14/2 chồng đột nhiên tặng quà đắt tiền, nghi anh làm gì có lỗi tôi tìm hiểu thì khóc ròng cả đêm
Không mơ tưởng gì đến quà ngày Valentine, vậy mà tối đi làm về bất ngờ chồng tặng tôi bó hoa và chiếc túi xách 2 triệu. Anh tặng tôi với thái độ rất ân cần và ngọt ngào.
Hai vợ chồng tôi là bạn từ hồi cấp 3, quen biết nhau từ lâu nhưng mãi đến khi ra trường đi làm chúng tôi mới nảy sinh tình cảm và tiến tới hôn nhân sau 3 năm tìm hiểu, yêu. Lấy chồng gần nhiều cái lợi, được gần bố mẹ đẻ thế nhưng cuộc sống hôn nhân của chúng tôi không êm đềm, hạnh phúc cho lắm.
Kết hôn rồi, tình cảm vợ chồng nhạt dần, thay vào đó là gánh nặng cơm áo gạo tiền. Vợ chồng tôi đẻ dày, 3 năm hai đứa, tôi lại không đi làm được, kinh tế phụ thuộc vào chồng nên nhiều lúc cãi vã, trách giận nhau. Tủi thân tôi chẳng biết tâm sự với ai, cứ âm thầm chịu đựng rồi cũng qua. Bây giờ đứa út nhà tôi 3 tuổi rồi, tôi cũng đi làm trở lại nên đỡ khó khăn, cãi vã hơn trước nhưng tình cảm vợ chồng chưa cải thiện gì nhiều.
Ảnh minh họa
Chồng tôi là tuýp người khô khan, cọc cằn hay cáu gắt. Anh cứ bực lên là cáu với vợ, nặng lời với tôi không lý do. Nhiều lúc tôi cũng chán, muốn ly hôn nhưng nghĩ đến hai đứa con nhỏ lại cố. Ly hôn không khó, chỉ khổ con cái mỗi đứa sống một nơi, thiếu thốn tình cảm rồi nhỡ bố mẹ có tái hôn chúng sẽ thế nào khi ở với bạn đời mới của bố mẹ. Phụ nữ lấy chồng, sinh con rồi sẽ tự học được cách hy sinh, chấp nhận thiệt thòi vì con.
Video đang HOT
Lấy người chồng không tâm lý, tôi chẳng mong cầu gì nhiều chỉ mong anh bớt gay gắt, khó chịu với mẹ con tôi là đủ. Gần 10 năm kết hôn, tôi chưa từng biết đến lời ngọt ngào của anh hay là một món quà nhỏ nhặt nhân dịp đặc biệt nào đó. Anh luôn cho rằng vợ chỉ thích tiền, cứ đến lương đưa cho vợ là thích. Trong mắt anh, tôi chỉ thích tiền là đủ. Nhưng anh đâu biết tiền tôi cầm cũng để chi tiêu trong gia đình, cái bất kỳ người vợ nào cần hơn tiền là gì anh chưa chắc đã hay.
Lại một mùa valentine nữa đến, đi làm thấy trên đường bán nhiều hoa quà, người người tấp nập mua rồi chị em ở cơ quan thi nhau khoe quà chồng tặng. Tôi chỉ biết cười trừ, vui vào niềm vui của người ta rồi thôi chứ ngày cưới chồng còn chả nhớ huống hồ là ngày này. Thôi thì cứ mong vợ chồng không cãi vã thế là may lắm rồi. Quà cáp ngày 14/2 với tôi có lẽ là thứ xa xỉ và không dành cho tôi.
Không mơ tưởng gì đến quà ngày Valentine, vậy mà tối đi làm về bất ngờ chồng tặng tôi bó hoa và chiếc túi xách 2 triệu. Anh tặng tôi với thái độ rất ân cần và ngọt ngào. Không quen với thái độ này của chồng, tôi hỏi anh đã làm gì sai trái với tôi bên ngoài thấy có lỗi nên mới chọn cách này để bù đắp. Vậy mà anh lại gạt đi rồi vào phòng.
