14 năm yêu đương hạnh phúc không bằng người mới 2 tuần gặp mặt, thật quá cay đắng
“Mình và anh cùng huyện cùng quê,học chung với nhau từ cấp 2 – lên cấp 3 ngồi cùng bàn với nhau. Anh không quá nổi trội về hình thức nhưng lại thông minh, học giỏi và khá điềm tĩnh. Chúng mình chính thức yêu nhau vào năm nhất đại học. Mình học y thái bình, cách anh 2 tiếng đi xe khách… ấy vậy mà khoảng cách có là bao khi đã yêu nhau!
-Cậu làm bạn gái mình nhé
-Ơ nhưng tại sao lại là tớ -Tớ không biết nữa -Vậy tớ từ chối nhé -Không được đâu, tớ mất mặt lắm Đó là những lời tỏ tình của anh-ngây ngô ngốc nghếch tới lạ thường
Đúng bản chất giai điệu bài hát Ông Bà anh vậy,tình yêu chúng mình nó giản dị lắm. Không facebook zalo khômg ôm hôn thắm thiết, không đòi hỏi, không ham muốn vật chất. Đơn giản chỉ là những câu nói yêu thương ngại ngùng,những cái nắm tay tới e ngại rụt rè…
Anh học giỏi lắm, học bổng triền miên, chăm chỉ là thế nhưng thời gian dành cho mình cũng rất nhiều.
Tình yêu năm 3 đại học nó không còn giản dị thế nữa Chúng mình cảm thấy gắn bó với nhau hơn, cần nhau hơn, nhớ nhung nhiều hơn, mình siêng lên hà nội nhiều, anh chăm chỉ xuống thái bình hơn. Mọi ngóc ngách 2 thành phố dường như đều có bóng chân của 2 đứa. Thái Bình Hà nội xa là thế nhưng tình yêu nó làm cho con người ta thấy gần gũi tới kì lạ,bất chấp khoảng cách xa xôi…
Chúng mình ra trường, cả 2 đều có công việc ngon lành, mình làm bác sĩ ngay ở bệnh viện cách công ty anh chỉ 20 phút xe máy. Tưởng chừng sẽ có 1 đám cưới đẹp mộng mơ như mình hằng ao ước,ấy vậy mà nó đã hoàn toàn sụp đổ.
Không khoảng cách, không phản đối của bố mẹ, không khó khăn tài chính… tất cả là ở a đã thay lòng.
Quen nhau 4 năm, thích nhau 3 năm, yêu nhau 7 năm. 14 năm gói trọn trong 2 chữ “người lạ”. Không có 1 lời chia tay nào cả… chỉ có nước mắt của mình và lời xin lỗi của anh… Anh nói anh nợ mình nhiều quá. Anh nợ mình 1 gia đình hạnh phúc, 1 đám cưới lãng mạn, nợ cả thanh xuân của mình.
Mình hỏi anh trong tiếng nấc, “anh nợ e sao? anh trả cho e kiểu gì đây”
Anh ôm mình thì thào nói xin lỗi. Anh nói kiếp sau a nhất định sẽ trả.
Mình nhói lòng muốn ôm anh thật chặt nhưng rồi lại đẩy bàn tay đó ra, rời khỏi bờ vai đó. Bàn tay mà xưa mình vẫn hay nắm chặt. Bờ vai mà mỗi khi mệt nhọc đều muốn dựa vào, nhưng giờ nó đã thuộc về người khác rồi…
Mình đau lòng tới mức người như thờ thẫn, như điên dại, nhiều lần ngủ dậy ngỡ là mơ thôi, vội lấy điện thoại nt cho a rồi lại sực nhớ ra a cua minh đa thuôc vê ngươi khac rôi. Minh con ao tương do anh chi cam năng cô ta thôi, không phai la tình yêu đâu, minh đên trươc cô ta, xinh đep, gioi giang hơn cô ta nhiêu. Chi cân minh bên a nhiêu hơn, a se lai trơ lại bên minh.
Nhưng đa k như minh nghi, ban tay đo đang năm chăt tay ngươi con gai khac, cươi noi vui ve lam minh nhoi long. Ngươi đo đang ôm hôn thăm thiêt ngươi con gai khac lam tim mimh đau quăn. Minh hen găp a, muôn van xin a hay quay vê bên minh, noi k co a minh k thê sông. A van xin minh đưng lam phiên a nưa va hay buông tha cho cô ta – cho ngươi a yêu tơi si mê nông nhiêt A noi vơi minh cô ây như viên ngoc trong suôt, minh đưng lam tôn thương tơi cô ây nưa.
