27 tuổi, mình vẫn như một đứa con nít mới tập đi
Minh Thu, 27 tuổi, Đống Đa, Hà Nội nghẹn ngào chia sẻ: Sinh ra và lớn lên ở Hà Nội nên tuổi thơ của mình dường như thiếu hụt hẳn so với nhiều bạn bè cùng trang lứa.
ảnh minh họa
Nhà mình có 3 chị em gái, mình lại là con út nên được ba mẹ chiều chuộng, chính vì thế mà từ bé đến lớn mẹ không cho mình động tay làm việc nhà.
Quanh năm chỉ biết ăn học, thậm chí ba mẹ còn ít khi cho mình đi chơi. Chỉ vì cách giáo dục này để đến bây giờ 27 tuổi nhưng mình chẳng khác nào một đứa con nít đang tập đi, đến bản thân còn không thể tự mình chăm sóc thì nói gì đến chuyện tề gia nội trợ.
27 tuổi, mình cảm thấy lạc lõng giữa cuộc đời. Trước đây cứ nghĩ việc gì không làm được đã có mẹ, đã có 2 chị. Thế nhưng có phải lúc nào cha mẹ, chị em cũng ở gần bên đâu. Từ khi xa rời sách vở, ghế đá sân trường mình mới cảm nhận được cuộc sống thật khắc nghiệt, nó không đẹp như trước kia mình vẫn nghĩ. Cuộc sống chỉ thật sự đẹp khi mình bước chân về đến nhà. Cảm giác ở trong nhà mình, dưới sự bao bọc, che chở của gia đình thật an toàn.
Nhưng cuộc sống không cho con người ta có quyền lựa chọn thứ người ta thích. Vốn hiểu biết từ sách vở không thể dạy hết “tình đời và lòng người” cho mình. Việc một đứa con gái lớn tướng nhưng lại không phân biệt được đâu là hành, đâu là tỏi, không thể nấu được một bữa cơm dù chỉ là những món luộc, cũng không biết cách bật bếp lên… khiến mình cảm thấy tự ti trước cuộc đời.
Video đang HOT
Mỗi khi có buổi liên hoan của cơ quan mình chỉ dám lủi thủi ngồi ăn, không dám lên tiếng vì có biết gì đâu. Bạn bè nói mình sướng quá hóa “ngơ”, còn các anh thì cười khẩy nhau nói “hoa đẹp nhưng không hương thì cũng chẳng thiết tha…”. Tất cả những suy nghĩ của mọi người mình đều hiểu, đều biết. Nhưng thật sự là lực bất tòng tâm. Mặc dù mình đã chủ động đi học một khóa nấu ăn, nhưng kết quả là lần nào cũng “đổ máu”, sợ đến nỗi bây giờ mỗi lần nhìn thấy dao là tay mình lại run.
Điều quan trọng nhất của mình là do di chứng việc ép thúc mình học của mẹ, lúc nào mẹ cũng reo rắc vào đầu mình ý niệm “không học thì sau này biết làm gì, con gái không được chơi bời, học giỏi thì sau này sướng vào thân…”. Vậy giờ thì sao? Tốt nghiệp loại giỏi đại học Kinh tế thì sao? Cuối cùng thì vốn sống trên đời mình chẳng có lấy một kỹ năng gì.
Giờ đây trên đôi mắt mình là một cặp kính dày hơn 8 độ. Cũng chỉ vì đôi mắt cận ấy mà cuộc sống cũng trở nên khó khăn với mình hơn. Ai cũng nói mình: “Trẻ mà như bà già ý, lật đà lật đật. Nếu không phải con ông cháu cha thì không có cửa vào công ty này đâu…”. Con ông cháu cha ư? Thế tấm bằng giỏi của mình chẳng lẽ không có nghĩa lý gì sao?.
Một cô gái 27 tuổi không biết nấu ăn, không biết phân biệt củ hành củ tỏi, bỏ kính ra trời sáng cũng thành trời tối như mình thì người yêu bỏ là phải. Không phải cứ học giỏi, cứ xinh đẹp là được. Lần đầu tiên mình lấy hết can đảm về nhà anh người yêu ra mắt thì ngày hôm đó cũng lần cuối cùng anh nói lời yêu với mình. Một người yêu nghiêm túc như anh không thể chấp nhận lấy một đứa con gái như mình.
Anh nói: “Một gia đình hạnh phúc phần lớn phải nhờ vào bàn tay chăm sóc và đôi mắt sáng của người vợ. Anh không dám chắc em có thể làm được việc đó. Anh xin lỗi”. Kể từ đó mình mất niềm tin vào tình yêu, và không dám yêu ai nữa.
Mẹ mình yêu thương mình theo cách đó, muốn mình sướng… nhưng rốt cuộc thì công việc, cuộc sống, bạn bè, người yêu… tương lai của mình buộc phải đi theo bước vẽ của mẹ.
Theo GĐO
Đàn ông lúc nào cũng giống một đứa trẻ hư!
Sau khi hai người đàn ông bỏ tôi đi thì tôi biết rằng, yêu hết mình là quá dại. Thanh Hương, cô bạn thân của tôi nói: "Chỉ yêu 70% thôi, còn phải thủ lại cho mình 30% để phòng bất trắc. Đàn ông nào cũng là một đứa trẻ hư hỏng, nếu không nghiêm khắc dạy dỗ thì không bao giờ nên người".
