28 tuổi, tôi vẫn còn “zin”
Tôi sẽ nhắm mắt đưa chân thử cảm xúc ân ái với một người đàn ông nào đó.
Tôi năm nay 27 tuổi, tính cả tuổi mụ nặn ra là 28 và chưa hề yêu ai. Thời còn là học sinh cấp 3, tôi có thích chút chút, nhưng chỉ là “bồ câu không đưa thư”. Rồi vào đại học lại quá “chảnh”, tôi tự nhận là mình chảnh, hơi bị “ ngược đời” vì tôi luôn lấy cái mác thành phố lên mặt với bạn bè đa số dân tỉnh nên tôi rất ít bạn. Thêm nữa tính tôi sống quá khép kín, tôi thấy mình không thích được ai nên dần dần cuộc sống nguội lạnh. Khi ra trường tôi chưa hề biết đến nụ hôn hay cái ôm là gì, tôi còn “zin” từ cọng tóc đến móng tay trong khi bạn bè đã nhiều cưới xin hết rồi.
Ra trường được 2 năm, sống cô độc quen rồi nên tôi không thể thích ứng với công việc. Nằm nhà riết tôi đâm ra như có bệnh. Thực ra nếu tôi đi tìm việc vẫn có, và gia đình tôi cũng đàng hoàng, không giàu có nhưng căn bản. Mẹ tôi bảo có nhiều người ngấp nghé tôi nhưng hình như mắt tôi không thể thấy họ hay họ thấy tôi “chán ngán” quá rồi bỏ chạy. Ai cũng bảo vệ tinh của tôi nhiều lắm nhưng thực ra chẳng có ai. Những ngày nghỉ lễ tôi vẫn thui thủi đi về một mình. Ngày 14/2 rồi 8/3… với tôi vẫn như mọi ngày, gia đình rất rất muốn tôi lấy chồng, nhưng tôi phải lấy ai chứ?
Ở nhà điều kiện giao tiếp hạn hẹp, tôi chỉ lên mạng thôi cũng gặp gỡ chủ yếu là uống cafe với vài người nam nhưng không ai tôi có thể chấp nhận. Người thì không nghề nghiệp, người thì cũng nhiều yếu tố khác. Và tôi rút ra rằng, con trai hay đàn ông mà lên mạng kiếm bạn thì chỉ có hai dạng: một là quá xấu (lùn, nghèo, ốm, thất nghiệp) còn dạng thứ hai nhìn hình dáng “có vẻ khá” thì chỉ lên mạng tìm bạn gái qua đường, chơi một chút cho vui rồi “bye”.
Video đang HOT
Tôi sẽ nhắm mắt đưa chân thử cảm xúc ân ái với một người đàn ông nào đó trên mạng xem (Ảnh minh họa)
Biết là vậy nhưng khi bước qua tuổi 27 này tôi, đã thử làm một chuyện mà chính bản thân chưa bao giờ nghĩ mình sẽ làm. Tôi đã thử phiêu cảm giác với một vài người bạn trên mạng, nhưng tôi vẫn còn chừa đường lui cho mình và cũng chưa bao giờ nghĩ mình dành cái “giá ngàn vàng” cho người đàn ông tôi không yêu. Không hẳn là tôi quá quí trọng nó, nhưng tôi không muốn trao cho người mà tôi chả hề có cảm tình hay có chút yêu thương nào. Mà quan trọng hơn đối với họ, đó chỉ là một cuộc chơi, không hề có tình cảm hay ràng buộc.
Lần đầu tôi thử với một gã đàn ông nhỏ hơn tôi 3 tuổi. Chỉ là hôn thôi mà tôi còn thấy ghê. Nhưng có lần 1 sẽ có lần 2, lần hai cậu ta tiến xa hơn và tôi lại không thấy ghê nữa. Nhưng về nhà tôi lại thấy ghê tởm mình. Và lần thứ 3, tôi lại thử phiêu với một người khác. Và mỗi lần nghĩ lại tôi thấy quá sức ghê tởm, tôi vẫn còn trong trắng nhưng những suy nghĩ về tình dục cứ lẩn quẩn trong đầu. Sau hai lần tôi đều xóa sạch điện thoại liên lạc và không hề liên lạc lại nữa. Sau đó tôi không dám kết bạn trên mạng và cũng không dám lưu số điện thoại của ai. Nhưng tôi hiểu rằng mình có nhu cầu về chuyện đó và tệ hơn, tôi lại thấy ghê tởm chuyện ấy và ghê tởm cả bản thân mình.