Tai mình như u tai tư hoi long xưa a cung noi minh qua ngây thơ đep như anh sang pha lê vây… thê ma giơ đây a lai khen 1 cô gai khac, thương 1 cô gai khac va noi nhưng lơi cay nghiêt vơi minh
Mình tự cười vào mặt. Chỉ 1 chuyến công tác a gặp cô gái đó – anh nói a yêu vẻ hồn nhiên như tuổi mới lớn của cô ấy, yêu cái má lúm đồng tiền mỗi khi cô ấy cười, bên cạnh cô ấy anh cảm giác nhẹ nhõm xa vời cuộc sống mưu mô tính toán thực tại, trong vòng tay cô ấy a có thể thổ lộ sẻ chia mọi ưu sầu phiền não.
Minh hoi a thê con e, a không phai đa tưng yêu e tơi cuông si bât châp sao
Video đang HOT
Nêu đo không phai la tinh yêu. Vây đo la gi?
Ai la ngươi phong xe may đêm khuya tư ha nôi xuông thai binh chi vi minh ôm k chiu uông thuôc.
Ai la ngươi tuc trưc ơ bênh viên vơi minh suôt mây ngay vi minh mô ruôt thưa cho tơi khi me minh đuôi mai mơi vê.
Ai la ngươi thê non hen biên xây đăp tương lai cung minh
Ai la ngươi gắn bó với thanh xuân của mình
Cô gai đo đa chiêm tron trai tim a-ngươi đan ông cua minh
A đa phu phang quên đi tât ca nhưng ngay thang xưa,quên đi ty danh cho minh
Minh hân ngươi con gai đo đa cươp mât a đi.hân a thay long mau chong
A xin lỗi bố mẹ mình, biết làm sao đây khi chỉ có con gái của người mới là chịu thiệt thòi. Mẹ mình ôm mình khóc nghẹn ngào, bố mình thậm trí chẳng cần nhìn mặt a ta.
Bố mẹ a cũng xin lỗi mình, người thất thần nói anh không lấy mình a là kẻ ngu ngốc nhất. Biết là ngu ngốc nhưng a đã chọn cô ấy và từ bỏ mình đấy thôi.
Nhưng suy cho cung tât ca cung chỉ la duyên phân ,hêt duyên hêt nơ ta lai trơ thanh 2 ngươi xa la.
Thanh xuân cua e goi tron băng a. Em không cao thương tơi mưc chuc a hanh phuc.Chi mong sao a se không bao giơ hôi hân vê quyêt đinh cua minh.
Cho tơi giờ này tim vẫn thôn thưc khi thây a, vân nhói lên khi ai đo nhăc tơi a..
Mình vẫn thường hay tới chỗ cũ cafe, tới con đường in dấu chân 2 đứa thường qua lại, nơi ấy vẫn như xưa chỉ khác là bóng dáng đó đã đi xa dần,chỉ còn 1 kè khờ này vẫn hoài trông.
Mọi người đều nhận ra sự thiếu vắng a biểu hiện qua nét mặt của mình, bà chủ cafe vẫn tươi cười nhắc vị quen thuộc của a… tất cả đều như chưa từng thay đổi, vẫn vẹn nguyên chỉ khác là nơi a chờ – đã không phải là mình nữa.
Hôm nay mình thử uống vị cafe a thích.ngọt ngào rồi đắng ngắt giống hệt a,tình cảm lãng mạn tới lạnh lùng vô tâm.
Vêt thương long nay la qua lơn. Em se chăng con tin vao cai goi la tinh yêu nưa đâu”
Tôi đã khóc khi đọc chia sẻ này của em. Quả thật không có gì đau lòng hơn khi 1 người vẫn còn yêu say đắm trong khi 1 người đã chẳng còn gì cả. Đời người con gái có bao nhiêu lần 10 năm, thanh xuân qua rồi lấy gì mà níu lại.
Thế nên chẳng có gì ngạc nhiên khi chia sẻ trên được đa số bạn nữ ủng hộ, chia sẻ và lên án người đàn ông bạc tình, có mới nới cũ. Thế nhưng, tình yêu là thế, ngọt ngào bao nhiêu thì khi tan vỡ sẽ đau khổ, đắng chát bấy nhiêu.
