11 năm sống chung, có 2 con, có nên li dị?
Giờ tôi thực sự mệt mỏi lắm rồi, không còn sức để tiếp tục duy trì cuộc sống hôn nhân như địa ngục này nữa.
Tôi muốn li dị, muốn thoát khỏi cái ngục tù này để có thể sống cho chính bản thân mình. Nhưng mỗi khi nghĩ đến con, tôi lại thấy đau lòng.
Tôi lấy chồng năm 20 tuổi. Hồi ấy anh mới đi xuất khẩu lao động ở Đức về, giàu có, đẹp trai, phong độ, ga lăng. Bọn con gái trong xóm lúc đó đều chết mê chết mệt anh. Nhưng anh lại để ý đến tôi, một đứa con gái gầy còm, xấu xí, bán đồ khô ở chợ. Đến bây giờ tôi vẫn không thể hiểu nổi tại sao khi ấy anh lại chọn tôi, trong khi anh hoàn toàn có điều kiện đến với một người con gái tốt hơn tôi nhiều.
Tôi hỏi, anh bảo anh thích tôi, yêu tôi ở tính cần cù, chịu khó, sự dịu dàng, e lệ của tôi.
Sống với nhau 11 năm, có 2 mặt con, cuộc sống tuy có lúc vất vả nhưng có lẽ còn hạnh phúc hơn bây giờ.
Đi nước ngoài về anh có tiết kiệm được một khoản tiền kha khá, nhưng do đầu tư làm ăn thua lỗ nên mất hết. Vợ chồng chúng tôi phải bắt đầu lại từ con số không.
Chúng tôi cố gắng tiết kiệm, vay mượn, cuối cùng mở được một quán cafe. Sau thời gian đầu chật vật, quán cũng đi vào ổn định, nhà bố chồng tôi cho lại ở ngay mặt phố nên khá đông khách. Chúng tôi không còn phải lo về vấn đề kinh tế nữa.
Rồi tôi phát hiện ra anh ngoại tình. Tôi thực sự rất buồn, đau khổ, nhưng vì hai con, tôi cố gắng giữ gìn cái gia đình nhỏ bé của mình. (Ảnh minh họa)
Nhưng khi có tiền rồi, con người ta dễ nảy sinh nhiều tật xấu. Chồng tôi bắt đầu lơ là việc kinh doanh, phó mặc quán cho tôi để đi đầu tư làm ăn bên ngoài. Thời gian anh ở nhà với vợ con ngày càng ít. Tôi có hỏi anh cũng chẳng nói gì.
Video đang HOT
Rồi tôi phát hiện ra anh ngoại tình. Tôi thực sự rất buồn, đau khổ, nhưng vì hai con, tôi cố gắng giữ gìn cái gia đình nhỏ bé của mình. Tôi tìm mọi cách để anh quay về. Mềm mỏng có, cứng rắn có, nhưng anh vẫn chứng nào tật ấy.
Quán ngày một đông khách, một mình tôi vừa quản lý, vừa chăm con, lại bị anh phản bội nên tôi bị stress nặng. Đúng vào lúc tôi thấy yếu đuối, kiệt sức nhất thì người đó xuất hiện. Anh đã an ủi, động viên tôi rất nhiều. Anh như tiếp cho tôi thêm sức mạnh để chống chọi với những khó khăn, thử thách trong cuộc sống hôn nhân không hạnh phúc. Nhưng lý trí của tôi không cho phép tôi được đi quá giới hạn.
Anh cũng hiểu và chỉ ở bên tôi như một người bạn thân thiết. Nhiều lúc tôi nghĩ, hay là mình cứ giả vờ cặp kè với anh để cho chồng tôi ghen rồi quay lại. Nhưng đó chỉ là những ý nghĩ thoáng qua trong đầu tôi mà thôi. Tôi vẫn cố gắng cải thiện mối quan hệ trong gia đình với hy vọng chồng tôi sẽ nhận ra sai lầm và quay về với vợ con.
