, nhớ nụ cười tít mắt đến là vui lạ. Lại có lúc vu vơ post những status, những bài hát buồn tênh để mong người ấy có thể nghe thấy, rồi hoài niệm như là một điều duy nhất có thể bấu víu vào.
Bởi vì không thể quên, nên những vết yêu cũ ùa về không báo trước. Một người mình từng gắn bó giờ đã xa thật, một người mình cùng chung niềm ước mơ đã không còn bên cạnh nữa, một người mình từng tựa vai nhau rồi "mơ về ngôi nhà và những đứa trẻ", giờ đang bước cùng người khác trên con đường quen thuộc, quả thực không cam tâm nhưng vẫn phải chấp nhận.
Rồi ai cũng phải bước qua tổn thương để đi tiếp, rồi ai cũng có người để chở che, nhưng chắc hẳn ta sẽ không bao giờ quên được, người cũ luôn là một góc nhỏ trong trái tim ta, để mỗi khi bắt gặp một điều gì quen thuộc, ta sẽ cười bình yên cho những điều xưa cũ.
Người yêu cũ có người yêu mới, có niềm vui mới, có hạnh phúc mới. Còn ta gặm nhấm những niềm vui đã qua, những hạnh phúc đã qua, những nhớ nhung đã qua như một cách để ta đối xử tốt với bản thân mình, với tình yêu mà ta đã từng xem như hơi thở.
Người yêu cũ à, đừng quên hết mảnh ký ức đã qua...
Theo VNE
Người tình của mẹ làm em kinh hãi Em choáng váng, xấu hổ vì lần đầu tiên bị kẻ khác giới nhìn cơ thể &'lõa lồ' của mình chỉ là một phần, tủi nhục hơn bởi ý nghĩ: sao má mình lại có thể yêu và lấy hắn... Sau tiếng kéo lại cánh cửa rất mạnh, ông ta mới bỏ ra. Không hiểu ông đã ngắm nhìn em như vậy bao...