Trong số những comment tôi chú ý đến một comment của một bạn trai cho rằng các bạn nữ ném đá anh người yêu bội bạc kia là không khách quan. Cụ thể anh này cho rằng: “Mọi người cứ nghĩ là thớt bị a kia bỏ phí hoài gần chục năm tuổi xuân, vậy trong những năm ấy anh ta chăm sóc, quan tâm cho thớt thì sau chia tay anh ta được cái j, chẳng lẽ được từng ấy tuổi xuân của thớt. Rồi những lúc thớt được quan tâm, chăm sóc thế bây giờ là rác bỏ đi hay sao.”
Có lẽ đây là suy nghĩ của đàn ông con trai, hay nói cách khác đàn ông thường bênh vực cho nhau. Thế nhưng tôi nói này, người xưa thường nói: “Con gái có thì” và rằng “Còn duyên kẻ đón người đưa. Hết duyên đi sớm đi trưa một mình”. Vì vậy, thời gian của đàn bà con gái và đàn ông con trai là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Đàn ông “30 tuổi đương xoang”, 40-50 tuổi vẫn có thể lấy gái tơ, gái trẻ, sinh con đẻ cái. Còn đàn bà con gái thì sao? 25-26 tuổi chưa cưới là cha mẹ nóng ruột rồi. Đến 30 tuổi mà chưa người yêu, chưa gì cả thì coi như ế, nếu có lấy cũng phải lấy anh nhỡ nhàng, 1 – 2 đời vợ, con riêng này nọ chứ dễ gì lúc này còn những anh đẹp trai, phong độ, ngon lành. Của ngon người ta hốt lâu rồi.
Rồi tuổi thai sản của phụ nữ nữa, nếu 35-40 mới cưới thì sinh con rất nguy hiểm, ai cũng biết điều đó. Chính vì vậy, phụ nữ ai cũng muốn cưới chồng trước 30. Giờ anh chiếm giữ hết 14 năm của người ta rồi, giờ làm sao người ta quen và yêu ai để cưới. Còn cưới đại thì làm sao có hạnh phúc. Vậy đó, những năm tháng thanh xuân, đẹp đẽ nhất đã dành cho một người đàn ông bội bạc thì những gì còn lại của người con gái là bẽ bàng, đau đớn.
Tôi có anh bạn, yêu con gái người ta 5 năm, anh này nhỏ tuổi hơn chị 2-3 tuổi nên đến khi chị 27-28 tuổi thì anh chỉ mới 25. Ở tuổi đó dĩ nhiên anh chưa muốn kết hôn, nhưng chị thì không chờ được nữa. Năm thứ 5, khi về thăm nhà nàng, bố chị chỉ nói một câu mà ngay năm đó anh phải vội vàng mang trầu cau đón chị về. Bố chị nói rằng: “Chơi như vậy đủ rồi con ạ. Nếu con không có ý định nghiêm túc với cái H. thì thôi nha, để H. còn đi lấy chồng”. Đúng là người cha tuyệt vời và thấu hiểu.
Ai cũng biết tuổi trẻ của người con gái không dài, không thể bỏ phí vì một người đàn ông không thật lòng. Nếu chưa xác định có thể mang lại cho người ta hạnh phúc thì xin đừng quen, đừng chiếm giữ lấy những năm tháng thanh xuân của người ấy. Còn nếu đã yêu, đã thương hãy có trách nhiệm đem đến cho người ta một cuộc hôn nhân hạnh phúc. Đó là trách nhiệm của một người đàn ông đàng hoàng và tử tế.
Theo Afamily
Mẹ của tôi khóc ngất khi gặp mặt con rể tương lai
Tôi chỉ ước có thể mất trí nhớ để quên đi mọi chuyện. Nhưng hàng đêm, nó cứ ám ảnh lấy tôi và tôi không thể nào ngủ ngon giấc. Có thể nào ngày mai thức dậy, mọi chuyện trở lại bình thường không?
Tôi không ngờ chồng sắp cưới lại là người yêu cũ của mẹ và là cha của tôi
Tôi đã từng thắc mắc trong suốt những năm tháng tuổi thơ về người cha chưa bao giờ gặp mặt. Mẹ chỉ nói bố đi công tác xa. Những ngày ấy, mỗi dịp Tết đến, tôi lại ngồi thừ bên bậc cửa mong ngóng bố về, vì người ta vẫn bảo, cuối năm là ngày sum họp, đoàn tụ. Tôi đã tin bố sẽ về với mẹ con tôi. Nhưng lớn lên, khi hiểu được chuyện thì tôi không ngóng bố nữa, chỉ hỏi mẹ và bắt mẹ kể sự thật cho tôi.
