Yêu xa cô đơn nhiều lắm
Tôi tin rằng, duyên phận đã cho chúng tôi gặp nhau một cách tình cờ như thế, để giờ đây.
Anh là một phần không thể thiếu đối với tôi, là người khiến tôi nhớ nhung đêm ngày, là người tạo động lực giúp tôi cố gắng hơn, là người luôn bên tôi, chấp nhận những tính xấu của tôi, sẵn sàng im lặng để nghe tôi kể lể một chuyện vu vơ nào đó, là anh – người tôi yêu. Chuyện tình của tôi gọi tắt là anh – thanh xuân của tôi!
***
Tôi và người ấy quen nhau thật tình cờ, chỉ vì tôi bình luận “dạo” trên trang confessions của Lục quân mà người lạ đã nhắn tin cho tôi. Nhưng lúc đó tôi lại dùng nick ảo, người lạ không biết gì về tôi. Cứ thế chúng tôi tâm sự hết chuyện này sang chuyện kia, nói dông dài cũng chẳng hết chuyện. Đã có lúc, tôi khóa nick ảo đó đi, chả buồn nghĩ đến người lạ kia. Nhưng rồi điều gì đó đã thôi thúc tôi mở nick ấy ra, người lạ nhắn tin được, người lạ trách tôi, người lạ buồn vì sợ tôi không mở nick nữa, sợ tôi biến mất thật sự. Tôi ấn tượng với người lạ từ giây phút đó.
Có thể đối với nhiều người, tình yêu qua mạng là một thứ gì đó rất ảo và thường sẽ không có kết thúc tốt. Lúc đầu, tôi cũng nghĩ thế, đối với tôi, nhắn tin với người lạ chỉ là một thói quen, như có một người xa lạ để tâm sự mà thôi. Ấy vậy mà, người lạ đó lại có thể kiên trì nhắn tin với tôi suốt nửa năm trời, người lạ đó có thể vì tôi mà vượt đường xa ra Hà Nội chỉ để gặp tôi một lần, người lạ đó có thể vì tôi mà làm biết bao chuyện, chịu đựng những cơn nóng nảy của tôi… Người lạ đó là anh, một người con trai mà tôi hay gọi là “trên trời rớt xuống”, người mà tôi thương hơn ai hết, người mà khiến tôi cảm thấy cuộc sống này vui vẻ hơn biết bao nhiêu…
Tôi có một chuyện tình như thế!
Video đang HOT
Tôi mê phim Hàn, từng ước mình được tỏ tình một cách lãng mạn như trong phim. Ấy vậy mà, tôi lại được tỏ tình trong một hoàn cảnh chả giống như tôi mơ mộng. Có ai tỏ tình với bạn gái qua điện thoại mà sợ đồng đội trêu, lại phải nói trong bóng tối, không thấy mặt như anh không? Hôm đó tôi đã khóc, khóc vì được nhận một lời tỏ tình dễ thương của anh, nhưng tôi lại thương anh và thương cho chính mối quan hệ này nhiều hơn. Tôi đồng ý tức là tôi phải chấp nhận yêu xa, vì anh là bộ đội, anh không được thoải mái như người ta.
Từ khi yêu anh, số lần gặp nhau chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Nhưng anh luôn cố gắng để chúng tôi được gặp nhau, được cùng nhau làm những điều như đôi tình nhân khác. Với chúng tôi, những ngày gặp nhau chính là ngày kỉ niệm, còn những ngày kỉ niệm thì chúng tôi chỉ biết nhìn nhau qua màn hình. Đôi lúc, tôi tỏ ra ganh tị vs bạn bè, tôi nói với anh và đáp lại là sự an ủi, động viên…
Yêu xa khó lắm, yêu xa cô đơn nhiều lắm, có những lúc tủi hờn, buồn bã, chỉ ước có người yêu bên cạnh để trút hết nỗi lòng. Nhưng anh đang ở đâu? Đặt tay lên trái tim mình và tự nhủ, anh đang còn nhiệm vụ của Tổ quốc, anh còn nghĩa vụ với đất nước trên vai, anh đang canh giữ giấc ngủ cho mọi người… Mỉm cười và đứng dậy, tự bản thân cố gắng, vì anh, vì chính tình yêu của chúng tôi. Yêu xa đã khó, yêu bộ đội lại càng khó hơn. Nhưng tôi luôn tự hào vì đã yêu anh, càng yêu, tôi lại càng không hối hận vì quyết định của mình. Anh luôn cố gắng để tôi không thấy cô đơn, luôn cố gắng để chúng tôi có thể nhìn thấy nhau nhiều hơn. Anh luôn tranh thủ từng phút giây để có thể nhắn tin cho tôi, quan tâm tới cuộc sống hằng ngày của tôi. Anh hay nói chuyện tình của chúng tôi như cổ tích. Nhưng đối với tôi, có lẽ đó là duyên phận.
Nếu ngày đó, tôi không bình luận “dạo” ở trang confessions đó thì liệu chúng tôi có bắt gặp nhau, nếu ngày đó, tôi khóa luôn Facebook ảo thì liệu có đến được với nhau như bây giờ… Tôi tin rằng, duyên phận đã cho chúng tôi gặp nhau một cách tình cờ như thế, để giờ đây, anh là một phần không thể thiếu đối với tôi, là người khiến tôi nhớ nhung đêm ngày, là người tạo động lực giúp tôi cố gắng hơn, là người luôn bên tôi, chấp nhận những tính xấu của tôi, sẵn sàng im lặng để nghe tôi kể lể một chuyện vu vơ nào đó, là anh – người tôi yêu. Chuyện tình của tôi gọi tắt là anh – thanh xuân của tôi!