Đàn ông trong mắt tôi tự nhiên thực sự là tệ. Tôi cũng không thể trách hai người bọn họ, vì tự tôi đưa ra yêu cầu đó, nhưng tôi thấy mình quá ngu dại và cả thảm hại nữa. Tôi đâu đáng như vậy, tôi biết chung quanh tôi có rất nhiều người đang để ý tôi, họ để ý tôi hay gia đình tôi, nghề nghiệp của tôi thì tôi cũng không biết nhưng tôi chỉ cần họ đàng hoàng và có ý định nghiêm túc. Nhưng tôi vẫn chưa bắt nhịp được với ai.
Nếu tình hình này cứ kéo dài, tôi nghĩ rằng đến năm 30 tuổi, tôi sẽ nhắm mắt đưa chân, thử luôn cảm xúc ân ái với một người đàn ông nào đó trên mạng xem. Mà nếu như vậy tôi biết tôi sẽ chẳng khác nào một gái qua đường chính hiệu, mà còn thiệt tệ hại hơn cả gái bán hoa là tình cho không, biếu không sao? Tôi thực sự rất sợ vì viễn cảnh này. Tại sao tôi không thể tìm thấy tình yêu thương và cũng không tìm thấy người đàn ông sẽ lấy làm chồng. Mong cho tôi một lời khuyên.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Không thể thuyết phục được vợ về nhà nội ở
Tôi thực sự không muốn ép vợ phải về nhà nội sống nhưng tôi đã nói với cô ấy hết nước hết cái rồi mà vợ tôi vẫn nhất quyết ở nhà ngoại. Tôi không biết vợ tôi đang nghĩ gì nữa.
Chào Hải Yến - Tác giả tâm sự: "Chồng lúc nào cũng bắt đóng đô ở nhà nội" và tất cả bạn đọc mục Tâm sự!
Hôm nay trong tâm trạng chán nản và buồn vô cùng, tôi vô tình đọc được bài viết này của bạn. Đọc xong hoàn cảnh của bạn, tôi chỉ ước giá như vợ tôi cũng được một phần những suy nghĩ "vì nhà chồng" như bạn thì hay biết mấy. Ít ra, chúng sẽ làm tôi không phải khó xử, đắn đo và buồn rầu như thế này.
Chuyện là, nhà tôi chỉ cách Hà Nội 11km. Trước đây khi chưa lấy vợ, tôi vẫn hàng ngày sáng đi tối về nhà mình. Còn vợ tôi, em là con gái thành phố. Bố mẹ vợ chỉ có 2 con là vợ tôi và cậu em vợ đang du học xa nhà. Trước khi làm đám cưới, tôi đã nhiều lần thuyết phục vợ về ở nhà với bố mẹ tôi nhưng vợ tôi không đồng ý. Nhà tôi cũng chỉ có 2 anh em trai và bố mẹ già. Bố mẹ tôi rất thoải mái và chăm lo cho các con. Nhà tôi lại rất rộng rãi và mát mẻ.
Thế nhưng, thuyết phục thế nào, vợ tôi cũng không đồng ý. Em nói rằng, em muốn ở nhà ngoại để tiện chăm sóc ông bà ngoại khi cậu em đi du học chưa về. Với lại, ở nhà ngoại đi làm gần hơn. Chưa kể nếu vợ chồng sinh em bé, bà ngoại sẽ đỡ đần em nhiều. Em bảo cứ ở nhà ngoại đi làm và chăm nom ông bà ngoại cho đến khi cậu về nước thì sẽ về nhà ông bà nội ở.
Nói thực trước khi cưới, tôi cũng không kiên quyết lắm và cũng muốn tạo điều kiện cho vợ có cơ hội báo hiếu ông bà ngoại nên tôi cũng nhiều lần thuyết phục ông bà nội cho vợ chồng tôi ở nhà ngoại. Tôi nghĩ sau khi cưới, đặc biệt là khi có con, tôi sẽ thuyết phục được vợ.
Sau khi cưới nhau, hai vợ chồng tôi ở lại nhà bà ngoại và đi làm. Công việc của 2 vợ chồng khá áp lực và mệt mỏi nhưng may mắn được ông bà ngoại chăm sóc và cơm nước sẵn sàng, nên hai đứa đi làm về là ngồi vào ăn. Cuộc sống ở nhà ngoại cũng không có bất cứ mâu thuẫn nào vì ông bà ngoại cũng rất thoải mái và dễ chịu. Nhưng là con trai lớn trong gia đình, nhà lại không quá xa Hà Nội mà phải ở nhà ngoại, nói thực tôi không thích một chút nào, tôi cũng không bằng lòng và đồng tình với quyết định này của vợ tôi.