Tôi đã nghĩ đến trường hợp xấu nhất là bố tôi đã mất. Nhưng không, mẹ nói bố tôi còn sống, nhưng sống ở rất xa hai mẹ con.
Mẹ kể, bố học hơn mẹ 2 lớp. Năm mẹ học lớp 10, cả hai đi quá giới hạn khiến mẹ có thai. Nhưng ngày đó, vì bố còn trẻ và không muốn lập gia đình luôn nên cứ tránh mặt mẹ. Cái thai lớn dần lên, còn mẹ chỉ sợ hãi khóc hàng đêm. Cuối cùng ông bà ngoại tôi cũng biết nhưng mẹ nhất quyết không khai ra chủ nhân cái thai là bố. Và rồi, một đêm trăng sáng, mẹ đã bỏ gia đình, lên tàu vào Nam.
Mẹ đi lang thang từ bến tàu cho đến khi ngã gục. Người đã cưu mang mẹ tôi lúc đó là người mà tôi vẫn gọi là bà ngoại. Ngoại ở một mình trong căn nhà nhỏ. Nghe mẹ tôi kể chuyện, ngoại thương lắm và nhận mẹ là con nuôi rồi chăm mẹ sinh nở. Đến khi tôi ra đời thì ngoại lại chăm bẵm, yêu thương tôi.
Lúc tôi vào cấp 3 thì ngoại mất do bệnh nặng. Vì không có con cái, họ hàng gì nên ngoại để lại toàn bộ tài sản cho mẹ con tôi. Ngày ngoại mất, mẹ khóc lên khóc xuống. Còn tôi thì trốn biệt ra cánh đồng, nằm úp mặt vào cỏ, như muốn ôm chặt lấy ngoại.
Đỗ đại học, tôi từ biệt mẹ lên thành phố. Mẹ căn dặn tôi đủ thứ trên đời, như thể sợ buông tay ra là tôi bay mất lên trời không bằng ấy.
Tôi mang theo tình yêu thương, niềm hy vọng của mẹ lên thành phố hoa lệ. Năm đầu tiên, mỗi tháng đôi lần tôi bắt xe về với mẹ. Năm thứ 2, tôi bắt đầu đi làm thêm nên về ít hơn, nhưng bù lại tôi không phải xin tiền mẹ đóng học và sinh hoạt nữa. Và rồi tình cờ, tôi quen anh.
Anh chính là chủ cửa hàng đồ ăn nhanh tôi đang làm. Vì cửa hàng cũng lớn nên lúc xin việc, tôi chỉ gặp quản lý. Hôm đó, anh qua cửa hàng kiểm tra sổ sách, đúng lúc ấy tôi đi vào. Không hiểu sao khi nhìn tôi, anh ngây ra trong chốc lát. Tôi cũng hơi chếnh choáng vì bắt gặp gương mặt già dặn, thanh tú và trưởng thành của anh. Có lẽ chưa người đàn ông nào khiến tôi thu hút đến thế.
Sau ca làm việc, định thay đồ rồi về trường luôn thì anh gọi tôi ra hỏi thăm. Anh hỏi nhiều thứ lắm: tuổi tác, quê quán, học ở đâu, trọ chỗ nào... Thế rồi từ hôm đó, mỗi chiều tôi đều thấy anh đợi tôi ở cổng trường. Anh đưa tôi về chỗ trọ mặc cho tôi từ chối.
Sau hai tháng kiên trì như vậy thì tôi cũng nhận lời là người yêu của anh. Vì tò mò nên tôi hỏi anh sao ngần này tuổi chưa lấy vợ. Anh chỉ cười buồn và bảo: "Người yêu anh mất nên anh không thấy yêu ai nữa. Gặp em, anh thấy ở em có nhiều điểm giống cô ấy. Nhưng hãy tin rằng, anh không yêu em vì em giống người yêu cũ của anh. Chỉ là thấy yêu em, thế thôi..."
