26 tuổi , anh biến em thành “của để dành”
Yêu nhau 3 tháng anh vẫn dửng dưng, phải chăng anh định biến em thành “ của để dành”?
Chị Thanh Bình thân mến!
Em đang cảm thấy vô cùng tuyệt vọng với cuộc tình của mình. Mong chị cho em một lời khuyên để em vượt qua bế tắc này.Em đang yêu 1 người, người đó hơn em 2 tuổi. Chúng em yêu nhau được 3 tháng. Tình yêu đến với nhau cũng khá nhanh. Em cảm nhận được người ta cũng dành tình cảm cho mình thực sự.
Thời gian đầu yêu nhau, anh ấy quan tâm, chăm sóc cho em nhiều lắm. Nhưng càng ngày, anh ấy càng vô tâm với em suốt ngày chỉ bận bịu công việc và gia đình. Em có cảm giác em luôn là người thừa trong mọi kế hoạch của anh ấy. Yêu nhau được 3 tháng, vậy mà đến lúc em gái anh ấy cưới anh ấy cũng chẳng mời em lấy 1 tiếng. Em im lặng chờ đợi, cảm giác rất khó chịu và mệt mỏi.
Khi em gọi điện hỏi trực tiếp để hỏi thì anh ấy nói với em “Anh chưa chắn về tình cảm này nên không mời em”. Em hẫng hụt vô cùng, em im lặng cho qua 2 ngày cưới. Đến lúc em gái người ta cưới xong, em gọi điện và yêu cầu anh cho em 1 lời giải thích hoặc ít nhất nói rõ mọi chuyện một lần nữa để em thoải mái ra đi vì em thấy mệt mỏi và khó chịu. Nhưng anh ấy cứ ỡm ờ không nói gì mà chỉ cười trừ cho qua chuyện dù em gặng hỏi như thế nào anh cũng không nói.
Lúc đầu yêu nhau, anh ấy cũng hứa hẹn, xác định với em rất nhiều điều. Vậy mà bây giờ lại nói bằng thái độ nhởn nhơ với em như vậy. Em giờ đã 26 tuổi, không còn trẻ nữa, em không muốn yêu 1 người chỉ để yêu mà không xác định đến với nhau. Em không muốn mất thời gian như vây. Em đã nói với anh ấy ” Em không muốn mất thời gian, để yêu 1 người không có tương lai, không xác định”. Nói xong mà lòng em đau nhói, em mong người ta níu kéo em lại nhưng lại muốn quên…
Video đang HOT
Em mệt mỏi vì anh luôn dửng dưng trong tình yêu (Ảnh minh họa)
Em phải làm gì bây giờ, vẫn yêu theo kiểu như bây giờ hay dứt khoát? Em đau lòng quá, hãy cho em lời khuyên càng sớm càng tốt để em có thể thoát khỏi tình trạng này. Em cảm ơn chị rất nhiều! (Em gái)
Trả lời:
Em gái thân mến! Cảm ơn em đã gửi những tâm sự của mình về cho chuyên mục. Qua thư chị hiểu rằng giờ đây em vô cùng khó xử khi mà người em đem lòng yêu thương lại không thực sự nhiệt tình tiến xa hơn trong tình cảm. Nhất là khi em đã tới tuổi lập gia đình.
Đọc qua thư em chị hiểu rằng chàng trai đó chưa xác định điều gì mà vẫn chỉ đang trong giai đoạn tìm hiểu. Đành rằng ở độ tuổi 26 của em và 28 của anh ấy là độ tuổi nên yên bề gia thất, nhưng 3 tháng tìm hiểu là chưa đủ để khẳng định có nên gắn bó với nhau hay không? Những tình cảm mà em gọi là quan tâm, chăm sóc cho em rất nhiều từ khi mới yêu là điều tất nhiên. Bất kì chàng trai nào khi có cảm tình với một cô gái thì giai đoạn đầu đều phải thể hiện hết mình để gây ấn tượng. Nó không đủ để nói lên rằng tình cảm ấy có chân thành, có bền vững được hay không.
