1 cơ hội
Nếu vô tình đánh mất một cơ hội nào đó, ắt hẳn bạn sẽ tiếc ngẩn ngơ và tự trách mình: “Nếu tôi…, thì tôi đã tốt hơn bây giờ rất nhiều”. Không hẳn bạn ạ, khi bạn lỡ đánh mất cơ hội, có khi kì tích sẽ xuất hiện…
8 tuổi, tôi tình cờ thấy một xấp tiền toàn giấy 50 ngàn mới cáu ở bên vệ đường, gần tiệm tạp hóa nhỏ. Khi ấy tôi còn quá nhỏ nên không thể phản ứng nhanh, chỉ ngồi xuống xem xét, vẻ mặt đầy bất ngờ. Khi tôi đang định mang xấp tiền đến đồn công an gần nhà thì một người chạy lại bảo:”Tiền của chú đánh rơi đó con ạ!”. Tôi tin hoàn toàn. Khi đã đi xa, tôi mới phát hiện ra rằng, đó chỉ là một người nhận vơ.
Chuyện này khiến tôi day dứt mãi đến tận năm 15 tuổi. Tôi luôn tiếc hùi hụi: “Nếu lúc ấy mình giả vờ như đó là tiền của mình thì đã có thể mua được đủ thứ món”. Tôi tự khước từ một cơ hội “có nhiều tiền”. Vì đó là một xấp tiền bên vệ đường, nào biết của ai mà trả?
Năm 17 tuổi, tôi thích một chàng trai đã được 3 năm. Tôi và cậu ấy là bạn thân. Tôi không dám nói vì sợ mất tình bạn. Ngày tôi chuẩn bị tỏ tình, cậu ấy chính thức quen người khác. Mãi về sau tôi mới biết, cậu ấy thích tôi trước, nhưng sợ tôi khước từ nên muốn làm bạn thân. Dần dà cậu ấy cũng không còn tình cảm đặc biệt với tôi. Tôi đã khóc hết nước mắt vì điều này. Tôi thật ngốc.
Năm 20 tuổi, tôi phải tiễn người thân sang nước ngoài định cư. Khi ấy ba mẹ bảo tôi đi tiễn, nhưng vì tôi sợ cảm giác chia xa nên cố tình không đi, chỉ hỏi thăm qua điện thoại. Máy bay cất cánh, tôi được chị kể lại: “Hôm đó cô chú đều cho mỗi đứa một khoản tiền tiêu vặt khá lớn, nhưng vì em không đi nên không được nhận”. Tôi ngẩn người. Số tiền đó đủ cho tôi đóng 2 năm học phí đại học, đủ để tôi mua sắm thỏa thích, đủ để tôi nghỉ đi làm thêm để học bài. Đi làm giữa trời mưa gió, đứng chen chúc trên xe buýt đông nghịt người, nghĩ đến khoản tiền vài triệu kia, tôi bật khóc vì tủi thân. Tại sao khi ấy tôi lại không đi?
Hẳn bạn cũng đang tiếc cho tôi, đúng không?
Video đang HOT
Nhưng hãy xem tiếp kết quả sau đó của 3 việc trên
8 tuổi, tôi đã biết quý trọng đồng tiền và luôn thực hiện đúng những điều được học ở môn đạo đức. Tôi tình cờ phát hiện một chiếc ví nữa, trong đó có tiền, nhưng đã nhờ ba mẹ giao cho người bị mất sau khi đấu tranh nội tâm. Người ấy khen tôi hết lời, thậm chí còn tài trợ học phí cho tôi. Chính nhờ những lần học thêm từ món “học bổng tình cờ”, tôi giỏi Văn lên hẳn. Chính môn Văn đã giúp tôi đậu đại học sau này. Còn người đàn ông nhặt một xấp tiền lớn, bây giờ làm nghề xe ôm gần nhà tôi. Sau khi nhặt được xấp tiền ấy, chú ấy đã đánh bạc thua hết, thậm chí còn phải vay thêm tiền trả nợ, gần như mất tất cả.
Năm 17 tuổi, khi đang khóc hết nước mắt. Một tên con trai chạy lại chọc tôi. Hắn đẹp trai nhưng nghịch ngợm. Đang đau khổ mà lại bị chọc tức, tôi òa khóc và ghét hắn vô cùng. Từ đó tôi xem hắn như “kẻ thù”. Nhưng hiện tại, “kẻ thù” đó lại chính là…một nửa của tôi. Chúng tôi quen nhau đến tận bây giờ. Tôi luôn mỉm cười, nếu ngày ấy tôi không đau lòng vì con tim tan vỡ, thì giờ đây sao tôi tìm được người yêu tôi hết lòng?
