2 lần sinh con gái, tôi không được miếng thịt
Nghĩ lại chuỗi ngày cơ cực ấy, bây giờ tôi vẫn còn cay sống mũi… Đọc tâm sự của bạn trong bài viết &’ sinh con gái mẹ đuổi về nhà mẹ đẻ’, tôi đã rơi nước mắt. Đó là điều mà tôi câm nín, nhẫn nhịn suốt thời gian qua. Tôi thật muốn chia sẻ cùng bạn rất nhiều.
Nghĩ lại chuỗi ngày cơ cực ấy, bây giờ tôi vẫn còn cay sống mũi. Tôi vốn là người phụ nữ yếu đuối, dễ bị tổn thương nên không chịu được những áp lực từ phía gia đình chồng. Suốt thời gian sinh con, tôi bị trầm cảm nặng, tôi không muốn nói chuyện hay tiếp xúc với người ngoài. Câu chuyện cũng bắt nguồn từ chính người mẹ chồng của tôi.
Sinh con gái đầu lòng, mẹ chồng đã có vẻ không vui. Thật ra, mẹ luôn mong ước có một đứa cháu trai để nối dõi, nếu là cháu đầu tiên thì mẹ mừng rơi nước mắt. Vì dù sao điều đó cũng khiến mẹ yên tâm hơn nhiều. Còn đứa thứ hai là trai hay gái đều được, mẹ cũng không phiền lòng. Tôi cũng có tâm lý như vậy, và cũng cảm thấy an tâm hơn nhiều nếu như con đầu là con trai. Không phải trọng nam khinh nữ hay không yêu chiều con gái, chỉ tại gia đình nhà chồng cũng gây nhiều áp lực cho tôi về việc sinh con trai.
Sinh con gái đầu lòng, mẹ chồng đã có vẻ không vui. Thật ra, mẹ luôn mong ước có một đứa cháu trai để nối dõi, nếu là cháu đầu tiên thì mẹ mừng rơi nước mắt. (ảnh minh họa)
Video đang HOT
Nhưng thật không được như ước nguyện của mẹ, con đầu tôi sinh lại là con gái. Biết mẹ không được vui cho lắm, nhưng mẹ vẫn chăm sóc tôi. Có lẽ vì đó là sự cảnh báo của mẹ rằng, đứa thứ hai nhất định phải sinh con trai. Nhưng chỉ được vài bữa đầu, những ngày sau đó mẹ cũng mặc kệ tôi. Mẹ chưa bao giờ bế cháu, nhất là ngay khi cháu khóc. Mẹ chỉ nói con gái hư, đứa nào cũng giống đứa nào, chỉ biết gào khóc mà thôi. Có lần mẹ còn &’ác khẩu’ nói rằng: “Sinh con gái ra thì chỉ tổ giống mẹ mày, đừng có mang cái tật nói nhiều vào nhà này là được”.
Trước tôi về làm dâu mẹ luôn than phiền rằng tôi hay nói, hay ca thán. Nhưng thật ra, người nói nhiều mới vui cửa vui nhà, tôi cũng muốn tình cảm mẹ con gần gũi hơn cũng kiếm câu chuyện để nói với mẹ. Nào ngờ mẹ là người không ưa kiểu tâm sự tỉ tê ấy. Từ đó tôi chừa hẳn. Nhưng mẹ vẫn để trong lòng và giờ dăn dạy cháu như vậy. Tôi thật sự buồn. Nhưng không sao, tôi nghĩ mình vẫn còn cơ hội lần hai, và có lẽ cũng vì mẹ nghĩ như vậy nên mẹ cũng bớt để ý tới tôi từ đó, mặc ai làm gì thì làm.
2 năm trôi đi, cuộc sống gia đình vẫn vậy, không có quá nhiều thăng trầm nhưng cũng không có quá nhiều điều khiến cuộc sống của tôi thoải mái hơn. Tôi cứ nín nhịn, nuôi đứa con gái khôn lớn. Bỗng một ngày, mẹ vào giục tôi chuyện sinh đứa thứ hai. Lần này mẹ nói nhất định phải cố gắng sinh cho mẹ một thằng cháu trai. Tôi bỗng thấy nghẹt thở, vì thật sự tôi cảm thấy lo sợ lắm, tôi cũng áp lực quá nhiều và cũng mong muốn có một đứa con trai cho có nếp, có tẻ. Tôi bàn với chồng chuyện này, chồng đồng ý và tôi cũng quyết định sẽ sinh đứa thứ hai.
2 năm trôi đi, cuộc sống gia đình vẫn vậy, không có quá nhiều thăng trầm nhưng cũng không có quá nhiều điều khiến cuộc sống của tôi thoải mái hơn. (ảnh minh họa)
Nhưng thật ông trời có lẽ không muốn tôi phân biệt trai gái, cũng muốn thử thách tôi, muốn tôi phải đối đầu với những khó khăn của gia đình chồng. Tôi lại mang thai con gái. Suốt thời gian mang thai, mẹ không ngó ngàng tới tôi. Mẹ thậm chí không bận tâm tôi làm gì, đi đâu. Còn nhờ ngày sinh con, tôi rớt nước mắt vì chẳng thấy bóng dáng mẹ chồng đâu, chỉ có mình mẹ đẻ tôi chăm sóc từ đầu tới cuối. Nhìn mẹ thức đêm, thức ngày, tôi buồn lòng vô cùng. Chỉ có người mẹ ruột mới hiểu mình, mới là người chăm sóc tôi từng ngày từng tháng. Gia đình chồng càng xa lánh tôi, mẹ chồng càng khó chịu với tôi, tôi lại càng thấy căm ghét cái nơi tôi chọn đó. Nhìn người chồng của mình tôi cũng buồn não ruột.