Càng nghĩ tôi càng nghi, lo ngại chồng làm gì khuất tất sau lưng tôi. Lo xa, tôi vội tìm hiểu nguyên nhân, tôi theo dõi anh nhưng chẳng phát hiện gì cho đến lúc gặp anh hàng xóm gần nhà. Anh hỏi tôi hôm qua có nhận được quà gì từ chồng không? Tôi ậm ừ nói thật. Anh cười vỗ vai tôi: “Thế là tốt rồi, sau này chú ấy sẽ quan tâm tới cô nhiều hơn đấy!”.
Lời ẩn ý của anh hàng xóm khiến tôi hoang mang mà hỏi cho ra nhẽ. Hoá ra trước hôm 14/2, chồng tôi có sang nhà anh chơi. Thấy anh chăm vợ ốm, quan tâm vợ từng tý một rồi còn chia sẻ rằng vợ là người thiệt thòi, hi sinh vất vả vì chồng con nhiều, mình là đàn ông nên quan tâm, thi thoảng tặng món quà gì đó để vợ bớt tủi thân.
Có lẽ sau buổi gặp đó, chồng tôi đã hiểu ra vấn đề, biết xót và thương vợ nhiều hơn. Thực tình tôi chỉ cần anh hiểu, yêu thương, nhẹ nhàng với mẹ con tôi là đủ chứ có mong cầu gì cao sang. Cả đêm nằm suy nghĩ tôi cứ khóc vì xúc động, được chồng yêu, hiểu cho mình. Phụ nữ vất vả quanh năm, ngày lễ được chồng tặng 1 bông hoa hồng hay đơn giản là vào bếp nấu giúp vợ bữa cơm cũng thấy hạnh phúc, được yêu lắm rồi.
Giận chồng nên tôi ra ngoài quán cafe cho thoải mái, nào ngờ chứng kiến cảnh tượng hụt hẫng nhói lòng
Không ngờ tôi gặp lại anh ấy ở quán cafe này...
Vợ chồng tôi lấy nhau nhưng cuộc sống không quá hạnh phúc, đầm ấm. Tính tới nay đã 3 năm rồi, căn nhà lúc nào cũng lạnh lẽo thiếu niềm vui, nụ cười. Trước đây khi còn yêu nhau, chồng chiều tôi lắm, anh luôn thể hiện tình cảm ra mặt, bằng hành động, chẳng chút ngại ngần giấu giếm nào. Thấy có một người đàn ông yêu thương mình như thế, tôi cũng đồng thuận lấy anh về làm chồng. Người ta vẫn hay nói phụ nữ nên lấy người yêu mình nhiều hơn, do đó tôi đành thực dụng một chút, với hi vọng cuộc sống về sau sẽ yên ấm, ổn định.
Nào ngờ, dòng đời xô đẩy, nhiều biến cố xảy ra, tình cảm dù có nhiều đến đâu cũng sẽ tới một lúc phai nhạt. Chồng tôi 2 năm gần đây gặp khó khăn trong công việc vì tình hình dịch bệnh nên anh không còn giữ phong độ như xưa, quà cáp tặng vợ cũng giảm dần. Tôi biết vậy và cũng thương chồng nên chẳng đòi hỏi gì.
Ảnh minh họa.
Tuy nhiên, chồng tôi không chỉ sa sút về chuyện công việc, tiền nong mà tính cách của anh cũng thay đổi dần. Từ một người đàn ông nghe vợ hoàn toàn, anh dần giữ những chính kiến và trở nên cực kỳ bảo thủ. Vợ chồng mâu thuẫn, cãi cọ đến ông bà nội ngoại còn chẳng khuyên được. Có một lần, chồng tôi mua giường mới về, cứ tưởng để thay giường cũ, nào ngờ chồng bảo "Mua giường để khi nào vợ chồng cãi nhau thì ngủ riêng, anh không muốn nằm cạnh em".