20 tuổi, tôi tiếc món tiền vài triệu nên tự nhủ lòng mình: “Phải tự lực tìm được món tiền tương tự như thế trong 3 tháng”. 1 tháng trôi qua, tôi chưa nghĩ ra được gì hay ho. 2 tháng trôi qua, tôi kiếm được 500 ngàn. Tháng thứ 3, trong một buổi tối tuyệt vọng, tôi thức trắng đêm online và có một kế hoạch kinh doanh hoành tráng. Và bây giờ, tôi không cần phải nhọc công nhiều, nhưng mỗi tháng vẫn kiếm được tiền tiêu vặt đều đặn và có một số dư đáng kể – điều mà không phải sinh viên nào cũng có.
Cuộc sống cũng vậy bạn phải biết hi sinh thay vì giữ khư khư tất cả cho mình, nếu thê bạn chỉ mãi giậm chân tại chỗ mà thôi. Chấp nhận hi sinh đi bạn nhé, sự thật là không phải cái gì cũng là của mình!
Theo Guu
Nếu anh cưới em thì đã khác
Ngày đó, anh kiên quyết bỏ em chạy theo người phụ nữ giàu có hơn anh 2 tuổi. Em nói anh tại sao lại như vậy thì anh nói, đó mới là tình yêu đích thực của anh.
Em tin là vậy, và em cũng biết, nếu đã là tình yêu đích thực thì chẳng có gì ngăn cấm được. Và em từ bỏ, từ bỏ một cách dễ dàng. Anh còn tưởng em không yêu anh nhiều nhưng hoàn toàn không phải. Em quá yêu anh, yêu đến điên dại nhưng em luôn sống với phương châm, nếu người khác không cần mình thì mình cũng nên từ bỏ, nếu người khác không thuộc về mình thì cũng không nên níu kéo làm gì.
Anh đi theo người ta, còn em cô đơn, một mình sống với nỗi đau đợi chờ suốt mấy năm trời. Và rồi, cái ngày anh cưới người phụ nữ ấy cũng đã đến. Em luôn tự hỏi, em xinh xắn, có học hành, công việc đàng hoàng lại là người đến trước, vậy tại sao anh không yêu em, anh lại chọn người phụ nữ ấy. Đơn giản vì chị ta có tiền.
Đồng tiền khiến con người ta thay lòng, khiến anh từ bỏ cả tình yêu của em để chạy theo chị ta. Em chấp nhận chuyện này một cách vô điều kiện vì khi đó em không biết lý do. Nhưng bây giờ, em đã biết lý do rồi. Người đàn ông như anh thực sự không đáng để em phải đau khổ. Nhưng sự thực là em đã khổ vì anh suốt mấy năm trời, giờ nghĩ lại thật dại dột và phí hoài tuổi trẻ.
Anh đi lấy vợ, người vợ ấy cho anh cuộc sống khác. Về với chị ta, anh không phải nai lưng kiếm tiền, không phải lo gánh nặng gia đình, miếng cơm manh áo, lo cho vợ con như khi lấy em. Anh từng vẽ ra một tương lai trong mơ với em, có vợ, có con và anh là người kiếm tiền, em ở nhà nội trợ. Nhưng đồng tiền khiến anh cảm thấy bị cuốn hút và cũng khiến anh cảm thấy mệt mỏi, anh chọn cách sống nhàn hạ hơn: lấy vợ giàu.
Thế đó, sau 3 năm lấy vợ, anh chưa có con. Anh biết được, chị ấy không thể sinh con và rồi anh thất vọng, tìm tình yêu bên ngoài, tìm mối để có một đứa con. Nhưng anh luôn tìm cách nịnh nọt người phụ nữ ấy vì cô ta có tiền, nếu làm trái ý người vợ đó, anh sẽ chẳng có gì trong tay, lại trở về anh ngày trước.
Ở nhà vợ, anh chẳng lo tiền tiêu, sống cuộc sống như đại gia. Anh không thích xin con, cũng đã làm đủ cách để có thể có con nhưng dường như, ông trời không mỉm cười với anh. Không biết có phải, đó là cái giá anh phải trả khi phản bội em lấy người khác không, dù không muốn vậy nhưng em nghĩ, ông trời luôn công bằng.