Bố mẹ li hôn chỉ có con cái là khổ nhất, nhưng cứ kéo dài tình trạng này, con tôi cũng không thể hạnh phúc hơn khi mà mỗi ngày đều phải chứng kiến cảnh bố mẹ nó cãi vã, đánh đập nhau.(ảnh minh họa)
Dạo này có vẻ công việc làm ăn của chồng tôi không tốt nên anh về nhà luôn trong tình trạng say xỉn. Rồi không hiểu ai đặt điều nói xấu tôi với anh, bảo tôi ngoại tình với người đàn ông khác, thế là tối khuya đêm hôm trước, anh về nhà, người nồng nặc mùi rượu, vừa bước vào cửa đã lớn tiếng với tôi, mắng chửi tôi là con đàn bà mất nết, thậm chí còn thượng cẳng chân, hạ cẳng tay với tôi trước mặt các con. Hai đứa con của tôi sợ hãi, khóc thét lên khi nhìn thấy bố đánh mẹ. Đêm đó tôi phải cầu cứu người thân.
Giờ tôi thực sự mệt mỏi lắm rồi, không còn sức để tiếp tục duy trì cuộc sống hôn nhân như địa ngục này nữa. Tôi muốn li dị, muốn thoát khỏi cái ngục tù này để có thể sống cho chính bản thân mình. Nhưng mỗi khi nghĩ đến con, tôi lại thấy đau lòng.
Bố mẹ li hôn chỉ có con cái là khổ nhất, nhưng cứ kéo dài tình trạng này, con tôi cũng không thể hạnh phúc hơn khi mà mỗi ngày đều phải chứng kiến cảnh bố mẹ nó cãi vã, đánh đập nhau.
Tôi phải làm sao đây???
Theo VNE
Ở rể mà vẫn chửi vợ suốt ngày
Khi mọi thứ đã an bài, chị mới cảm thấy, những gì mình tự ý quyết định trước đây là sai lầm.
Có lẽ đó là cái giá phải trả cho chị khi chị không nghe lời bố mẹ, cứ cố sống cố chết yêu anh, người đàn ông mà chị cho là định mệnh của đời mình.
Ngày đó, chị gặp anh trong một cuộc hội thảo làm ăn. Hai người mới quen mà tay bắt mặt mừng. Ban đầu, anh gọi chi là chị, vì chị hơn anh những hai tuổi. Chị cũng không ngần ngại xưng chị. Nhìn anh có vì gì đó rất thư sinh, bắt mắt, và có duyên. Chỉ là chị thấy rất mến anh nên muốn bắt chuyện chứ chị chưa có ý định gì, cũng không phải là tiếng sét ái tình, vì ngày đó chị nào nghĩ, mình sẽ yêu một người đàn ông kém tuổi. Với người như thế, chị luôn coi là đàn em của mình.
Nhưng rồi, chị và anh có vẻ có duyên hơn. Hai người gặp nhau nhiều hơn, nói chuyện nhiều hơn. Bản thân chị cũng cảm thấy anh rất dễ mến, dễ gần. Từ những cuộc hẹn hò bình thường đến những chuyến đi du lịch của hội độc thân, hai người đã cảm nhận được tình cảm của mình. Dường như, chị thích anh nhiều hơn nên chị đã chủ động nói với anh về tình cảm của mình. Phụ nữ &'bật đèn xanh' cho đàn ông là điều nên làm khi có tình cảm để đối phương biết đường đón nhận. Và thật không ngờ, anh cũng đã cảm mến chị.
Sau đó một thời gian, anh tỏ tình yêu chị. Chị đã bằng lòng không do dự vì đó là mơ ước bấy lâu nay.
Tình yêu chị dành cho anh mặn nồng. Hơn nhau hai tuổi nhưng chị không hề ngại vấn đề đó, dù là anh có vẻ thư sinh, đi bên cạnh nhìn anh trẻ hơn chị. Chị nào bận lòng, vì chỉ cần anh lo lắng, quan tâm chị là chị vui. Từ ngày yêu anh, chị thay đổi ngoại hình một cách chóng mặt. Chị ăn mặc trẻ trung, năng động. Nhìn chị xinh ra, ai cũng hết lời khen ngợi. Có tình yêu là như vậy, ai cũng sẽ phấn khởi hơn, vui vẻ hơn, thoải mái hơn.