Thời gian đầu, 2 vợ chồng tôi cuối tuần nào cũng về nhà nội chơi. Thậm chí những đợt lễ tết vợ chồng tôi đều thu xếp về nhà nội mấy hôm liền. Lần nào về, ông bà nội cũng nhắc và động viên khéo vợ chồng tôi về nhà mà ở. Cho tới khi chúng tôi có con gái đầu lòng, vợ tôi ít về nhà nội hẳn. Biết là có con nhỏ, thời gian bận rộn hơn rất nhiều, tôi cũng rất thông cảm với vợ điều ấy. Nhưng vợ tôi cứ lấy đó là lý do để không về nhà nội nữa.
Ông bà nội vì thấy con dâu và cháu không về thường xuyên như trước nên thỉnh thoảng ngoài gọi điện giục vợ chồng tôi về, ông bà còn đi xe ra Hà Nội thăm cháu. Những lần như thế, ông bà lại bày tỏ mong muốn vợ chồng tôi về nhà nội ở để ông bà tiện chăm nom và trông cháu giúp. Đi làm sẽ hơi xa hơn một chút, nên 2 vợ chồng cố gắng khắc phục. Thế nhưng lần nào ông bà nội nói đến chuyện về nhà nội ở, vợ tôi đều gạt đi bảo: "Cho con ở đây chăm sóc ông bà ngoại cho đến khi cậu về nước. Với lại vợ chồng con ở đây để đi làm cho tiện". Những lúc nghe vợ tôi nói thế, ông bà nội đều không có ý kiến gì.
Là đàn ông, là chồng và là con của bố mẹ, tôi thật sự khó nghĩ. Thật tâm tôi thừa biết, vợ chỉ lấy cái cớ cậu đi du học để ở lại nhà ngoại. Còn thực tế, vợ tôi nhiều lần nói rằng cả tuần đi làm việc mệt mỏi rồi nên muốn cuối tuần nghỉ ngơi ở nhà chơi với con không muốn về nhà nội nữa. Nhưng tôi thấy, về nhà nội vợ tôi cũng chẳng phải làm gì nhiều cả. Bởi nhà tôi rất neo người, em trai thì đi suốt, chỉ có mỗi ông bà nội và vợ chồng tôi. Cơm nước những lần em về, mẹ tôi đều là người phục dịch con dâu. Vợ tôi chỉ loanh quanh đứng phụ mẹ chồng nấu. Thế mà em vẫn kêu là mệt mỏi và không thoải mái là sao?
Vì không về nhà nội nhiều nên vợ tôi không quen nhiều hàng xóm và không mấy gần gũi với chị em cô bác nhà nội. Do đó, vợ tôi toàn kêu buồn và cảm thấy tù túng khi ở đây. Mặt khác theo như vợ tôi nhiều lần nói thì cô ấy rất sợ phải ở chung với ông bà nội vì sợ những mâu thuẫn nàng dâu mẹ chồng như nhiều đồng nghiệp của cô ấy.
Cũng chỉ còn mấy tháng nữa là cậu sẽ du học về nước, thế nhưng dù không còn lý do gì nữa, vợ tôi vẫn chưa đồng ý về nhà nội ở. 3 năm ở nhà ngoại, giờ là lúc tôi rất muốn về lại nhà mình. Dù sao ở nhà của chính bố mẹ đẻ, tôi thấy thoải mái hơn. Nhưng vợ tôi thì không thế. Điều này làm tôi mệt mỏi quá chừng.
Thi thoảng cuối tuần, không thuyết phục được vợ về nhà nội chơi, tôi lại tự về nhà cuối tuần một mình. Lần nào về, ông bà nội cũng hỏi con dâu và cháu khiến tôi toàn phải lấy lý do nào đó để chống chế. Bố mẹ tôi có vẻ cũng rất buồn, thậm chí nhiều lần còn nghĩ vợ chồng em đang cãi nhau hay sao mà vợ chồng không cùng về nhà nội. Tuy nhiên, dường như bố mẹ tôi cũng không dám gây thêm áp lực cho con trai mình vì sợ ảnh hưởng đến tình cảm của vợ chồng tôi.
Tôi thực sự không muốn ép vợ phải về nhà nội sống nhưng tôi đã nói với cô ấy hết nước hết cái rồi mà vợ tôi vẫn nhất quyết không chịu về nhà nội. Tôi không biết vợ tôi đang nghĩ gì nữa. Tôi sợ nếu chuyện này không quyết được sớm chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến tình cảm của vợ chồng tôi. Tôi phải làm thế nào để thuyết phục vợ khi vợ khăng khăng không muốn về nhà nội sống?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Em và bóng tối Thật đấy! Em chưa bao giờ ghét bóng tối. Thậm chí, em còn nghĩ rằng, mình sinh ra là để sống trong bóng tối... Thế nên ngày anh bảo: " Mình làm tình nhân thôi em nhé, vì anh biết mình không thể yêu ai nhiều hơn cô ấy", em đã đồng ý. Em không để cho lý trí của mình kịp phân...