3 năm, 2 lần phá thai vì là con gái
Khi về làm dâu được mấy tháng đầu, mẹ anh đã răn chúng tôi là phải cố gắng sinh cho được thằng cu.
Lấy nhau được 2 tháng tôi đã phải chịu biết bao nhiêu áp lực từ phía gia đình chồng. Mẹ chồng tôi cuồng tín, trước đây bà không muốn anh lấy tôi vì đi xem bói, thầy bảo hai người không hợp mệnh nhau cho lắm. Nhưng vì sự kiên quyết của anh nên cuối cùng, chúng tôi đã đến được với nhau.
Anh là người biết nghe lời bố mẹ, chỉ riêng có chuyện lấy vợ là anh làm trái ý. Chúng tôi sống chung nhà chồng, đó là điều tôi lo lắng nhất từ khi về làm dâu. Vì vốn không hợp mẹ chồng, nói đúng hơn là mẹ chồng không ưa tôi, nên tôi rất sợ. Tôi lo lắng một ngày nào đó, cuộc sống này sẽ vì mối quan hệ mẹ chồng con dâu mà rạn nứt.
Khi về được mấy tháng đầu, mẹ anh đã răn chúng tôi là phải cố gắng kiếm cho được thằng cu. Mẹ không muốn đứa con đầu lòng là con gái, vì nhà mẹ làm kinh doanh, anh lại là con trưởng trong nhà, chẳng còn ai có thể nối dõi ngoài con của anh cả. Mẹ cần cháu đích tôn và phải là đứa đầu tiên thì mẹ mới yên tâm kinh doanh được. Vả lại, thầy phán rằng, phải sinh con trai đầu lòng thì sau này mọi vận hạn vì lấy tôi về sẽ được giải xui.
Mẹ anh cổ hủ, tôi có nói thế nào về chuyện, trai gái không do người vợ quyết định mẹ anh cũng không nghe. (ảnh minh họa)
Thế nên, sau 4 tháng, biết tin tôi mang thai con gái, mẹ ngay lập tức bảo tôi bỏ thai. Cái thai đã lớn, giờ bỏ thì làm sao bây giờ. Tôi khóc hết nước mắt. Mẹ nói, tôi không có sự lựa chọn nếu muốn ở lại nhà này và làm con dâu của mẹ. Không hiểu sao anh lại nghe lời mẹ, vì thật ra, khi đó anh cũng chưa sẵn sàng đón nhận đứa con này, vì anh còn muốn lo công việc kinh doanh cho ổn thỏa, vì gia đình anh vừa mới thua lỗ một khoản lớn. Có thể, mẹ cho rằng, đứa con gái trong bụng tôi chính là nguồn cơn của chuyện này. Và tôi uất ức nhưng vẫn phải bỏ thai, cảm thấy tội lỗi vô cùng.
Mẹ anh cổ hủ, tôi có nói thế nào về chuyện, trai gái không do người vợ quyết định mẹ anh cũng không nghe. Mẹ không tin vào bác sĩ mà chỉ tin vào thầy bói.Và lần thứ hai, mẹ không đợi khi cái thai lớn đủ để biết giới tính nữa, mẹ đã nhờ thầy bói phán để biết trước. Và thật trớ trêu, thầy phán tôi lại sinh con gái và bảo, nhất định lần này phải bỏ vì nếu như có bỏ thì lần sau sẽ là con trai.
Video đang HOT
Tôi đau lòng vì sự cuồng tín của bà, không hiểu sao trên đời còn có người như vậy. Ban đầu, anh cũng không đồng ý vì nghĩ mẹ mình làm quá vì đã là lần thứ hai rồi, nhưng mẹ anh dọa chết nếu như tôi không bỏ đi. Và cuối cùng, tôi phải hi sinh con mình để chuộc tính mạng cho mẹ anh. Thật sự là một việc làm vô đạo đức… Tôi ân hận quá nhưng giờ không có đường lui.