Nhưng, dù bố mẹ có ngăn cấm chị cũng quyết lấy anh. Thế rồi, đám cưới được tổ chức.(ảnh minh họa)
Thế rồi, chị đưa anh về ra mắt. Ngày về nhà chị, anh lúng túng vì anh vốn là chàng trai tỉnh lẻ, còn chị là cô tiểu thư có nhà cửa đàng hoàng ở Hà Nội. Nếu so về gia cảnh, anh thua chị nhiều nên với anh, chị là một điều may mắn. Hai người yêu nhau đã xác định tiến tới hôn nhân nên mới có chuyện về ra mắt gia đình. Tuy vậy, bố mẹ chị rất không hài lòng về anh, họ không ưng ý vì anh là trai tỉnh lẻ, là người chưa có gì trong tay lại là người kém chị hai tuổi. Cái quan trọng là chị hơn tuổi anh, gia đình chị lại có một mình nên bố mẹ sợ, sau này lấy anh chị sẽ khổ. Vợ già hơn chồng khó mà giữ chồng, trong khi anh lại trẻ và thư sinh như thế.
Nhưng, dù bố mẹ có ngăn cấm chị cũng quyết lấy anh. Thế rồi, đám cưới được tổ chức. Dù là bố mẹ không hài lòng nhưng cũng đành vì cô con gái kiên quyết thế, làm sao để con đau lòng được. Nhà thì lại có con một, làm trái ý con rồi sau này con sống không hạnh phúc, bố mẹ lại phiền lòng.
Sau ngày cưới, chú rể dọn luôn về nhà cô dâu sống. Thế là, lấy được gái Hà Nội, chàng trai không phải thuê nhà. Chị cũng vui vì được sống với bố mẹ lại được ở bên cạnh chồng như thế, không phải làm dâu. Chị cảm thấy hạnh phúc vì điều này.
Sống với nhau mới được 6 tháng, mọi chuyện bắt đầu thay đổi. Xích mích giữa mẹ vợ và con rể thường xuyên xảy ra. Anh khó tính, mẹ chị lại không ưa anh, thế nên mọi chuyện trong nhà cứ rối tung. Có những hôm anh đi về nhà, không nhìn mặt bố mẹ, lên thẳng phòng luôn và cũng không xuống ăn cơm. Còn mẹ chị, có lần chẳng buồn hỏi anh câu nào. Nói chung là, mối quan hệ mẹ vợ con rể không được tốt.
Nhìn mẹ, chị thấy ân hận quá. Người chồng chị cố sống cố chết lấy bây giờ lại thành ra thế này.(ảnh minh họa)
Rồi anh quay sang khó chịu với chị. Có lẽ, cuộc sống ở rể khiến anh cảm thấy mình hèn kém, thấp cổ bé họng. Anh quát tháo chị suốt ngày. Ban đầu là vợ chồng &'đóng cửa bảo nhau', sau anh không nề hà gì, cố tình nói cho mẹ chị nghe thấy. Có khi anh còn bảo chị mất dậy, thế khác nào anh chửi bố mẹ chị.
Anh say sưa tối ngày, về nhà là gọi cửa ầm ầm, không cần chào ai. Anh cứ thế lên phòng ngủ rồi chửi vợ, mặc cho bố mẹ vợ ở dưới. Anh luôn miệng nói "cô đừng có khinh tôi, tôi không sợ nhà cô đâu". Chị hiểu tâm lý của anh nên cố gắng nhịn, cố gắng nói bố mẹ thông cảm cho cảm giác ở rể của anh. Bây giờ thì anh bê tha như thế, đi làm cũng không kiếm được tiền là bao chỉ nhậu nhẹt với đối tác suốt ngày.
Nói chung, cuộc sống vợ chồng rạn nứt. Cứ vợ nói gì không ưng là anh chửi, không nể bố mẹ. Có hôm đang trong bữa cơm, anh bực mình đứng dậy ném cái bát ra ngoài vỡ tang vì giận chị, không nói câu nào, đi lên nhà, không coi bố mẹ chị ra gì. Mẹ chị ngồi khóc vì thương con và vô phúc &'chứa chấp' cậu con rể vô liêm sỉ.
Nhìn mẹ, chị thấy ân hận quá. Người chồng chị cố sống cố chết lấy bây giờ lại thành ra thế này. Đúng là, chị đã quá sai lầm rồi. Làm sao để thay đổi được mọi chuyện nữa. Chị là con một, chẳng lẽ lại ly hôn?
Theo VNE
Đồng nghiệp chân dài nhưng không lẳng lơ Tôi ngạc nhiên quá, vì cô đồng nghiệp mới vào công ty tôi &'chần dài tới nách', mặt xinh như mộng nhưng mà lại không lẳng lơ chút nào. Đúng là chuyện buồn cười. Nói vậy là bởi vì, hễ cơ quan tôi có cô nào chân dài, vào xin việc là y như rằng, ngoài công việc, cô ấy có mục đích...