Yêu xa, chẳng có gì đảm bào ngoài niềm tin..
Cách nhau hơn 600km. Sẽ chẳng có những cái nắm tay dìu dắt nhau qua những con đường đầy gió, chẳng có cái ôm sau những tiếng thở dài, chẳng có những nụ hôn dài. Yêu xa là cả những mất mát dành cho nhau.
Đã bước qua gần hết tháng 2. Trời vẫn chưa có dự định trở thành một cái gì đó trưởng thành hơn, tĩnh lặng hơn. Một hai hôm trời nắng, rồi lại một hai hôm đổ mưa, cứ như trẻ con cười rồi khóc đấy.
Em vẫn tiếp tục với guồng công việc đầy nhàm chán. Sáng thức dậy chỉ thấy hụt hẫng, mông lung. Em tự hỏi liệu rằng sáng mai thức dậy em sẽ khác chứ? Em quay cuồng với cuộc sống rất đỗi bình thường của những con người bình thường. Hằng ngày phải chứng kiến biết bao khuôn mặt giả lã cười nói với nhau nhưng trong lòng vẫn cứ muốn xé tan người đối diện thành trăm mảnh. Họ dành khá nhiều thời gian cho việc tìm ra những kẽ nhỏ của người khác để rồi soi mói, bới móc cho thành một vết thương lớn hơn. Hoặc, họ sống như thể một cỗ máy được ráp sẵn khuôn và một lịch trình không mấy thay đổi.
Anh vẫn tiếp tục với chuỗi ngày mệt mỏi tại nơi làm việc. Sáng thức dậy chỉ thấy cánh quạt chao đảo, những giọt nước rơi tí tách vẫn rỉ ra từng giọt sau chuỗi ngày hỏng hóc. Anh vẫn chạy theo những deadline không ngừng nghỉ, những cuộc điện thoại, những lời í ới gọi nhau trong căn phòng chỉ toàn mùi máy móc. Chẳng ai nói với ai điều gì quá nhiều vì lẽ tự nhiên công việc đã quá nhiều cho những câu bông đùa khác.
Có những ngày, tưởng chừng những cặp đôi ngoài kia sẽ thế nào nếu trở thành như chúng ta bây giờ. Cách nhau hơn 600km. Sẽ chẳng có những cái nắm tay dìu dắt nhau qua những con đường đầy gió, chẳng có cái ôm sau những tiếng thở dài, chẳng có những nụ hôn dài kéo nhau qua những mệt mỏi thường nhật. Chúng ta hiểu rõ hơn ai hết. Yêu xa là cả những mất mát dành cho nhau.
Video đang HOT
Là những lúc khó khăn nhất nhìn sang bên cạnh không có lấy một bàn tay đủ rộng để níu lấy. Là những lúc chông chênh giữa bề bộn cuộc sống này không có lấy một bờ vai để tựa vào những đêm dài thao thức. Là những lúc cảm thấy yếu lòng chẳng thể nói thành câu. Chúng ta hiểu rõ hơn ai hết. Yêu xa là cả những thiệt thòi dành cho nhau.
Chúng ta đều có công việc riêng của mình, đều có khoảng không gian riêng, đều có các mối quan hệ riêng, thế nhưng trên tất thảy chúng ta dành cho nhau những tình cảm đặc biệt. Là những lúc tâm trạng tụt dốc nhất bỗng có một tin nhắn bé xinh, là những lúc lòng cảm thấy cô đơn có một tấm hình của ai đấy gửi sang với cái icon chẳng thể nào buồn được. Là những đêm dài nói với nhau những thứ điều trên trời dưới đất rồi thầm ước sau này sẽ ngồi cạnh nhau mãi mãi. Chúng ta hiểu rõ hơn ai hết. Yêu xa là cả những điều nhỏ nhất cũng dành cho nhau.
Rồi có một ngày chúng mình giận nhau chỉ vì đôi dăm ba chuyện. Anh không nói gì, em cũng lặng im. Cái tự tôn của con gái không cho phép em nói gì trong khi sai rành rành là em đấy. Anh cũng phụng phịu làm lành trước với em. Rồi có một ngày anh gặp khó khăn, sự giúp đỡ của em không đủ, chúng mình chỉ biết san sẻ bằng những dòng chữ gõ đều trên bàn phím. Em chẳng thể ôm lấy anh để anh hiểu rằng em đang biết anh như thế nào. Chúng mình đôi khi thấy xa nhau quá đỗi trong lòng. Chúng ta hiểu rõ hơn ai hết. Yêu xa là cả những mệt nhọc cũng thấu hiểu dành cho nhau.