Thùy Chi
Theo blogradio.vn
Tâm sự đàn ông ngoại tình: Tôi không muốn mất vợ nhưng cũng không thể rời xa nhân tình
Vợ tôi vẫn không hay biết và không hề nghi ngờ gì về chuyện tôi ngoại tình. Cô ấy một lòng một dạ tin chồng. Về nhà, tôi cũng cố gắng làm tốt bổn phận của mình để bù đắp cho cô ấy.
Tôi hơn 40 tuổi, có một cuộc sống rất đỗi bình thường và yên ấm. Vợ tôi là người giỏi lo toan và vun vén. Hai đứa con trai cũng học giỏi, ngoan ngoãn. Nói chung cuộc sống của tôi chẳng có gì phải phiền lòng. Thế nhưng, cuộc đời tôi đã thay đổi kể từ lúc tôi gặp lại người yêu cũ trong một đám cưới.
Gặp lại người yêu cũ trong một đám cưới, bao nhiêu hồi ức yêu đương trỗi dậy trong tôi - Ảnh minh họa: Internet
Trước khi cưới vợ, tôi có một mối tình rất lãng mạn thời sinh viên. Chúng tôi yêu nhau sâu nặng, từng thề ước ra trường sẽ làm đám cưới. Cô gái này cũng đã trao sự trong trắng của mình cho tôi, cũng là người tôi yêu thương nhiều nhất. Nhưng rồi, ra trường vì nhiều lí do mà chúng tôi phải chia tay. Tôi đau khổ suốt một thời gian dài, lao vào công việc để quên đi mối tình đau buồn. Sau đó, tôi gặp vợ và quyết định làm đám cưới dẫu lòng tôi không quên được người yêu cũ.
Khi gặp lại người cũ, lòng tôi như sống lại bao nhiêu kỉ niệm. Những hồi ức về mối tình mà tôi luôn giữ chặt trong lòng hôm nay lại trỗi dậy. Nhìn cô ấy, tôi nhận ra rằng mình chưa bao giờ hết yêu người phụ nữ này. Sau bữa tiệc, chúng tôi đi cà phê tâm sự. Cô ấy đã ly hôn và hiện tại đang nuôi một đứa con gái. Cô ấy khóc và bảo rằng giá như ngày xưa chúng tôi không rời xa nhau thì bây giờ đã có một cuộc sống hạnh phúc.
Lòng thương cảm dâng trào, tôi muốn dang tay che chở cho cô ấy. Vài lần sau, không làm chủ được bản thân, chúng tôi đã đi quá giới hạn. Kể từ đó, chúng tôi thường xuyên qua lại. Tôi như gã đàn ông mới yêu lần đầu. Lần nào gặp gỡ cô ấy cũng thấy lòng mình trẻ lại, háo hức, mong chờ.
Tôi biết mình làm sai nhưng không thể dừng lại cuộc tình sai trái này được - Ảnh minh họa: Internet
Tôi biết mình sai nhưng không dừng lại được. Nhiều lần lý trí bắt tôi phải dừng lại nhưng khi thấy người phụ nữ đó lòng tôi không kìm lại được. Mỗi lần về nhà, thấy vợ lui cui dọn dẹp, nấu nướng tôi lại hối hận vô cùng. Nhưng như một cái vòng luẩn quẩn tôi chẳng thể nào thoát ra được cảm xúc của bản thân.
Vợ tôi là người phụ nữ tốt và chẳng có lí do gì để tôi phải rời bỏ vợ. Cô ấy giỏi vun vén, lo toan, chu toàn bổn phận dâu con. Chính vợ tôi đã sắp xếp lại mớ hỗn độn của cuộc đời tôi sau khi mối tình đầu tan vỡ. Tôi không yêu vợ mình nhiều nhưng tôi cảm kích và biết ơn cô ấy. Nếu không có cô ấy thì tôi không thể có ngày hôm nay.
Tôi yêu nhân tình nhưng cũng rất cần vợ - Ảnh minh họa: Internet
Vợ tôi vẫn không hề hay biết và không hề nghi ngờ gì về chuyện tôi ngoại tình. Cô ấy một lòng một dạ tin chồng. Về nhà, tôi cũng cố gắng làm tốt bổn phận của mình để bù đắp cho cô ấy. Vợ là người tôi cần nhưng nhân tình là người tôi yêu. Tôi không muốn cuộc đời mình mất đi người nào cả.
Theo phunuvagiadinh.vn
Tình yêu 10 năm của tôi đang bị một cô gái phá hỏng Cô ấy mang lại cho anh cảm giác mới lạ, là đàn ông nên anh khó tránh khỏi cám dỗ. Hình ảnh minh họa Tôi 28 tuổi, bạn trai bằng tuổi, cả hai đã có sự nghiệp tạm ổn, yêu nhau được gần 10 năm. Dự tính qua Tết chúng tôi sẽ tiến tới hôn nhân. Giờ anh lại nói đang cảm nắng...