3 câu hỏi vợ phải trả lời được khi có chồng ngoại tình
Trước sự thật cay đắng bị chồng phản bội, đàn bà sẽ đứng giữa lằn ranh của sự đấu tranh dữ dội: tha thứ hay chia tay. Nhưng trước khi đưa ra quyết định gì, có 3 câu hỏi vợ phải trả lời được khi có chồng ngoại tình.
Một phần, vì đau đớn, dằn vặt, uất hận, phụ nữ chỉ muốn gạt phăng người đàn ông ấy khỏi đời mình. Nhưng mặt khác, cũng vì quá yêu, quá tin mà mới đau đớn nhường ấy, bỏ thì vương, thương thì tội, vì tình cảm của chính mình, vì nghĩ cho con cái, gia đình, phụ nữ lại muốn cho người đàn ông ấy một cơ hội.
Nhưng quyết định thế nào cũng chẳng thấy đúng, cũng chẳng cách nào khiến bản thân nhẹ nhàng hơn.
Phụ nữ ạ, dù khó khăn thật đấy, nhưng cuối cùng sẽ vẫn phải chọn lựa, nhưng trước khi quyết định điều gì, hãy tự mình trả lời 3 câu hỏi lớn này để chắc chắn rằng, bản thân sẽ không hối hận vì những gì mình lựa chọn.
1. Vợ và chồng có nhìn ra thiếu sót, sai lầm không?
Đây là câu hỏi vợ phải trả lời được khi có chồng ngoại tình.
Ảnh minh họa
Đàn ông ngoại tình là sai, hết sức sai rồi, tất nhiên không còn gì để bàn cãi. Nhưng tiên trách kỷ, hậu trách nhân, phụ nữ cũng nên một lần nhìn lại mình. Đàn ông ngoại tình vốn không được phép viện lý do, nhưng xét đi cũng phải xét lại, đôi khi vợ cũng có một phần lỗi lầm trong đó?
Vậy nên nếu chồng đã nhận ra lỗi sai của mình, biết hối lối quay đầu là bờ, vợ cũng nhìn thấu những thiếu sót trong cách ứng xử với chồng, thì nên cho anh ấy cơ hội, cũng cho bản thân cơ hội để cả hai nỗ lực khắc phục những điều chưa hoàn hảo ấy. Có như thế, tình cảm mới được vun đắp, vợ chồng chồng mới có cơ hội hàn gắn.
Ngược lại, nếu cả hai vẫn ngoan cố cho rằng mình đúng, một mực đổ lỗi cho nhau, càng không ra sức thấu hiểu đối phương thì rõ ràng, cuộc hôn nhân này nên chấm dứt càng sớm càng tốt. Đừng viết tiếp những chương bi kịch hôn nhân nữa, như thế đã là quá đủ rồi.
2. Vợ có chắc chồng không ngoại tình thêm lần nữa?
Video đang HOT
Đây là câu hỏi vợ chắc chắn phải trả lời được khi có chồng ngoại tình.
Ảnh minh họa
Đây là câu hỏi có ranh giới chọn lựa rất rõ ràng. Thứ nhất, nếu chồng ngoại tình chỉ vì ham vui, vì nhất thời không kiềm chế được dục vọng, thực chất trong lòng vẫn còn thương vợ, vẫn còn trân quý gia đình, còn muốn trở về thì lúc này hãy cân nhắc việc tha thứ hay không.
Thứ hai, nếu như chồng ngoại tình vì hết yêu vợ, vì lòng đã cạn tình cạn nghĩa, vì đã thực sự đem lòng yêu thương người thứ ba, anh ta chỉ quay về vì sợ mất thể diện, sợ tổn hại danh tiếng, thậm chí còn chẳng có thiện chí hàn gắn thì đàn bà tuyệt đối đừng níu kéo, đừng vớt vát mảnh tình chắp vá này làm gì.
Đàn ông một khi đã cạn tình, thì dù có tiếp tục, người đau khổ nhất, thiệt thòi nhất không ai khác chính là người vợ. Đau một lần rồi thôi, đừng nhịn nhục rồi biến cuộc đời mình thành địa ngục!
3. Nếu lựa chọn phương án đó, vợ có chắc chắn mình không hối hận?
Cuối cùng, sau khi trả lời được 2 câu hỏi trên, có lẽ vợ đang nghiêng về một trong hai lựa chọn rồi đúng không? Hãy cân nhắc thật thấu đáo lần cuối, rằng nếu chọn điều này, vợ đã chắc chắn chưa, liệu có điều gì hối hận hay không?
Ảnh minh họa
Và dù có quyết định thế nào, đàn bà cũng nên nhớ, phải đặt cảm xúc của mình lên trước tiên, phải vì mình trước tiên, đừng giữ lấy người chồng ngoại tình chỉ vì sợ mang tiếng gái một đời chồng, sợ mất mặt với gia đình, thiên hạ hay chỉ để giữ bố cho con.