Lẽ ra, nếu chưa xác định chính thức có tiến xa hay không, anh ấy không nên vội vàng nói với em những lời yêu và hứa hẹn. Chính hành động đó đã gieo vào em quá nhiều kì vọng và nó lại càng trở nên nặng nề hơn khi em muốn nhanh chóng thúc đấy những lời hứa đó thành hiện thực. Việc làm đó giống như một con dao hai lưỡi. Vì lo lắng cho tương lai của em khi em đã cứng tuổi nên em càng ra sức yêu cầu anh ấy có trách nhiệm với nững lời nói của mình thì lại càng khiến anh ấy cảm thấy bí bách vì bản thân anh ấy chưa sẵn sàng. Có thể, với anh ấy mối quan hệ với em chỉ trong giai đoạn yêu đương tìm hiểu và anh ấy chưa muốn có bất cứ một sự ràng buộc nào.
3 tháng chưa đủ để hiểu rõ và xác định có kết hôn hay không? (Ảnh minh họa)
Tuy nhiên, qua một số hành động có thể thấy rằng dường như anh ấy đang có ý ngãng ra hoặc có thêm một vài đối tượng khác để cân nhắc trong việc kết hôn và gắn bó cả đời. Thứ nhất, việc anh ấy không mời em tới dự đám cưới em gái giống như việc không muốn tạo cơ hội cho em tiếp xúc gần gũi và thân thiết hơn với gia đình anh ấy. Anh ấy muốn lảng tránh một sự thừa nhận thân phận của em với gia đình để tránh sau này không tới với nhau mọi người lại dị nghị. Hơn nữa, khi em hỏi nghiêm túc về mối quan hệ của hai người anh ấy cũng không dám đi thẳng vào câu trả lời điều đó cho thấy rằng anh ấy chưa có quyết định cho mình hoặc đang lưỡng lự, phân vân.
Có lẽ điều em nên làm lúc này là để mọi việc diễn ra theo một sự tự nhiên. Em hãy nói chuyện cụ thể với anh ấy về những gì em đang suy nghĩ nhưng không phải là để buộc anh ấy phải lựa chọn hay chịu trách nhiệm về những lời hứa mà là cho em một ý kiến về việc duy trì mối quan hệ này theo hướng nào. Nếu anh ấy nói muốn cùng em tiến xa thì hãy yêu cầu anh ấy có những hành động cụ thể chứng minh điều ấy, đặc biệt là tạo cơ hội cho em gần gũi với gia đình nhiều hơn để đôi bên hiểu rõ mọi chuyện về nhau.
Còn nếu anh ấy muốn tạm thời dừng lại là bạn bè hoặc cho anh thêm thời gian để suy nghĩ, tìm hiểu thêm thì em hãy chấp nhận và bình thường hóa mối quan hệ theo cách đó. Hai người có thể tiếp tục tìm hiểu nhau, cân nhắc xem có phù hợp hay không rồi tính tiếp. Khi duy trì mối quan hệ ở mức độ đó, em hoàn toàn có thể mở rộng thêm cho mình cơ hội bằng cách gặp gỡ, tiếp xúc và tìm hiểu những người bạn khác để có thêm nhiều sự lựa chọn cho mình. Tất nhiên, ở độ tuổi này không cho phép em rong chơi, yêu đương không xác định nhưng cũng không cần thiết phải quá vội vàng. Sự vội vàngrất dễ phạm sai lầm mà sai lầm khi lấy một người em sẽ phải trả giá rất đắt.
Chúc em mạnh khỏe và hạnh phúc!
Theo Eva
Kết cục đau lòng từ phút say nắng em họ vợ
Cuộc sống của tôi luôn bị dằn vặt nhiều năm trời. Từ chuyện này mà vợ không nhìn mặt em mình và gia đình em. Còn tôi rất sợ phải đối mặt với bố mẹ vợ, bố mẹ em vợ và cả em vợ. Anh em bà con bên nhà vợ trở mặt với nhau, hận thù nhau cho đến bây giờ.
Tôi lấy vợ được 5 năm và có với nhau một đứa con trai. Cuộc sống gia đình còn nhiều vất vả, lúc đó tôi đang là Phó Giám đốc cho một công ty TNHH tin học, vợ đang là một giáo viên hợp đồng, công việc không ổn định và mức sống khá chật vật, nhưng vợ chồng tôi vẫn sống rất yên ấm, hạnh phúc, cho đến khi em gái con chú ruột vợ về quê thăm trong thời gian chờ kết quả thi đại học.
