3 năm có chồng cũng như không
Thật sự trong giây phút này cũng chẳng biết tâm sự với ai. Chỉ biết viết ra đây cho nhẹ lòng. Nghĩ đến cuộc sống vợ chồng 3 năm qua mà buồn thấy lạ.
ảnh minh họa
Nếu cho xác định lại chắc em cũng chẳng quyết định lấy anh để đến bây giờ suốt cuộc đời còn lại sống trong áp lực tinh thần thế này.
Không những bản thân anh đi đâu cũng tự tin là mình đẹp trai, mà nghe thiên hạ mọi người nói mày lấy chồng đẹp trai thì lo mà giữ. Lúc đầu thì em cũng không nghĩ gì nhiều vì nghĩ rằng anh lấy mình vì tình yêu nhưng không ngay đến cả anh cũng nói với mình là: “Mọi người bảo với anh đẹp trai sao lại lấy vợ xấu thế”. Từ đó trở đi cho đến bây giờ đi đâu anh cũng không dám khoác tay vợ đi lúc nào đi cũng cách xa vợ một mét, không dám đứng chụp hình cùng vợ.
Sau ba năm sống với nhau, dù đi đây chơi, đi dã ngoại có, nhưng hai chúng tôi chưa hề có cái hình chụp chung nào. Buồn nhiều vô cùng nhưng cũng không biết nói với ai. Trước khi chưa cưới có hẹn với mình rằng khi nào em tốt nghiệp đại học anh sẽ vào tặng hoa nhưng rốt cuộc mình nhận một mình mà không có anh. Thế nhưng đến khi cưới người yêu cũ thì anh lại vào tận nơi ở đó đến ba ngày đưa người yêu về nhà chồng ở tận Nha Trang mới chịu về. Cưới nhau về anh vẫn liên lạc thường xuyên với người đó, còn gửi quà về tặng cho nhau. Quà người đó tặng thì anh mang lên trưng bày còn quà vợ tặng thì không biết ở nơi đâu. Anh trân trọng quà của người khác nhưng quà của vợ thì anh không tôn trọng.
Video đang HOT
Mấy năm đi học mình đã gấp được 1000 con hạc mong rằng sau này sẽ tặng cho người mình yêu nhất, đến ngày sinh nhật, vợ tặng anh những con hạc đó với mong muốn anh sẽ là người mình yêu thương nhất cuộc đời. Vậy mà sau khi tặng, vợ về quê chơi rồi lên thì hoàn toàn thất vọng. Hoa vợ tặng thì chồng vứt trong sọt rác, còn hộp đựng hạc của vợ tặng thì hạc rơi mỗi chỗ một con để cho trẻ hàng xóm sang nhặt chơi. Trong khi đó tất cả quà anh tặng mình đều giữ thật kỹ, bao nhiêu quà anh tặng vợ đều cất kỹ, hoa anh tặng dù đã héo khô mình vẫn cứ giữ lại không nỡ vứt đi. Vậy mà chồng lại không biết trân trọng tình cảm mà vợ dành cho.
Có lẽ đến tận bây giờ anh cũng không hề biết mình đã tặng bao nhiêu con hạc, vợ đã dồn vào đó bao nhiêu tâm huyết. Cảm thấy vô cùng thất vọng và buồn tủi, vợ đã khóc rất nhiều nhất là sau khi sinh con xong. Cả một năm sau khi sinh con chồng không hề đả động gì đến vợ, vợ có nói thì cả tháng mới động đến một lần. Bây giờ mình cũng không còn cảm giác gì mỗi khi gần chồng chỉ là cho xong rồi thôi.
Bây giờ có chở nhau đi đâu thì cũng như là xe ôm chở khách, anh không cần vợ ôm cũng không cần vợ ngồi sát lại cứ như là hai người xa lạ, nhìn người ta đi đường vợ chồng hai con rồi mà người ta vẫn ôm ấp, tình cảm với nhau mà mình thấy tủi thân. Đôi lúc ra công viên dạo một mình thỉnh thoảng gặp mấy cặp vợ chồng, vợ đang mang bầu còn chồng nắm tay vợ thật chặt cùng cười đùa mà hạnh phúc thấy tủi thân vô cùng.
Mình không biết rồi cuộc sống gia đình của vợ chồng mình còn kéo dài được bao lâu khi mà mình lúc nào cũng trong tâm trạng không vui thế này. Vợ chồng người ta đi đâu làm gì cũng vui vẻ còn vợ chồng mình đi đâu làm cũng chẳng bao giờ nói chuyện với nhau, về đến nhà thì việc ai người nấy làm rồi đi ngủ. Cũng chưa bao giờ biết đến hai chữ tâm sự.
Lúc đầu mình cũng có nói chuyện với chồng nhưng anh toàn nổi điên lên mỗi khi vợ nói nên từ đó trở đi vợ cũng chẳng bao giờ nói chuyện. Con thì mình gửi về quê với ông bà nội. Nhiều đêm nhớ con mình ra ban công đứng một mình khóc sợ chồng buồn khi nhìn thấy vợ khóc, chồng không động viên an ủi vợ thì thôi đằng này lại chửi mình là “con điên”, là “đồ thần kinh nửa đêm ra đó đứng khóc”. Không biết có ai rơi vào hoàn cảnh giống như mình không nhưng mình thì không thể nào chịu đựng được nữa rồi, sống với chồng như thế này buồn nhiều lắm. Còn có lúc nhớ con ngồi khóc thì chồng mặc kệ cứ ngồi một mình xem phim và cười hô hố, vộ muốn khóc sao thì khóc. Vô tâm đến thế là cùng.
