24 năm ròng tôi phải chịu đau đớn vì bệnh
Nhiêu luc không muôn đê gia đinh lo lắng, đau đơn tôi vân cô găng cươi noi ma giâu nươc măt vao trong.
Tôi sinh ra ơ Nghê An, vung đât đây năng gio va khăc nghiêt, la con ut trong nha co 4 chi em gai, bô mât khi tôi con nho, môt minh me bươn chai, vât va nuôi cac con. Kinh tê kho khăn nên cac chi cung không dam hoc lên câp ba đê đi lam phu me. Giơ cac chi đa co gia đinh, con minh tôi sinh ra đa không may măn phai mang trong minh căn bênh bâm sinh hiêm găp, la môt khôi u như bông sup lơ lơn ơ chân trai nên viêc đi lai kho khăn, sưc khoe yêu ơt, hang ngay phai chiu nôi đau hành ha. 24 tuôi la tưng ây thơi gian tôi phai chiên đâu vơi bênh tât, nhiêu luc không muôn đê gia đinh lo lắng, đau đơn tôi vân cô găng cươi noi ma giâu nươc măt vao trong.
Ảnh minh họa
Tôi cô đi hoc đên lơp 11 thi không thê tiêp tuc đươc nưa vi chương trinh hoc cang nhiêu ma bênh tinh năng hơn, môi luc đên lơp đau không chiu đươc, vê nha cũng đau nên đanh dơ dang viêc hoc trong sư tiêc nuôi vô cung. Nhin ban be đươc lam viêc, vui chơi, bay nhay vơi thê giơi bên ngoai, tim cho minh môt hanh phuc ma tôi lai thây chanh long vi minh hàng ngay chi biêt đên chiêc giương cung vơi nôi đau. Giơ đây bênh tinh cang năng hơn nưa, tôi chi co môt khao khat thao đi phân khơp chân co khôi u lơn đo đê co thê thoat khoi nôi đau haành ha hàng ngay, du co ngôi xe lăn tôi vân co thê tin tương lai cua mình se không tăm tôi như bây giơ. Khi ây tôi se hoa nhâp đươc vao cac trung tâm day nghê cho ngươi khuyêt tât, co thê lam ra nhưng đông tiên tư nuôi sông ban thân, chư giờ nhin me đa đên luc nghi ngơi vây ma phai nuôi đưa con suôt ngay ôm đau này, chán lắm.
Em tư trach ban thân, thây xot xa, tôi lôi qua, nhưng ao ươc vân chi la ao ươc khi điều kiện kinh tê gia đinh không cho phép tôi thao đươc khơp va lăp chân gia. Bênh môi ngay môt phat triên năng nê va đau, sưc khoe cung yêu đi nhiêu, không đêm nao tôi không khoc ươt gôi vi nỗi đau này va vì sô phân cua minh. Tôi cung tư đông viên ban thân minh rât nhiêu, không đươc yêu đuôi va phai manh me nên ai nhin vao đêu thây tôi không sao nhưng thưc sư nhiêu luc mêt moi lắm, co nên tiêp tuc tôn tai trong sư đau đơn day vo va ganh năng cho gia đinh nưa không? Cuôc sông chi co nôi đau va nươc măt, thư hoi cuôc đơi nay con co lôi thoat nao cho tôi?
Theo VNE
Hạnh phúc với chồng nhưng tôi thấy cuộc sống nhàm chán quá
Tôi sinh ra và lớn lên trong một gia đình rất nghèo, học mới hết lớp 6 thì phải nghỉ đi làm thuê phụ gia đình. Cuộc đời tôi từng trải qua rất nhiều đau khổ, không thể kể hết ra đây vì nó rất dài.
Đến nay đã qua 30 tuổi mà chẳng có tài sản gì vì trong thời gian đi làm tôi đã cho mẹ hết tiền mình làm được. Tôi cũng chẳng tiếc vì nghĩ mình cho người thân là điều chính đáng nhưng quên mất một điều, nếu một mai cha mẹ bệnh cần tiền chữa trị thì sao? Tiền tôi đưa mẹ đã xài hết với nhiều lý do.
Giờ tôi kết hôn được hai năm. Trong trời gian ấy tôi vẫn cho tiền mẹ mỗi tháng nhưng có giới hạn. Qua bao khó khăn về cơm áo gạo tiền thì may mắn đã mỉm cười với tôi. Tôi có được công việc thu nhập khá 2.000 USD /tháng, còn chồng được 3.000 USD/ tháng, trừ tất cả chi phí thì mỗi tháng vợ chồng tôi tiết kiệm được một nửa thu nhập. Nếu chúng tôi sống ở Việt Nam thì tốt rồi nhưng cả hai lại đang ở Malaysia. Chồng tôi là người Malaysia gốc Hoa, nói về anh thì tôi cảm thấy mình may mắn. Anh hơn tôi 12 tuổi, rất tốt và yêu tôi, luôn tôn trọng và dịu dàng với tôi. Lương anh đưa tôi giữ, việc nhà chia nhau làm. Tôi không nấu cơm thường xuyên vì không thích, có khi cả tháng mới nấu được một bữa cho chồng ăn.
Cuộc sống của tôi cứ trôi qua mỗi ngày như thế trong một năm nay, cảm thấy chán, muốn có sự đổi khác. Tôi muốn thử kinh doanh nhưng chồng ngăn. Anh nói hãy để dành đủ 100 ngàn USD rồi hãy kinh doanh, lỡ có thất bại cũng không đến nỗi (tôi muốn kinh doanh cửa hàng quần áo trẻ em nho nhỏ). Tôi thích làm chủ bản thân, từng kinh doanh hai lần trước khi kết hôn đều thất bại, lần thứ nhất vì thiếu kinh nghiệm, lần hai vì thiếu vốn, giờ đi làm thấy nản vì áp lực (nhưng tôi chịu được ). Tôi đang phân vân giữa hai quyết định, đi làm công như vậy đến 50 tuổi rồi hai vợ chồng ôm tiền về Việt Nam sống (chồng nói tôi muốn sống ở đâu anh cũng đồng ý), hay là ráng làm vài năm rồi mạo hiểm kinh doanh? Chúng tôi chưa có con vì tôi chưa muốn, muốn kinh tế vững thì mới sinh con. Tôi xin mọi người góp ý, chân thành cảm ơn.
Theo VNE
Khi đứa bé được sinh ra, tôi không biết nó là con của chồng hay của tình một đêm Trong khoảng nửa tháng ở đây, những cuộc vui tới bến, hết mình bên bàn tiệc, khi hơi men chếnh choáng trong người cùng với những vết thương lòng đang rỉ máu tôi đã rơi vào vòng tay những người đàn ông lúc nào không hay nữa... Biết rằng khi kể tâm sự của mình ra đây thì tôi sẽ bị mọi người...