Gia đình chúng tôi sẽ mãi bình yên như thế nếu như hai vợ chồng tôi không mời em vào thành phố chơi. Vì gia đình tôi không có ai ở nhà mỗi khi đi làm, do vậy những ngày đó hầu như tôi đều chở em đi làm cùng tôi ở công ty. Tuy lương không cao nhưng công việc cũng an nhàn, chính vì vậy khi ở công ty tôi có thời gian chuyện trò tâm sự cùng em về chuyện gia đình cũng như chuyện xã hội, nhất là chuyện gia đình em.
Em kể với tôi rằng về quê mà bố mẹ không cho tiền ăn, tiền mua quà, chi tiêu cá nhân, rồi chuyện không hạnh phúc giữa bố mẹ em, nào là mẹ thì theo trai, bố thì cặp bồ. Những lời nói chân thành, với nước mắt của em làm mủi lòng tôi, tôi cảm thấy thương cảm cho em. Những ngày sau tôi thường xuyên chở em đi đâu nếu em muốn, mua cho em những gì em thích, ít nhiều đồng cảm với hoàn cảnh hiện tại mà em đang gặp phải. Chính vì vậy em luôn xem tôi như một thần tượng.
Hơn nữa, mỗi khi về nhà tôi luôn ân cần chăm sóc vợ con, lại thường xuyên mua quà cho vợ. Hôm đó kết hợp chở em đi chơi rồi ghé vào chợ mua cho vợ một đôi dép, tuy nó không đắt tiền nhưng lại vừa với chân của vợ. Chính vì điều này mà em càng để ý đến tôi. Hầu như các tối trước khi ngủ tôi và em đều nhắn tin cho nhau, với tôi lúc đó cũng chưa có tình cảm gì hay suy nghĩ sẽ tán tỉnh em mà chỉ xem em như em gái của mình.
Nhưng càng nhắn tin em lại có những dòng tin nhắn làm tôi phải suy nghĩ như: "Sau này em muốn cưới một người như anh làm chồng. Em thích anh, mến anh, luôn muốn ở bên anh". Không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà tôi lại nhắn cho em rằng tôi cũng thích em, tình cảm giữa chúng tôi bắt đầu từ những tin nhắn với nội dung tương tự thế trong suốt một tháng trời.
Thật bất ngờ là khi lên tàu về quê nội, em nói với tôi rằng: "Em yêu anh". Từ đó tình cảm trong tôi trỗi dậy như người mới yêu lần đầu. Mặc dù biết rằng em còn non trẻ, và đây chỉ là cảm tính của tuổi học trò nhưng tôi không thể thoát ra được bởi vì ngày nào ít nhất em cũng nhắn tin, điện thoại cho tôi không dưới 10 lần. Kể từ khi em vợ tôi vào lại Kom Tum nơi gia đình đang sinh sống, cũng là lúc trái tim tôi bắt đầu đập rộn ràng vì cô ấy. Tuy không xinh đẹp, duyên dáng và nước da lại ngăm đen, nhưng chẳng hiểu sao tôi vẫn nhớ và nói lời yêu khi nào không biết dù biết rằng tình yêunày là tội lỗi, là loạn luân.
Sẽ không có chuyện gì xảy ra với gia đình tôi nếu như cô ấy không nhập học cùng thời điểm với tôi đi khám bệnh và đều ở lại tại cùng một nhà của người thân. Từ đây vợ tôi bắt đầu nghi ngờ. Chính vì sự nghi ngờ của vợ, với những lời nói xa nói gần, tôi đã hiểu ra vấn đề, hứa với lòng mình là khi gặp em tôi sẽ chấm dứt mối tình tội lỗi này. Rồi chúng tôi đã hứa với nhau rằng chỉ xem nhau như anh em, chôn chặt kỷ niệm vĩnh viễn trong lòng mỗi người mà thôi.