Tôi vẫn giấu mẹ chuyện có người yêu vì sợ mẹ lo lắng. Đến khi ra trường, anh cũng tìm cho tôi một công việc phù hợp với chuyên môn. Lúc này tôi mới kể với mẹ về anh. Mẹ bảo: "Nếu người ta yêu con thực lòng, chân thành với con như thế thì mẹ cũng không quan trọng chuyện tuổi tác. Dù mẹ và người yêu con có xấp xỉ tuổi nhau thì hai đứa sau này cũng không sống với mẹ nên con đừng lo lắng..."
Rồi tôi quyết định đưa anh về ra mắt mẹ để hai đứa xin cưới. Bố mẹ anh cũng đồng ý. Anh bảo, họ còn mừng rỡ vì sau bao năm kiên quyết không lập gia đình, giờ anh lại muốn lấy vợ và nhất là vợ sắp cưới lại trẻ trung, có học thức.
Nghĩ là chuyện sẽ êm xuôi, nào ngờ...
Ngày anh về ra mắt, tôi về trước với mẹ một ngày để cùng mẹ chuẩn bị cơm nước. Sáng hôm sau anh lái ô tô về. Hơn 7h sáng tôi đã thấy anh gọi điện thoại, kêu ra đường đón anh. Có lẽ anh yêu tôi nhiều lắm nên mới vội vàng về sớm đến vậy.
Đưa anh vào nhà, tôi bảo anh ngồi uống ly sữa nóng chờ mẹ tôi lên. Bà còn đang bận luộc gà dưới bếp. Mẹ tôi nói, dù nghèo hơn người ta thì mình cũng phải tươm tất.
Trong lúc chờ mẹ, tôi và người yêu ngồi tìm địa điểm chụp ảnh cưới và bàn chuyện mua sắm đồ đạc. Đúng lúc ấy, mẹ tôi bê mâm cơm từ dưới bếp đi lên. Nhìn thấy mẹ, người yêu tôi đứng phắt dậy, nhìn bà trân trân. Còn mẹ tôi thì sững lại, hai tay run run làm rơi cả mâm cơm xuống sàn nhà.
Không hiểu chuyện gì xảy ra, tôi liền ra đỡ mẹ. Tôi nghe tiếng người yêu gọi tên mẹ tôi: "Vân... là em đấy phải không?"
Tôi nhìn mẹ, rồi lại nhìn người yêu: "Anh biết mẹ em?"
Mẹ tôi không nói gì chỉ khóc rồi bỏ vào trong nhà. Người yêu tôi quyết định về thành phố ngay... Sau khi tiễn người yêu, tôi liền vào phòng nói chuyện với mẹ.
- Mẹ , mẹ quen biết người yêu của con sao?
- Lan, con nghe mẹ nói. Mẹ nhìn tôi, ánh mắt kiên quyết - Con phải bỏ ngay người đàn ông đó đi?
- Tại sao?Tại sao con lại phải bỏ anh ấy? Mẹ hãy nói cho con biết đi.
- Vì... vì... vì đó là... bố của con
Vâng, cuộc đời trớ trêu, khốn nạn với tôi đến thế đấy. Tôi yêu người đàn ông của mẹ tôi, và đó lại là cha tôi. Có nỗi đau nào bằng nỗi đau này của chúng tôi không?
Tôi khóc, khóc rất nhiều, mẹ cũng vậy. Rồi mẹ xin số điện thoại của người yêu tôi. Không biết hai người họ nói gì nhưng mấy hôm sau, khi sức khỏe tôi đã tạm ổn, mẹ thu dọn lại nhà cửa, thắp nhang cho ngoại rồi đưa tôi ra bến xe.
Hai mẹ con tôi lại đi, đi đến nơi mà mẹ bảo không ai biết mình là ai. Chúng tôi cùng chạy trốn, nhưng trái tim thì không thể trốn được. Và không biết đến bao giờ nỗi đau trong lòng chúng tôi mới lành lại?
Theo Afamily
Nói chuyện qua mạng 'ngọt xớt' nhưng khi gặp mặt thì bố mẹ bạn trai lại thay đổi 180 độ Tôi không thể ngờ chỉ vì 'sống ảo' mà bố mẹ bạn trai lại nỡ đối xử lạnh nhạt với mình như vậy. Người yêu tôi sống ở thành phố và đã ra trường được 2 năm. Chúng tôi quen nhau tình cờ trong một lần gửi xe trên phố đi bộ. Tôi bị lạc đường được anh ấy dẫn đi tìm chỗ...