Khi tôi xuất viện, mẹ chồng cũng không ngó ngàng. Tôi nằm mà rơi nước mắt. Mẹ chồng không nấu một bữa cơm dù bà ở nhà không đi làm. Có khi không có mẹ tôi ở đó, một mình tôi không xoay sở thế nào, bà mới chuẩn bị cơm cho tôi nhưng chỉ có rau, không một miếng thịt. Tôi nói muốn ăn thịt nạc, mẹ cũng không mua cho tôi, mẹ còn bảo &’có sao ăn vậy, trong tủ lạnh chỉ có vậy thôi’. Tôi thật sự đã khóc rất nhiều suốt thời gian ở cữ. Người ta bảo, bà mẹ mới sinh không nên khóc nhiều nhưng làm sao có thể không khóc, không đau được trong hoàn cảnh của tôi bây giờ.
Tôi thật oán hận bản thân mình vì đã chọn gia đình này, đã chọn người chồng này. Dù anh có quan tâm tôi thế nào cũng không thể bù đắp được những gì mẹ anh đối xử với tôi. Chỉ mong sao được ra ở riêng, có lẽ tôi sẽ hạnh phúc hơn rất nhiều, con tôi cũng không phải chịu khổ.
Theo VNE
Mẹ chồng dọa đuổi vì tôi chỉ sinh con gái
Ngày nào mẹ chồng cũng nói mãi chuyện con cái khiến đứa con dâu như tôi mệt nhoài, kiệt sức. Mẹ mong cháu bế từng ngày còn vợ chồng tôi thì cũng áp lực nặng nề. Và rồi, sau bao cố gắng, tôi sinh được đứa con gái kháu khỉnh, mẹ cũng vui nhưng có vẻ không hào hứng lắm. Mẹ muốn, đứa cháu đầu lòng phải là con trai, để có người nối dõi, để sau này không phải lo nghĩ chuyện thờ phụng.
Bản thân tôi thì không quan trọng chuyện trai gái, con cái là của trời cho, con nào cũng là con. Nhiều người mong có con còn chẳng được nói gì chuyện lựa chọn giới tính. Vì thế mẹ tỏ ra bất đồng ý kiến với tôi và lâu dần trở thành ác cảm. Mẹ không thích tôi nói con nào cũng được, mẹ yêu cầu tôi nhất định phải sinh con trai, làm cách nào cũng được. Mẹ còn nói ý tứ rằng, nếu không sinh được con trai, mẹ sẽ cho chồng tôi lấy vợ hai, sinh bằng được thằng cháu trai cho mẹ thì thôi.
Nghe mẹ nói mà tôi xót lòng. Cháu gái hay cháu trai đều là cháu của mẹ, sao mẹ có thể đối xử như vậy. Thật không may, đứa con tôi sinh ra là con gái, thế nên từ đó tôi bị mẹ chồng ghẻ lạnh, khó chịu và soi mói tôi từng ly từng tí một. Bất cứ công việc gì mẹ cũng để ý xem tôi làm có tốt không. Mẹ luôn luôn nói bóng gió ngay cả trong bữa cơm. Mẹ lấy ví dụ gia đình một người bạn mẹ quen, người ta có cháu trai đầu lòng, con dâu ngoan ngoãn, k.iếm t.iền giỏi này nọ. Dù mẹ không nói thẳng ra nhưng ai cũng có thể hiểu rằng mẹ đang ám chỉ tôi không biết sinh còn, còn không ngoan ngoãn lại chẳng giỏi k.iếm t.iền. Chuyện k.iếm t.iền là do chồng, vợ có kiếm được nhiều là chuyện tốt chứ có phải trụ cột gia đình đâu mà mẹ đòi hỏi như thế. Lẽ ra mẹ nên trách con trai của mẹ không giỏi k.iếm t.iền thì tốt hơn.
Nghe mẹ nói mà tôi xót lòng. Cháu gái hay cháu trai đều là cháu của mẹ, sao mẹ có thể đối xử như vậy. (ảnh minh họa)
Tôi có con gái, chưa bao giờ mẹ bế cháu, lúc nào mẹ cũng cau có mặt mày mỗi khi cháu khóc. Có lẽ không vì tôi bất đồng quan điểm với mẹ thì mẹ cũng không ghét cháu gái đến thế. Đằng này một phần là do mối quan hệ mẹ chồng con dâu không tốt.
Càng thấy mẹ chồng gay gắt tôi càng không muốn sinh con. Thú thực, cũng vì hành động đó của mẹ mà tôi luôn nghĩ, phải chăng sinh con gái là sai lầm, là khổ cho con cái sau này. Không phải vì mẹ mà tôi muốn sinh đứa con trai, chỉ vì tôi nghĩ, sau này con gái lớn lên cũng phải chịu cảnh làm dâu như tôi thì thật cùng cực.
Từ ngày đó, tôi chẳng nói với mẹ lời nào. Dù chuyện trai gái thế nào đi chăng nữa tôi cũng mặc kệ. Con cái là cái số, ông trời cho thế nào thì cho. Dù mẹ có bắt chồng bỏ tôi vì không sinh được con trai thì tôi vẫn phải chấp nhận, chỉ thương cho con gái của tôi sau này mà thôi.
Theo Eva
Lấy chồng vì không muốn bị gọi là gái ế Trước giờ, tôi chưa từng nghĩ tới việc lấy chồng. Ngay cả khi đã gần 30, chuyện chồng con với tôi vẫn là một dấu hỏi. Ai cũng xì xào vì sao tôi chưa lấy chồng, tôi cũng mặc kệ. Người ở thành phố thì nói rằng, tôi kén quá. Còn người ở quê thì lại nghi ngờ tôi này nọ, rồi họ...