3 năm sống chung một nhà, chuyện sinh hoạt vợ chồng cũng chẳng còn mặn nồng. Đó chính là lý do vì sao chúng tôi chưa có con. Thấy bạn bè con cái đề huề, tôi cũng đôi chút tủi thân. Nhưng nghĩ tới việc đẻ con ra còn bao nhiêu thứ cần lo nghĩ, tôi lại chẳng đành lòng. Bao nhiêu lần đi chơi với bạn bè, đứa nào cũng hỏi tình hình vợ chồng tôi. Tôi cười trừ, nói vợ chồng còn trẻ, vẫn còn mặn nồng nên chưa tính tới chuyện sinh con. Thật là đau xót làm sao!
Mới đây, một chuyện xảy ra trong cuộc sống đã khiến tôi suy nghĩ rất nhiều, không biết có nên chấm dứt mọi thứ hay không. Chả là vài tháng vừa qua, vợ chồng tôi ở nhà do dịch, phải làm việc từ xa. Cả ngày nhìn nhau cũng bí bách. Tôi cũng có công việc riêng, nấu ăn không được chu đáo, chỉ vậy thôi mà chồng cáu bẳn và quát tháo nặng nề. Tôi chỉ mong sớm tới ngày cuộc sống bình thường trở lại, mình được đi chơi nhiều hơn để không phải chạm mặt chồng nhiều.
Cuối tuần trước, vì bực anh ấy chuyện không giặt quần áo nên tôi bảo chồng về nhà nội mà ăn, tôi đi cafe với bạn. Nói là đi với bạn nhưng thực chất tôi đi cafe một mình, tôi chỉ muốn được ở không gian tĩnh lặng mà thôi.
Ảnh minh họa.
Ra tới quán cafe, tôi gọi đồ xong xuôi rồi ngồi đọc sách. Lúc ấy có một người đàn ông đi cùng đứa con vào quán. Nghe giọng anh ta gọi đồ, tôi chợt giật mình vì đó là một chất giọng rất quen thuộc. Bình thường tôi không để ý lắm đến người xung quanh khi đến quán cafe, nhưng hôm đó chẳng hiểu sao tôi lại ngẩng đầu lên nhìn.
Đó chính là Huy - người yêu cũ của tôi. Tôi quen Huy trước khi quen chồng hiện tại. Ngày xưa, chúng tôi chia tay chỉ vì anh ấy đi nước ngoài học thạc sĩ. Tình cảm hai đứa vẫn còn, vậy mà phải kết thúc giữa chừng vì khoảng cách. Giờ đây sau bao nhiêu năm không liên lạc, gặp lại anh mà tôi có chút ngậm ngùi, chua xót. Anh ấy mải mê lướt điện thoại, con trai anh tầm 3, 4 tuổi bám lấy bố.
Lát sau, Huy nhìn thấy tôi và cũng nhận ra. Chúng tôi chỉ nói chuyện một chút, không kéo dài lâu. Huy còn xin số điện thoại của tôi để tiện liên lạc, tôi cũng đưa anh ấy chẳng ngại gì. Bởi số điện thoại ngày xưa và các nền tảng mạng xã hội của tôi đều thay hết rồi. Từ hôm đó tới giờ, chưa thấy Huy nhắn lại, tôi nghĩ anh ấy chỉ xin số theo phép lịch sự mà thôi. Không hiểu sao, tôi lại cứ mong ngóng được Huy nhắn tin lại... Còn chồng tôi, tôi đã quá chán nản để nói chuyện với anh ấy rồi. Tôi không muốn kéo dài cuộc hôn nhân thiếu hạnh phúc và niềm vui này. Thật là chán nản...
Hôn nhân cay đắng nhất khi vợ làm 3 điều này với chồng Hãy đặt mình vào vị trí của chồng và suy nghĩ, nếu còn muốn tiếp tục cuộc hôn nhân của mình, xin đừng đối xử với chồng một cách cay nghiệt. Vợ chồng sống với nhau không phải ngày một ngày hai, ngoài tình yêu còn có trách nhiệm và nghĩa vụ, thiếu một yếu tố cũng không thể duy trì được hôn...