Giờ đây, tôi không còn dám nghĩ tới chuyện mang bầu nữa dù mẹ có hứa, đứa con thứ ba này mẹ sẽ không làm gì nữa. (ảnh minh họa)
Vậy là hai lần tôi đã bỏ đi đứa con mình mang nặng trong bụng. Tôi thật là người mẹ nhẫn tâm, xã hội này, con người gần kề bên tôi bắt tôi làm thế. Người bà mà lẽ ra phải yêu thương cháu nội thì lại bắt tôi phải bỏ cháu đi. Tôi thật không thể nào tưởng tượng được. Khi đứa con thứ hai bị bỏ đi tôi đã bị ám ảnh vô cùng, đêm không ngủ được, ngày không ăn được. Tôi sút giảm sức khỏe trầm trọng. Chồng tôi thấy vậy nên thương tôi và quyết định sẽ bảo vệ tôi.
Giờ đây, tôi không còn dám nghĩ tới chuyện mang bầu nữa dù mẹ có hứa, đứa con thứ ba này mẹ sẽ không làm gì nữa. Thật ra, mẹ nghe lời thầy đây sẽ là con trai nên mẹ mới hành động như thế. Giả sử là gái thì sao, tôi thề là nếu mẹ có không chấp nhận tôi cũng vẫn sẽ sinh con ra. Tôi đã cam chịu quá nhiều rồi, hết chịu nổi rồi, không thể có người đàn ông như thế nữa. Tôi đang rất ức chế và thật sự muốn vùng dậy đấu tranh.
Theo VNE
"Nuốt nhục" khi sống chung nhà chồng
Hồi con gái, tôi sung sướng bao nhiêu, được cha mẹ cưng chiều và có thể tự do làm theo ý mình thì khi có chồng rồi, tôi càng thất vọng, khốn khổ bấy nhiêu.
Qua bốn năm yêu nhau, chúng tôi luôn gắn bó, tưởng chừng đã rất hiểu và phù hợp tính nhau. Vậy mà không hiểu sao, sau khi cưới chỉ một thời gian ngắn, về sống chung trong gia đình chồng thì cuộc sống dường như đã bị đảo lộn khiến tôi vô cùng buồn nản, thất vọng.
Tôi chợt nhận ra là chồng tôi quá nhu nhược, chẳng bao giờ có chính kiến mà chỉ biết nghe theo sự sắp xếp của cha mẹ và người nhà. Mà gia đình anh thì đông người, từ ba mẹ, anh chị em, thậm chí cả bà con, ai cũng ưa góp ý, dạy dỗ.
Hai vợ chồng tôi đều có việc làm ổn định, thu nhập khá. Hàng tháng, tôi nộp tiền ăn, sinh hoạt cho mẹ anh và thường mua quà bánh, đồ dùng, thỉnh thoảng còn đưa thêm tiền xài vặt cho ba mẹ, anh chị em. Mọi người vẫn vui vẻ nhận nhưng trong cách cư xử của họ lại tỏ ra ích kỷ, không biết điều và nể trọng tôi.
Cô em kế anh dữ như bà chằn nhưng làm biếng có hạng, chỉ ưa chưng diện và xài tiền nên đã cứng tuổi mà chưa ai dám "rước". Cậu em trai thì ham vui, đua đòi theo đám bạn chuyên cúp cua đi quậy phá. Cả nhà anh đều biết điều đó nhưng không ai dám nói, vả lại có nói cũng chẳng được thậm chí hễ có chút va chạm gì là cả nhà lập tức bênh vực tụi nó!
Tôi có nghề nghiệp, có đủ điều kiện để tự lập và lo cho gia đình nhỏ của chúng tôi, chẳng lẽ tôi không thể tự đảm nhận vai trò người chủ gia đình của mình? (ảnh minh họa)
Ngược lại vợ chồng tôi làm ăn đàng hoàng, sống nghiêm túc và có trách nhiệm với gia đình thì họ lại ưa làm khó dễ và can thiệp cả vào những chuyện riêng, nhiều khi nói xúc xiểm, dễ gây hiểu lầm hay mâu thuẫn giữa tụi tôi. Cách xử đó tỏ ra là họ rất hẹp hòi, chỉ quan tâm tới người nhà mình, sợ anh bị thiệt thòi, lép vế với vợ nên cứ luôn xét nét tôi và xúi giục anh phải nắm quyền quản lý mọi chuyện trong nhà. Điều đó khiến tôi rất buồn bực và khó chịu.