Nhưng thật bất ngờ, chính tối hôm đó, vợ tôi lại điện thoại cho em và nói thẳng với em những nghi ngờ của cô ấy, không biết em nghĩ thế nào mà em lại nói với vợ tôi là "Chồng chị theo đuổi tán tỉnh em. Chị có chồng mà không giữ được chồng". Tôi như điếng mình và tâm trí hết sức hoảng loạn, không biết đối mặt với sự thật này.
Đêm hôm ấy, tôi lên phòng em, lôi em ra ngoài hành lang hỏi cho ra nhẽ, bởi vì sao em lại nói ra điều đó khi cả hai đã thống nhất là chấm dứt từ hồi chiều rồi? Em đã xin lỗi và đã biết những hệ lụy của việc em nói ra những điều đó. Nhưng tôi cũng hết sức ngạc nhiên khi cô ấy thú nhận rằng đã yêu và quan hệ với anh họ mình mà không hề hối hận. Lúc này tôi mới tỉnh người ra là em không phải là em mà tôi từng nghĩ. Với tôi đã là loạn luân rồi, đằng này em lại quan hệ với chính anh họ mình.
Và chuyện gì đến cũng đã phải đến. Chuyện của chúng tôi đã vỡ lở, tôi cảm thấy mình không biết chui vào đâu. Mặc dù tôi chưa hề đụng đến người em hay làm gì có lỗi với em. Kể từ đó, cuộc sống của tôi luôn bị dằn vặt trong suốt nhiều năm trời, mặc dù đã được vợ tha thứ nhưng với những người thân trong gia đình em luôn xem tôi như một kẻ loạn luân. Đến bây giờ, tôi cũng chẳng hiểu vì sao lại có thể làm như thế với em vợ mình, và vì sao vợ tôi lại có đứa em gái như thế nữa.
Khi đọc đến đây, sẽ có rất nhiều người trách, xem thường tôi, kể cả bản thân tôi cũng hiểu rất rõ điều đó. Mặc dù tôi đã nhận ra sai lầm của mình nhưng hầu như mọi người trong gia đình cô ấy không hiểu hết được bản chất của vấn đề mà con và cháu họ đang gặp phải. Nói đúng ra lỗi lầm này là do tôi nhưng góp phần không nhỏ vào tội lỗi này là do em vợ tôi, do vợ tôi và do gia đình cô ấy.
Bây giờ, khi mọi chuyện đã dần là quá khứ, nhưng tôi không thể quên được sai lầm này, nó sẽ ám ảnh tôi suốt cuộc đời. Từ chuyện này mà vợ tôi không nhìn mặt em mình và gia đình em. Còn tôi rất sợ phải đối mặt với bố mẹ vợ, bố mẹ em vợ và cả em vợ, tôi luôn là người có lỗi trong chuyện này.
Dù bây giờ gia đình tôi vẫn hạnh phúc, vợ và em vợ vẫn sống với nhau cùng chung một mái nhà. Có lẽ tôi nên chọn giải pháp là sống trong yên lặng để không "đụng mặt" với em vợ nữa. Như thế sẽ là cách tốt nhất cho cả ba chúng tôi. Giờ đây, tôi cũng không biết phải làm sao để mọi người hiểu hoàn cảnh của mình lúc này nữa.
Giá như vợ tôi đừng vội vàng làm lớn chuyện thì bây giờ tôi đâu phải mang tiếng suốt cuộc đời này và cô em vợ của tôi cũng không phải sợ đối mặt với nhau như bây giờ. Cũng từ câu chuyện này mà anh em bà con bên nhà vợ tôi trở mặt với nhau, hận thù nhau cho đến bây giờ. Đây có lẽ là bài học lớn nhất trong cuộc đời tôi mà khó có cơ hội sửa chữa.
Theo Vnexpress
Em đã giúp tôi tự tin trong cuộc sống!. Khi bọn con trai cùng lứa thi nhau đi tập thể hình, khoe body chuẩn lấy điểm với bạn gái thì tôi lại mặc cảm với ngoại hình của mình. Chào bạn trẻ cuộc sống! Tôi và bạn gái rất thích đọc những tâm sự của các bạn gửi đến chuyên mục. Hai đứa thường cùng nhau đọc và chia sẻ tâm sự...