Cuộc đời không như những gì mà người ta mong đợi, sống với nhau cần có yêu thương, cần sự quan tâm, động viên an ủi, dù nghèo khó cũng vẫn vượt qua. Thế nhưng sống với nhau mà cứ vô tình, lạnh lùng như thế này thì không biết sẽ ra sao. Cái gọi là hạnh phúc gia đình sao khó thế, cần lắm một bờ vai yêu thương, cần lắm sự quan tâm chia sẻ nhưng sao xa vời quá. Tình yêu với mình thật xa xỉ, hạnh phúc quá đỗi mong manh.
Thỉnh thoảng mình có đọc mấy bài viết mà các ông chồng làm nhật ký cho vợ khi mang bầu mà thấy ngưỡng mộ tình yêu của họ. Hay cảm động đến rớt nước mắt khi cụ ông viết nhật ký về 5 ngày cuối cùng của vợ trước khi rời xa ông mãi mãi. 60 năm chung sống với nhau cụ ông vẫn dành tình yêu trọn vẹn cho cụ bà, chăm cho bà từng miếng ăn, từng viên thuốc. Đó là những câu chuyện có thật nhưng với mình chắc là điều không tưởng. Phải làm sao để đi tiếp quãng đời tiếp theo mà không gục ngã đây?
Theo VNE
Đợi chờ trong hạnh phúc
Thế là chồng lại nhận được lệnh điều động đi công tác hai tuần. Em có cảm giác trông ngóng. Xé mỗi tờ lịch lại mừng vì ngày "bồ nhí" về ngày một gần hơn.
Em có cơ hội "đốt tiền" điện thoại ngồi buôn với "tình nhân" như hồi còn cưa cẩm, lại được dịp nhắn tin mùi mẫn: "Anh về nhanh em kể cho nghe chuyện này, hài lắm", nhưng chỉ vài phút sau đã không giữ miệng nổi, lại ngồi luyên thuyên đến khuya.
Em lại có thời gian nghĩ ra một món gì đó mới lạ để chào đón người sắp đi xa về, có thêm thời gian mà hồi tưởng và sống dậy những ngày tươi trẻ, xa nhau để thêm yêu quý trân trọng những ngày bên nhau. Chờ đợi để biết rằng, trong cuộc sống của mình, vẫn còn có điều cần hy vọng trở thành hiện thực.
Ở trong căn nhà rộng cảm giác thật trống trải, em vác laptop vào buồng riêng rồi đóng chặt hết tất các cửa, đành thức khuya vì biết có đi ngủ sớm cũng không thể nào tự ru mình vào giấc. Giường có hai cái gối mà hàng ngày toàn chỉ dùng có một, một cái em để kê chân, bởi chẳng gối nào êm ái mềm mại bằng cánh tay chồng.
Giờ vắng chồng em cứ thấy sợ, phải gọi nhóc con sang ngủ cùng, bạn ấy quen ngủ một mình nên cứ trằn trọc vẻ khó ngủ, trong khi mẹ đang thiu thiu vào giấc thì cậu ta đưa bàn tay vé xíu vỗ vào chân rồi vào bụng mẹ và lẩm bẩm: "Mẹ ngủ ngon nhé, em bé ngoan đừng quấy mẹ nhé, anh vỗ nhẹ thôi". Em tủm tỉm nghĩ thầm: "Anh về mà xem, mới có có một tuần mà lũ trẻ lớn hết cả rồi!".
Chồng đi vắng việc to nhỏ gì cũng đến tay nên em chợt thấy oải, liền than với "trưởng nam": "Mẹ đi làm cả ngày đang mệt đây này". Thế mà "ông già" ấy cũng thở dài kêu: "Con đi học, chơi cầu trượt mãi cũng mệt đây này". Có lúc thấy mẹ nằm nhắm mắt thiu thiu, bạn ấy bỗng người lớn hẳn, như muốn thay bố ngồi cạnh bên mẹ rồi bảo: "Mẹ ơi, con thương mẹ lắm!" khiến mẹ cảm động, cười rúc rích, định bụng để dành hôm nào sẽ kể "làm quà" cho bố.
Em "rảnh rỗi sinh nổng nổi" nên ngồi vắt óc suy nghĩ mang đến cho nhau những bất ngờ. Nhớ những ngày dí dỏm xưa lại viết vào nhật ký. Cầu mong sao những người yêu nhau đừng bao giờ phải xa nhau, chỉ tạm xa đôi ba ngày như một thứ gia vị đáng yêu, để ai cũng thấy rằng đợi chờ cũng chính là hạnh phúc.
Theo VNE
Tâm tư của mẹ Càng gần ngày sinh em con mẹ càng thương con nhiều hơn, với mẹ con lúc nào cũng là đứa trẻ bé bỏng chịu nhiều thiệt thòi. Con ra đời khi kinh tế gia đình còn thiếu thốn, bố vừa đi làm ở công ty mới, lúc nào cũng phải căng sức ra để cố gắng. Vật dụng gia đình mình khi ấy...