Tôi có nghề nghiệp, có đủ điều kiện để tự lập và lo cho gia đình nhỏ của chúng tôi, chẳng lẽ tôi không thể tự đảm nhận vai trò người chủ gia đình của mình? Vậy mà từ chuyện lớn chuyện nhỏ trong nhà, cần mua sắm, thay đổi cái gì không ai thèm để ý đến tôi mà đều do ba mẹ anh sắp xếp và anh răm rắp nghe theo. Một mặt ba mẹ anh luôn sợ tôi "ỷ kiếm nhiều tiền" mà lên mặt và xài phí nên muốn thâu tóm hết, chỉ muốn tôi đưa tiền cho họ chủ động tiêu xài hoặc dành dụm.
Tôi không muốn nói xấu nhà chồng nhưng quả thực những chuyện như vậy khiến tôi rất buồn bực. Tôi luôn phải "nuốt tủi giận vào lòng", nhưng đôi khi chỉ muốn nổi khùng lên vì sự vô lý đó. Hồi con gái, tôi sung sướng bao nhiêu, được cha mẹ cưng chiều và có thể tự do làm theo ý mình thì giờ đây càng thất vọng, khốn khổ bấy nhiêu. Nhiều lúc cảm thấy bế tắc, không lẽ tôi sẽ phải chịu đựng cuộc sống chung chán ngắt này hoài sao?
Hoài Lam (TP. Vũng Tàu)
Hoài Lam thân,
Một gia đình toàn những nhân vật đặc biệt, từ cô em chồng làm biếng và dữ dằn, cậu em ham chơi bời tới cha mẹ, bà con... đều chỉ lợi dụng tiền bạc, quà cáp mà lại xử sự ích kỷ lạ lùng, thậm chí còn xúi bẩy, gây mâu thuẫn bất hòa ảnh hưởng tới cuộc sống, hạnh phúc của bạn như vậy, kể cũng đáng ngạc nhiên.
Thực không thể mong sự phù hợp hoàn hảo nhưng cũng đừng có tâm lý bất mãn, chỉ thấy ở mọi người trong nhà chồng những điều xấu. (ảnh minh họa)
Tôi không hiểu bạn tìm hiểu thế nào, suốt bốn năm trời yêu đương gắn bó mà chẳng biết gì về sự khác biệt lối sống gia đình tệ hại như thế, nên mới chung sống chưa lâu đã phải đau khổ, thất vọng. Từ cuộc sống thời con gái trong vòng tay yêu thương của cha mẹ bước vào cuộc sống làm vợ, làm dâu, sống chung với gia đình chồng là sự khác biệt rất lớn mà những cô vợ trẻ phải có sự chuẩn bị tâm lý và biết cách để làm quen, hòa nhập. Trong môi trường gia đình mới rất phức tạp với nhiều thói quen, cá tính khác mình và gia đình mình, cần có nhận thức đúng để biết cách dung hòa các sự khác biệt đó.
Thực không thể mong sự phù hợp hoàn hảo nhưng cũng đừng có tâm lý bất mãn, chỉ thấy ở mọi người trong nhà chồng những điều xấu. Nên có cái nhìn thông cảm, rộng lượng hơn để chấp nhận lẫn nhau chứ đừng ỷ mình làm ra tiền, cho người ta nhiều mà đòi hỏi họ nể trọng mình. Mà giả sử họ có vì vậy mà tỏ ra "lấy lòng" bạn thì điều đó cũng kém ý nghĩa vì sự nể trọng đó phải xuất phát từ tình cảm thực chứ không thể mua bằng tiền, quà cáp. Theo tôi, bạn cần chủ động tổ chức lại cuộc sống, khi đã khác biệt lối sống, nếu có điều kiện nên ở riêng thì tốt hơn.
Mong bạn sớm tìm được cách hòa nhập với gia đình và sẽ được hạnh phúc!
Theo VNE
Sợ 'xanh mắt' vì 2-9 phải gặp mẹ chồng Ngày nào cũng đếm, đếm và đếm... Đếm vì sợ cái ngày nghỉ lễ dài dài, những 3 ngày lận và phải về nhà chồng, phải gặp mẹ chồng. Tôi vốn ám ảnh chuyện về quê chồng, chỉ về một ngày cũng đã xanh mặt chứ đừng nói là về tới 3 ngày. Tôi lo lắng nên mất ăn mất ngủ mấy ngày...