18 tuổi mà tôi đã mang thai
Gia đinh tôi kha gia, ba tôi lai lam chưc lơn, tôi luôn đươc xem la con ngoan, hoc gioi. Biết chuyện, ba me tôi sôc va khoc rât nhiêu.
Tôi năm nay chi mơi bươc sang tuôi 18, cai tuôi hôn nhiên đep nhât của đơi ngươi. Nhưng giơ vơi tôi thi no chăng con đep nữa rôi. Tôi va anh yêu nhau đa đươc hơn ba năm, đo vân la chưa tinh đên thơi gian tôi yêu đơn phương. Tôi yêu anh tư sư gian di, cach noi chuyên, thât tha. Anh cung rât thương tôi va tôi biêt điêu đo. Nhưng chung tôi lai rât gân nha, chi cach nhau 50m la đên. Chung tôi la hang xom của nhau. Chinh vi vây ma tinh yêu đa chơm nơ ngay tư luc tôi con la hoc sinh.
Chung tôi yêu nhau thât long nhưng vi la hang xom nên ba me tôi chăng mảy may nghi ngơ. Rôi một ngay, ba me phat hiên ra tôi va anh quen nhau. Ba tôi đa đanh anh va câm can. Vi la si quan nên ba tôi rât nghiêm tinh va nong nay, săn chuyện ba me tôi cung rât ghet anh bởi thơi hoc sinh anh hay hư hong, ăn chơi nay no vi ai cung biêt nha anh kha gia. Môt ngươi như vây sao tôi lai yêu đươc?
Nhưng tôi yêu anh vi khi ra trương, anh đa biêt viêc ăn chơi của minh la không đung, anh nghi đên ba me, anh hôi hân rôi quyêt tâm lam lai tư đâu… Nhưng vì không co kiên thưc nên giơ vơi anh đa la qua muôn. Vi thương anh, ba anh đa bo tiên ra đê xin cho anh đi hoc nghĩa vu công an. Tư đo, anh băt đâu chin chăn va trương thanh hơn rât nhiêu.
Tư luc gia đinh tôi biêt chuyên, tôi bi câm can đu thư. Tôi va anh không găp nhau đươc măc du đang ơ rât gân. Vây la chung tôi chia tay ma không môt ai noi gi măc du chung tôi con yêu nhau. Kê tư ngay biêt anh đi nghĩa vụ công an, tôi rât buôn va nghi duyên phân hai đứa đên đây đa hêt. Nhưng bông dưng một ngay, co sô điên thoai la gọi đên sô của tôi. Tôi băt may va một giong noi quen thuôc ngay nao lên tiêng. Lòng tôi mưng rơ va âm ap nhưng vi noi chuyên không đươc lâu nên anh chi von ven vai câu: “Hay đơi anh vê nhe em”.
Video đang HOT
Rôi thi một ngay anh cung đa vê nhưng thơi han nghĩa vu vân con đo, anh lam ơ đơn vi công an cach nha không xa. Du biêt anh đa vê nhưng bô me tôi cung chăng nghi ngơ gi. Chung tôi lai yêu nhau, liên lac băng điên thoai rôi lâu lâu anh cung xin vê đươc để đi chơi vơi tôi. Cach đây không lâu, môt tai họa lai âp xuông nha anh vơi sô nơ kha lơn, dương như co thê tra nhưng la rât lâu ma tôi cung chăng đoan đươc đo la khi nao. Gia đình anh nơ hang xom, nơ ca nha tôi nữa, đo la một điêu khiên anh buôn va tôi cung buôn. Nhưng đo la câu chuyên của ngươi lơn, tôi vân yêu anh va đông viên anh.