Hôm nay, anh gọi cho em, nói là anh sống không hạnh phúc, anh hối hận vì quãng thời gian trước đây đã phụ bạc em. Anh thừa nhận tất cả những điều em đã biết rằng anh lấy người phụ nữ ấy chỉ vì tiền, còn tình yêu dành cho em mới là duy nhất. Anh nói thế làm gì khi mà giờ đây, anh đã có vợ, chúng ta hoàn toàn không còn quan hệ gì nữa. Chẳng lẽ, vì thấy em chưa lấy chồng mà anh còn muốn quay lại, còn muốn van xin tình cảm của em hay định lợi dụng sự yếu mềm của đứa con gái quá yêu anh này?
Em thất vọng tràn trề khi anh kể xấu vợ. Anh nói vợ anh là bà chằn, là người không biết điều, lúc nào cũng chỉ coi mình là người có quyền hành trong nhà. Em cười, thì chị ta có tiền, chị ta có quyền làm vậy. Còn anh, ở nhà ăn bám vợ thì chẳng lẽ nào anh dám nói gì sao? Trước đây, anh cũng vì tiền mà bám theo chị ta, giờ anh còn than thân trách phận gì?
Không có con, anh đổ tại chị ta. Anh bảo chị muốn xin con nuôi nhưng anh không đồng ý. Anh sẽ từ bỏ gia đình này nếu như không thể sinh được con. Thật bỉ ổi, nếu như chị ấy không thể sinh con thì anh nên ở bên chị, quan tâm chị, hoặc hai người cùng nhau vượt qua khó khăn bằng một cách nào đó. Đằng này, anh tìm cách con con bên ngoài, và không biết anh đã có mấy đứa con bên ngoài bằng luận điệu xảo trá của anh rồi. Chắc anh lại nói mình chưa có vợ và cho cô gái nào đó dính bầu, rồi lại giả giọng yêu thương và muốn có trách nhiệm đúng không?
Bây giờ, anh còn muốn quay về với em, anh định coi em là cái gì vậy, là của thừa thãi, anh thích vứt thì vứt, thích nhặt về thì nhặt sao anh? Em vốn đã yêu anh, yêu cho tới tận khi anh lấy chị, nhưng bây giờ, thật may mắn vì bộ mặt của anh đã lộ ra. Em hoàn toàn ghê sợ con người khôn ngoan một cách lươn lẹo ấy. Em đã xóa bỏ được tình yêu bao năm nay dành cho anh, thật quá tốt. Em còn tưởng cả đời này mình sống và nhớ anh nhưng bây giờ thì hết thật rồi.
Đời không dễ dàng như vậy, nếu em cho anh cơ hội, chẳng phải quá tốt cho anh sao? (ảnh minh họa)
Lẽ ra ngày đó anh lấy em thì bây giờ, mọi chuyện đâu ra nông nỗi này, và có thể anh cũng không xấu xa như thế, không bị đồng tiền làm cho bỉ ổi. Và có thể bây giờ, anh cũng sẽ là một người chồng tốt, cùng vợ cố gắng vun vén cho gia đình. Cuộc sống nghèo nó có cái giá của cái nghèo, giàu có cái giá của giàu anh ạ. Đừng cứ thấy tiền là sáng mắt. Một người phản bội, vì tiền bà phụ tình sẽ khó mà có được hạnh phúc. Anh nên nhớ điều đó. Và cũng đừng hi vọng quay về bên em, sẽ chẳng có điều gì dễ dàng như vậy đâu anh.
Đời không dễ dàng như vậy, nếu em cho anh cơ hội, chẳng phải quá tốt cho anh sao? Một người phản bội lại có thể lấy được người giàu, bỏ người ta rồi lại muốn quay về van xin tình cũ. Anh thật không có lương tâm đó anh ạ. Anh còn muốn giữ em, dày vò em đến bao giờ. Bây giờ thì em đã sáng mắt rồi, thật may cho em. Ngày đó anh không lấy em và đây là kết cục của anh, người đàn ông bội bạc.
Theo Khám phá
Chồng ngoại tình với 'máy bay bà già' vừa nghèo, vừa xấu Chồng em ngoại tình với người phụ nữ không đẹp, lớn hơn chồng em 7 tuổi, không giàu có cũng không giỏi giang, ăn nói thì cộc lốc. Ảnh minh hoạ: Internet Em và chồng cưới nhau đến nay được hơn 9 năm, chúng em đã có 2 mặt con. Anh ấy là một người đàn ông hiền lành, yêu vợ con. Em...