Đừng ngại làm lại từ đầu, chỉ cần phụ nữ có thể độc lập, có công việc, kinh tế vững vàng, chỉ cần phụ nữ vẫn lương thiện, vẫn hết lòng với cuộc đời, chắc chắn sẽ có người tốt hơn dành cho mình.
Hạnh phúc hay bất hạnh là điều nằm trong tay bạn, hãy chọn lựa cho chính xác, hãy thận trọng đừng để bản thân phải hối hận lần nữa!
Theo Trí Thức Trẻ
Cứu nhân nhân trả oán Phần 4: Lòng người bạc bẽo
Từ đầu đến cuối, ông bà nuôi ong tay áo rồi, dẫu lúc ấy không mong anh phải trả ơn hay báo đáp nọ kia, nhưng cũng không nghĩ sẽ nhận lại trái đắng nhường này.
Dù anh đã thẳng thắn tới mức ấy nhưng tận sâu trong lòng cô vẫn tin tưởng anh còn tình nghĩa dành cho mình. Vì thế, cô cố gắng níu kéo chồng: "Còn con gái mình thì sao hả anh? Chúng ta đã từng thật lòng với nhau cơ mà, vì xa cách quá lâu nên anh mới thấy chán em phải không? Chỉ cần mình ở bên cạnh nhau như trước, rồi mọi thứ sẽ tốt đẹp như xưa mà anh..." Cô luống cuống chân tay, cảm xúc hỗn độn khiến cô không biết phải nói sao để diễn tả rành mạch những suy nghĩ trong lòng mình nữa.
Anh cười khẩy nhìn cô: "Cô nghĩ tôi thật lòng với cô à? Tôi nói cho cô biết, tôi chưa bao giờ có tình cảm với cô cả. Khi ấy, vì bố mẹ cô không muốn cho tôi đi học đại học, tôi đành phải thực hiện hạ sách đó. Tôi chỉ là đứa con nuôi, dẫu sao cũng không có nhiều liên hệ mật thiết với nhà cô, nhưng nếu tôi là con rể họ, là chồng con gái họ, là bố của cháu họ, là người ảnh hưởng đến tương lai hạnh phúc của cô, thì ắt hẳn họ sẽ cố gắng nuôi tôi đi học. Quả nhiên tôi nghĩ chả hề sai, có thêm cô thuyết phục, bố mẹ cô đồng ý ngay."
"Sao? Cô không ngờ phải không? Nếu đã biết sự thật rồi thì cũng nên bỏ cái ý định đoàn tụ với tôi đi. Tôi tìm mọi cách được đi học là mong không bao giờ còn phải quay về cái vùng quê nghèo nàn, lạc hậu ấy nữa. Từ khi bước chân lên đây, tôi thề với lòng phải quyết tâm cắt đứt mọi liên hệ với mọi thứ ở nơi đó, kể cả gia đình cô, cô hiểu không?" - anh gằn giọng mang theo sự uất hận và căm ghét, khiến cô bất chợt thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.
Ảnh minh họa
Anh nói là sự thật? Hóa ra anh luôn căm ghét vùng quê nghèo ấy, bao gồm cả gia đình cô? Ngay từ ban đầu, anh đã toan tính mưu toan cho tương lai, bất chấp lợi dụng cô và con gái làm bàn đạp cho mình? Và khi đã thành công thì anh sẵn sàng phủ nhận cái bậc thang đã đưa mình đi lên?
"Cô cứ suy nghĩ đi, nghĩ xong rồi thì gọi điện cho tôi, lúc ấy chúng ta sẽ nói chuyện tiếp. Một lần nữa tôi phải nhắc nhở cô, tôi không đời nào quay lại với cô và vùng quê nghèo hèn ấy, cô hãy thôi mộng tưởng viển vông đi" - nói xong, anh đứng dậy đi trước, bỏ cô lại nơi xa lạ ấy một mình chẳng biết phải đi đường nào để về.
Cô ngồi khóc trong công viên cả một buổi chiều, quá đau đớn và khổ sở, tình yêu và mọi hy vọng của cô đều bị những lời nói lạnh lùng nghiệt ngã của anh dập tắt hoàn toàn. Nhìn trời xẩm tối, cô mới lê bước hỏi đường, bắt xe về nhà trọ.
Tối, cô gọi điện về nhà, kể cho bố mẹ nghe toàn bộ câu chuyện. Mẹ cô y như rằng khóc lóc hết nước mắt, thất vọng cực độ khi anh trả ơn gia đình cô bằng những bạc bẽo đó. Dù anh không thương cô, muốn cắt đứt với cô thì ông bà vẫn là người có ơn nuôi dưỡng anh cơ mà!