Ba me tôi thi khac. Ba me tôi cang ghet anh hơn khi nghi răng sô nơ đo một phân cung do luc trươc anh ăn chơi ma ra. Rôi tai họa nay nôi tiêp tai họa kia, khi tôi mang trong minh giot mau của anh. Luc biêt chuyên, tôi đa khoc rât nhiêu va tôi quyêt đinh bo. Tôi nghi đên gia đinh, thât sư ma noi gia đinh tôi cung rât kha gia, ba tôi lai lam chưc lơn, tôi luôn đươc xem la một đứa con ngoan, hoc gioi trong măt moi ngươi. Nhưng giơ mơi chi 18 tuôi thôi ma tôi đa co thai, ngay ca tôi con không tin đây la sư thât. Vi vây, tôi la ngươi muôn bo no đi. Suy nghi của tôi còn rât non nơt, tôi nghi nêu bo đi, tôi se lam viêc thiên thât nhiêu đê đên đap, ba me tôi cung se không biêt chuyên…
Anh lơn hơn tôi 3 tuôi nên anh suy nghi chin chăn hơn. Anh quyêt đinh noi vơi ba me anh va gia đinh anh đã găp riêng tôi đê noi chuyên. Tôi đa xin ba me anh đưng noi cho gia đinh tôi biêt, tôi xin bo đứa con be bong của tôi đi chi vi danh dư của gia đinh va danh dư của ban thân. Me anh đa ngăn can va noi tôi: “Ba me nao ma chăng thương con, thương mau mu của minh”. Rôi nha anh quyêt đinh noi với gia đinh tôi. Khi nghe tin, ba me tôi đa rât sôc va khoc rât nhiêu. Ba mẹ tôi đa băt tôi bo đứa be đi, ngươc lai vơi nhưng gi ma tôi nghi.
Tôi tâm sư cho anh nghe, anh vi thương tôi nên đa thuyết phục gia đinh anh vi biêt răng du co noi gi thi ba me tôi cung quyêt đinh bo. Ba anh vì thế đa đi kê cho hang xom nghe. Thê la ba me tôi biêt chuyên, cang ghet anh va gia đinh anh hơn. Đê vươt qua dư luân, ba me tôi đa cho tôi đi hoc đai hoc ơ một nơi rât xa rôi it thang bao lưu đê vê quê sinh. Sau nay đứa con sinh ra, ba me tôi se đê bên nôi nuôi giup. Vê phân tôi se vao hoc lai va lâp nghiêp luôn trong đo.
Tôi yêu anh, tôi luôn muôn la một gia đinh vơi anh. Du môi đứa một nơi nhưng chung tôi đa hứa hen là sau bốn năm đai hoc, tôi vê va tôi vơi anh se xin phep gia đinh tôi cho làm đám cưới. Nhưng con đứa con be bong của tôi thi sao? Bốn năm không ba me, liêu sau nay vê nhân, no co biêt tôi la ai không? Rôi liêu bốn năm sau, anh co chơ đơi đươc tôi không? Chung tôi se đi vê đâu, bốn năm sau se như thê nao? Cac ban cho tôi lơi khuyên đê tôi biêt minh nên va phai lam gi bây giơ?
Theo VNE
Bố mẹ thay nhau tra tấn tinh thần của tôi
Hàng ngày, họ đưa đẩy nhau để rót lời vào tai tôi, buộc tôi bỏ anh. Tất cả chỉ vì anh nghèo, không bằng nhà tôi.
Tôi là con một trong gia đình tan vỡ. Mẹ tôi tái hôn và hiện tôi là một du học sinh gần tốt nghiệp ra trường. Tôi và anh biết nhau khi tôi về nước chơi. Anh có cảm tình với tôi trong lần gặp đầu tiên cùng bạn bè nhưng tôi thì không để ý gì. 6 tháng sau, tôi lại về nước chơi và anh ngỏ lời mời tôi đi xem phim. Cả hai bắt đầu tìm hiểu về nhau trong thời gian đó.
Chúng tôi yêu nhau được một năm rưỡi thì chia tay vì bố mẹ tôi không chấp nhận anh. Về tính tình, anh không có điểm gì để tôi phải buồn và lo lắng vì anh có ý chí làm ăn, siêng năng. Anh còn đang học để lấy thêm một bằng đại học Luật. Anh không lăng nhăng, không nhậu nhẹt, trai gái linh tinh, chỉ yêu tôi và lo cho gia đình. Thật sự mọi người xung quanh cũng nghĩ chúng tôi là một cặp thật đẹp và ai cũng ghen tỵ với tình yêu anh dành cho tôi.
