Yêu xa, lòng em lúc nào cũng bất an
Anh đang đi học trong Nam còn em lại công tác ngoài Hà Nội nên em rất lo ngại chuyện tình cảm của hai đứa.
Em năm nay 24 tuổi, anh cũng 24. Em quen anh qua một người bạn thân giới thiệu vì anh là anh họ của bạn em. Anh đang học công an ở trong Nam còn em đi làm ở Hà Nội, anh gốc gác cũng là người thủ đô.
Mới đầu em và anh chỉ nói chuyện trên Facebook, khi nghỉ Tết anh được về thì em và anh gặp nhau đi chơi cũng có mấy lần, rồi anh phải vào Nam học tiếp. Thời gian gặp nhau anh rất quan tâm hỏi thăm em và bọn em chưa đi quá giới hạn gì dù là cầm tay cũng chưa vì lúc đấy em chưa có tình cảm gì với anh.
Giờ bọn em quen nhau cũng gần 3 tháng rồi hôm nọ sinh nhật anh, em có gửi quà vào và chúc anh, anh cũng rất cảm động. Bọn em thường nhắn tin gọi điện hỏi thăm nhau vì hai đứa ở hai miền khác nhau. Chuyện gì anh cũng kể hết với em nên dần dần em cũng có tình cảm thật lòng với anh.
Mấy tháng trước anh có tâm sự chuyện bạn gái cũ và nói giờ cũng chỉ là bạn, không có ý gì cả, em cũng lắng nghe và không có ý kiến gì, nhiều lúc em cũng thấy buồn lắm. Em cũng nói với anh là em không còn là con gái nữa và anh cũng không bao giờ hỏi lại em chuyện đấy. Bọn em ở xa nhau nên em cũng hay buồn và hay trách anh là ở xa.
Video đang HOT
Ảnh minh họa.
Từ tháng trước bọn em nói chuyện hay cãi nhau lắm và em rất hay nói chia tay còn anh thì không bao giờ nói từ đấy. Có lần em dứt khoát đòi chấm dứt anh còn nhất định không đồng ý. Tuần trước anh có nói tạm thời bọn em nên dừng lại làm bạn em rất buồn. Em có hỏi tại sao không phải dừng lại luôn mà lại là tạm thời thì anh nói thời gian này anh sắp thi, chịu nhiều áp lực mà cứ nói chuyện lại cãi nhau nên anh muốn tạm thời dừng lại.
Cũng nói thêm là khi học xong anh sẽ có ý định ở trong Nam công tác. Em là giáo viên mầm non dạy trường tư nên anh chưa dám nói chuyện của bọn em với gia đình vì sợ bác phản đối. Anh rất tôn trọng cả nhà vì anh được như này là nhờ mọi người. Anh nói với em tạm thời là bạn và tháng 6 này anh được nghỉ hè, khi đó cũng là sinh nhật em nên chúng em sẽ gặp và nói chuyện. Em đang rất buồn và phân vân liệu có nên tin anh và đợi chờ anh không ạ? Thực sự khi yêu anh lòng em lúc nào cũng thấy bất an. Mọi người giúp em với. Em cám ơn mọi người ạ.
Theo VNE
Nên "xin" con hay nhận con nuôi?
Tôi là con út trong một gia đình có bảy anh chị em, hồi đó cứ toàn đứa lớn trông đứa bé. Nghe kể lại khi tôi mới đang biết bò, thì lũn cũn với tới phích nước nóng chị gái vừa dùng, nước đổ hết lên mặt và nửa người tôi, khiến làn da mỏng manh bị bỏng nặng, nhăn nhúm.
Từ tuổi dậy thì các anh chị đã thương cho khá nhiều tiền để kinh qua nhiều cuộc phẫu thuật kéo, vá da mặt nhưng nhìn mặt tôi vẫn rất khó coi. Vậy là từ nhỏ tôi đã tự ti thu khép mình và chỉ tập trung vào học hành, nên được cái công việc ổn định, tuy nhiên từ bé đến nay tôi chưa một lần có bạn trai.
Phải nói thật là cơ hội kiếm chồng kể cả người đã qua một lần đò với tôi dường như đều đã đóng cửa. Hồi ấy có người góa vợ được mai mối cho tôi đã thẳng thắn bày tỏ sự e ngại, họ chẳng dám lại gần tôi nói gì đến kết hôn.
Có cô em thân thiết chơi cùng công ty luôn khuyên tôi hãy kiếm lấy đứa con vui vầy, đến bệnh viện hoặc "nhờ" người nào đó, nó nói từ rất lâu rồi nhưng ngày ấy tôi vẫn ngại ngần thế gian lời ra tiếng vào châm chọc, rồi sợ mình không đủ sức, bản lĩnh kém nên đâu dám làm liều.
Giờ bố mẹ tôi đã già, các anh chị đều thành đạt cả và mọi người cùng quay ra lo lắng đùm bọc, giúp đỡ tôi. Mẹ cũng từng ngầm khuyên tôi kiếm lấy đứa con, chứ ở vậy một mình mãi không ổn.
Đến nay tôi đã ba mươi bảy tuổi, trải qua nhiều thăng trầm, gặp gỡ bao mảnh đời trớ trêu, cũng như tin rằng quan niệm bà mẹ đơn thân không còn bị mặc cảm nặng nề như xưa, nên tôi dần dao động với suy nghĩ nên "xin" đứa con để chăm sóc, vui vầy, chia sẻ buồn vui những tháng năm còn lại. Song tôi sợ con mình sau này có tư duy, cuộc sống thiếu cân đối, không bằng chúng bạn, nó sẽ oán trách tôi hoặc có những suy nghĩ lệch lạc tiêu cực. Xin con nuôi thì cũng khó bởi không rõ gốc gác đứa bé, vả lại nó cũng dễ biết và khéo còn cực đoan hơn, đòi đi tìm bố mẹ đẻ thì sao. Tôi vẫn muốn một đứa con là ruột thịt của mình, để khơi gợi tình mẫu tử, thì tôi mới có thể đủ can đảm để đi bên cháu đến hết cuộc đời này.
Ngoài những lo lắng kể trên thì còn khó khăn gì đáng kể nữa không? Tôi muốn biết để có thể chuẩn bị tinh thần tốt hơn. Ai đã trong hoàn cảnh "xin con" hoặc được chứng kiến đứa trẻ như thế lớn lên thì hãy cho tôi lời khuyên, xem làm thế nào là ổn thỏa nhất? Bởi tôi cũng không còn nhiều thời gian nữa để có thể sinh con.
Theo VNE
Chồng có con riêng Có một lần chồng tôi trong giây phút dịu dàng, nhẹ nhàng, ngọt ngào nhất hỏi tôi: "Nếu tự dưng có một hôm anh nói rằng anh có một đứa con rơi thì em nghĩ sao?". Tôi giật thót cả người hỏi ngay: "Anh nói thế là thế nào". Chồng tôi cười giả lả: "Chuyện của bạn anh, nó nghe người ta nói...