Bố cô nổi giận đùng đùng, quyết phải cho kẻ tráo trở là anh một bài học, để bạn bè đồng nghiệp của anh trên thành phố, nhất là cô bạn gái mới của anh biết rõ bộ mặt thật của anh. Cô thật lòng chẳng muốn làm to chuyện nữa, bởi trái tim cô đã kiệt sức. Cõi lòng cô mệt mỏi vô ngần, chỉ muốn về vùng quê yên bình kia, rời xa thị thành náo nhiệt phồn hoa đầy lạ lẫm này. Nhưng cô không khuyên được bố, đành ở lại chờ ông tự mình bắt xe lên.
Ảnh minh họa
Đợi bố lên, cô đưa ông tới công ty anh đợi gặp anh. Cô muốn ông gọi anh ra nói chuyện riêng nhưng ông không cho, ông bảo anh đã bội bạc thì ông việc gì phải giữ sĩ diện cho anh. Một khi anh nói ra đám lời cạn tàu ráo máng như thế, nghĩa là trong lòng anh, cô và ông bà chưa bao giờ chiếm giữ một phần nào dù là nhỏ nhoi. Từ đầu đến cuối, ông bà nuôi ong tay áo rồi, dẫu lúc ấy không mong anh phải trả ơn hay báo đáp nọ kia, nhưng cũng không nghĩ sẽ nhận lại trái đắng nhường này.
Cảnh tượng như buổi trưa ấy lại tái diễn: anh xuất hiện cùng cô bạn gái đồng nghiệp, vui vẻ đi ăn trưa. Bố cô nhìn thấy con rể thân thiết với cô gái khác thì nóng mắt, chạy tới không nói không rằng giáng cho anh một cái tát. Ông hằn học nhìn anh: "Thằng ăn cháo đá bát, vô ơn bội nghĩa! Sao mày đối xử với con gái tao và chúng tao như vậy? Nếu ngày ấy tao không nhặt mày về nuôi thì giờ này mày chết bờ chết bụi đâu rồi không ai biết, chứ đừng nói là được ăn học tử tế mà đứng ở đây? Chắc mày quên hết những lúc chúng tao nhọc nhằn tiết kiệm từng nghìn gửi tiền cho mày học trên thành phố rồi phải không?"
Cô níu tay bố muốn ngăn ông lại, những lời lẽ có phần khó nghe này lại nói trước mặt nhiều người khác, thật khó xử cho anh. Anh sầm mặt nhìn bố con cô, trong mắt chẳng có chút tình cảm nào với người anh từng nhiều năm gọi bằng bố nuôi và người vợ có với mình một đứa con. Cô cứ sợ anh sẽ mất mặt trước mọi người, nhưng dường như anh bình thản hơn cô nghĩ rất nhiều. Anh chẳng có thái độ trốn tránh, sau một chút bất ngờ ban đầu thì nhanh chóng lấy lại được bình tĩnh.
Ảnh minh họa
Anh nhìn bố con cô và nhóm người gặp náo nhiệt vây quanh xem, cất cao giọng: "Xin lỗi vì chuyện của tôi mà làm phiền thời gian đi ăn trưa của mọi người. Nếu bác ấy đã muốn nói ra giữa chốn đông người thì tôi cũng đành công khai mọi chuyện để giữ danh dự cho bản thân mình, dẫu không phải vì tôi thì cũng còn vì vợ chưa cưới của tôi. Đáng nhẽ trong lòng tôi đã hoàn toàn quên hết những việc gia đình bác ấy làm với mình, vẫn nguyện coi bác ấy là bậc cha chú mà phụng dưỡng..."
Bố con cô chết đứng tại chỗ. Anh đang nói gì vậy? Gì mà công khai mọi chuyện? Chẳng lẽ còn có một câu chuyện khác câu chuyện mà người trong cuộc là cô và bố mẹ trực tiếp trải qua? Gì mà việc gia đình cô làm với anh? Lẽ nào nhà cô gây tội với anh? Đầu cô ong ong không nghĩ được gì nữa, chỉ cảm thấy một nỗi bất an trào dâng trong lòng. Chưa khi nào cô cảm thấy câu "lòng người khó lường" lại đúng như lúc này.
(Còn tiếp)
Theo Thái Nguyên / Thời Đại
10 năm sống chung tôi phải chịu nhiều trận đòn thù từ chồng Trận đòn thù của anh để lại trên mặt tôi vết bầm tím, cả thân thể đau đớn. Tôi uất hận vô cùng. Tôi lấy chồng năm 29 tuổi, ở cái tuổi không còn trẻ dại nữa, khi ấy tôi đã có công việc ổn định, thu nhập tốt. Tôi không xinh nhưng cũng không xấu, sau khi tốt nghiệp đại học mải...