Toi nghĩ Thanh Hương có lý khi ngồi nhớ lại mọi chuyện. Tình yêu thứ nhất của tôi là Minh. Tôi gặp anh khi vừa ra trường, đi làm. Khi đó, hai đứa làm chung nên tiền lương của anh, tôi lãnh luôn. Xin nói rõ là lãnh xong, tôi đưa trả lại cho anh chứ không lấy đồng nào. Trái lại, tôi lo cho anh từng ly cà phê, từng bữa ăn sáng, ăn trưa, ăn tối. Mẹ và em gái anh ở quê lên, tôi đưa đón đi chơi, đi sắm sửa, ăn uống, mua quà mang về...
Tôi không dám đi đâu, làm gì vì muốn bất cứ lúc nào anh cần, tôi cũng có mặt. Ngày nghỉ cuối tuần, gia đình đi chơi, đi ăn uống, tôi cũng không dám đi cùng mà ngồi nhà chờ anh gọi điện thoại để chạy đến với anh. Thế mà có những ngày chủ nhật, anh đi nhậu với bạn bè từ sáng đến tối, chẳng hề gọi cho tôi. Khi tôi trách móc thì anh cười hề hề như một đứa trẻ biết lỗi. Tôi tha thứ tất cả vì tôi quá yêu anh.
Vậy mà cuối cùng Minh cũng bỏ tôi để theo một cô gái khác. Lý do anh đưa ra nghe cứ như đùa: "Ở bên em, anh luôn tự ti, mặc cảm mình nhỏ bé. Anh cứ như một đứa trẻ không bao giờ trưởng thành". Anh xin lỗi, căn dặn tôi một số điều rồi xin chuyển công tác "để không làm em khó xử".
Phải 3 năm sau tôi mới có thể quên được Minh và đến với Quân. Tôi cũng yêu Quân sâu đậm như vậy. Tôi không đòi hỏi gì nhiều ở Quân mà chỉ muốn anh toàn tâm, toàn ý với tôi. Ngược lại, tôi chăm chút cho anh còn hơn cả một người mẹ lo cho con mình.
Tính tôi là vậy. Yêu ai thì yêu hết mình, chẳng hề nghĩ đến bản thân. Thậm chí có những thứ tôi không dám mua cho bản thân mà anh cần thì tôi rất hạnh phúc được tốn kém cho anh. Tất nhiên là anh đi đâu, làm gì cũng phải báo cho tôi biết. Đơn giản là để tôi khỏi lo lắng chứ không phải tôi muốn quản lý anh.
Được 2 năm thì Quân đột ngột bảo: "Anh xin chuyển công tác ra miền Trung. Có lẽ chuyện chúng mình phải kết thúc ở đây vì anh đi không biết bao giờ mới về...". Tôi hụt hẫng. Mới đầu tôi đã quyết xin theo Quân nhưng khi nghe tôi thố lộ điều này, anh đã hốt hoảng: "Không nên như vậy em à. Anh muốn có một khoảng tự do cho riêng mình để nhìn nhận lại mọi chuyện...".
Tôi lờ mờ nhận ra ý Quân. Hình như có một sự thật khác phía sau những lời nói của anh. Tôi căn vặn mãi, cuối cùng anh cũng thú thật: "Anh thấy nghẹt thở với tình yêu của em. Anh muốn chia tay".
Vậy là rõ rồi. Cả hai người đàn ông tôi yêu hết lòng cuối cùng cũng õng ẹo, làm mình làm mẩy. Được rồi, nếu không yêu nữa thì thôi, cứ nói thẳng ra, mắc mớ gì mà úp úp, mở mở?
Vày bây giờ là lần thứ ba. Lần này tôi không chủ động, cũng không còn hào hứng yêu như trước. Có lẽ vì tôi đã già. Cái tuổi ba mươi khiến tôi chín chắn hơn khi nhìn nhận bản thân, cũng như đối tượng của mình. Khang nói yêu tôi nhưng tôi chần chừ: "Anh yêu em vì cái gì?".
Khang nói rằng tôi là một người phụ nữ tốt, hiền lành, chân thật, đảm đang, vén khéo, độc lập tự chủ... Nói chung là trong mắt anh, tôi có rất nhiều ưu điểm. Thế nhưng trước đây, tôi chẳng đã từng có nhiều ưu điểm trong cái nhìn của hai người yêu cũ của tôi hay sao? Khi yêu nhau, họ hết lời ca tụng tôi nhưng đến khi chia tay thì lại biến những ưu điểm đó thành nhược điểm, thành lý do...
Bây giờ thì tôi như con chim sợ làn cây cong. Tôi không dám nhận lời yêu Khang dù tôi chẳng có người đàn ông nào khác. Tôi sợ anh sau này cũng sẽ như Minh, như Quân. Tôi cũng bị ám ảnh bởi những lời nói của cô bạn thân. Có đúng đàn ông nào cũng là những đứa trẻ hư hỏng?
Mà tôi thì không thể nghiêm khắc với người mình yêu thương...
Theo VNE
Đến lượt tôi tự hỏi mình: "Bây giờ tôi phải tính sao?" Trong một thời gian dài, mỗi khi tôi nhắm mắt lại thì hình ảnh Linh và gã đàn ông ấy quấn lấy nhau trong văn phòng của cô lại hiện lên rõ mồn một. Chính vì vậy mà tôi không dám ngủ. Tôi cứ mở chong mắt từng đêm, từng đêm... Kết quả là tôi ngã quỵ. Tôi nghe người ta đồn đại...