Tôi ngậm ngùi nước mắt chia tay anh vì nghĩ thương mẹ, yêu quý bố bởi cả hai đã lo cho tôi ăn học. Tôi còn nhớ như in anh nói rằng anh sẽ chờ tôi quay lại. Lúc đấy thật sự, tôi không tin. Rồi tôi quay về với việc học hành và ngày tháng trôi qua không êm đẹp vì tôi là một du học sinh. Bởi tôi đã trải qua không ít vấp ngã ở nơi xứ người về mọi chuyện.
Trong thời gian đó, tôi có tìm hiểu vài người nhưng không đi đến đâu vì trong lòng tôi còn nghĩ về anh quá nhiều. Tôi buồn và mỗi lần về nước, tôi đều đi tìm lại con đường lúc trước anh hay chở tôi qua. Tôi cũng chỉ mong có thể nhìn thấy anh là tôi vui lắm rồi, mặc cho anh có yêu người khác đi chăng nữa. Chỉ cần thấy anh hạnh phúc, vui vẻ là đủ.
Sau gần hai năm chia tay thì tôi tình cờ gặp anh trong một ngôi chùa. Anh giúp trông coi chùa và hướng dẫn việc xin quẻ vào mùa Tết. Anh vui mừng thấy rõ khi nhìn thấy tôi. Anh vuốt tóc tôi, hỏi thăm tôi và nghi ngờ tôi có chuyện vì nét mặt tôi hằn lên những vết mệt mỏi, ưu buồn. Chúng tôi liên lạc lại với nhau và tôi cũng biết rằng vì chờ đợi tôi, mong gia đình tôi chấp nhận, anh đã chuyển công tác với mức lương tốt hơn, học thêm một bằng đại học chuyên về kế toán nữa. Nếu thành đạt thì anh đã có 3 tấm bằng đại học trong tay. Anh ngỏ lời quay lại với tôi và anh sẽ hoàn thiện bản thân mình hơn, cùng tôi cố gắng để gia đình chấp thuận. Bố mẹ anh thương yêu tôi như con ruột của họ và tôi cũng vậy. Tôi xem nhà anh như gia đình thứ hai của mình. Chúng tôi tiếp tục yêu nhau đến nay đã hơn một năm nay rồi.
Lần tôi về nước gần đây nhất, chúng tôi quyết định công khai chuyện tình cảm này với gia đình tôi. Tôi mong gia đình ủng hộ vì giờ đây, sau bốn năm tìm hiểu và xa nhau, chúng tôi quyết không thể để tuột mất tình yêu này thêm một lần nào nữa vì chúng tôi rất tôn trọng mối quan hệ này. Vậy mà đến ngày ra mắt, bố mẹ tôi thẳng thắn tiếp tục không chấp nhận vì chê gia đình anh không bằng gia đình tôi và cho rằng họ lợi dụng tôi vì tiền.
Tôi bị bố mẹ đưa đẩy nhau để nói vào tai hàng ngày và ép tôi không được yêu anh nữa mà hãy tìm người tử tế hơn. Rõ ràng tôi đang bị tra tấn tinh thần hàng ngày và tôi không tìm được hướng giải quyết cho chuyện tình cảm của chúng tôi. Tôi không thể bỏ anh và cũng không thể quay lưng đi với gia đình. Vậy mà chẳng ai hiểu cho tôi. Bố mẹ tôi quyết nếu tôi tiếp tục yêu anh, họ sẽ bỏ tôi và cũng sẽ không có cái đám cưới nào cả, trừ khi chúng tôi quyết định tổ chức đám cưới thiếu sự góp mặt của bố mẹ tôi.
Phận làm con tôi đâu thể làm thế được nhưng tôi thật sự rất khó xử. Cuộc đời tôi đi đâu, quen ai hay ước mơ nhỏ và lớn của tôi đều bị bố mẹ quản chặt. Tôi thật sự muốn chạy đi thật xa để thoát khỏi sự trói buộc tù túng này. Xin độc giả hãy cho tôi ý kiến. Tôi xin cảm ơn nhiều.
Theo VNE
Tình tan vỡ vì không có môn đăng hộ đối Cha mẹ không chấp nhận là vì muốn em hướng tới một tấm chồng môn đăng hộ đối. Thật sự em rất buồn. ảnh minh họa Em và bạn em quen nhau đã 5 năm. Bình thường em rất ít nói và khá thụ động nhưng khi quen nhau, em lại thấy thoải mái và hoạt bát khi ở cùng anh. Anh ấy...