Chẳng có gì bảo đảm mối quan hệ này ngoài niềm tin. Chúng ta đã cùng nhau đặt cược cả tuổi thanh xuân của mình vào đấy vậy thì hãy cùng nhau lấy lại cả gốc lẫn lãi cho cuộc cá cược này.
Nếu cuộc đời này không thương anh thì để em thương anh vậy. Nhé?
Theo Afamily
Rơi xuống vực thẳm sau câu hỏi của con trai ba tuổi khi con lục được vật này trong túi bố
Thằng bé hồn nhiên đưa cho tôi mấy cái bao cao su đủ màu sắc rồi nói: "Mẹ ơi, thổi bong bóng cho con chơi đi".
Tôi chẳng biết phải bắt đầu mọi chuyện từ đâu, chỉ thấy niềm tin, tình yêu tôi dành cho chồng như biến thành con số 0. Vợ chồng sống với nhau 6 năm trời, yêu nhau 2 năm nữa, cứ nghĩ khoảng thời gian ấy đủ để hiểu một con người. Nhưng có lẽ tôi đã nhầm khi cho rằng chồng mình là tuyệt đối chung thủy với vợ con.
Để cưới được nhau chúng tôi phải trải qua biết bao rào cản. Bố mẹ anh không chấp nhận một cô gái làm nghề gội đầu, massage như tôi. Mẹ anh cản tôi đến với anh bằng mọi giá kể cả đến tiệm chửi rủa, xúc phạm tôi trước mặt khách. Ngày đó, tôi khóc như điên dại, người gầy nhẳng như que tăm.
Sau cùng anh đòi sống đòi chết họ mới chịu đồng ý cho tôi làm dâu với điều kiện tôi bỏ nghề, ở nhà lo việc chăm sóc gia đình. Để được bên cạnh anh, tôi chấp nhận tất cả.
Cưới về mọi chuyện nhà đổ dồn lên vai tôi. Hàng ngày tôi phải dậy từ sáng sớm để đi chợ nấu ăn sáng. Rồi quay qua dọn dẹp, giặt giũ. Nhà chồng có máy giặt nhưng bắt tôi phải giặt đồ tay vì giặt máy nhanh hỏng đồ. Khi tôi lên giường đã gần 11 giờ khuya.
Để cưới được nhau chúng tôi phải trải qua biết bao rào cản. (Ảnh minh họa)
Mệt mỏi nhất là chuyện tôi chậm con. Cưới hơn 2 năm mà vẫn không đậu thai, tôi bị mẹ chồng đòi trả về nhà đẻ. Gặp mặt tôi là bà xỉa xói tôi cây độc không trái, gái độc không con. Bà nói tôi không xứng với con trai bà, một nhân viên ngân hàng với tương lai tươi sáng. Bà chửi cả gia đình tôi không biết giáo dục con. Tôi ngậm đắng nuốt cay chấp nhận hết cũng vì chồng tôi quá tốt.
Anh luôn ở bên, động viên, bảo vệ tôi khỏi mẹ chồng. Anh còn đứng ra cãi nhau với mẹ việc chúng tôi chậm con. Để tôi khỏi bị mẹ mắng đuổi, anh âm thầm đi khám sức khỏe sinh sản rồi mạnh dạn đưa ra bản kết luận. Người gây ra chậm con là anh chứ không phải tôi. Đối với nhà tôi, anh cũng chu toàn mọi thứ. Lễ chạp, Tết nhất anh đến phụ dọn dẹp. Bố mẹ tôi bệnh đau anh cũng đưa đi khám và chịu mọi chi phí. Anh tốt đến thế thì làm sao tôi bỏ anh được.
Vậy mà giờ, khi chúng tôi đã có nhà riêng, đã có con trai thì anh lại phản bội tôi. Nếu không nhờ con trai chắc tôi vẫn chìm trong hạnh phúc hoang tưởng chồng mình là tuyệt vời nhất.
Hôm đó tôi đang nấu ăn thì thằng bé cầm trên tay mấy cái bao cao su đủ màu sắc xuống bếp hồn nhiên nói: "Mẹ ơi, mẹ thổi bong bóng cho con chơi đi". Quay nhìn con, tôi tá hỏa khi thấy thứ bé đang cầm. Tôi hỏi thứ này con lấy ở đâu thì thằng bé nói: "Con lục trong cặp bố. Nhiều lắm mẹ ạ. Có lần bố chở con đến nhà cô nào chơi, con đòi về thì bố lấy ra thổi bong bóng, còn bỏ nước vào cho con chơi nữa. Mẹ thổi cho con chơi đi".
Tôi điếng người. Sau đó tôi phải lựa lời nói thứ này không chơi được rồi đem vứt. Thằng bé cứ đi theo lải nhải hỏi tôi sao bố thổi được, mẹ không thổi được, sao bố cho con chơi mà mẹ không cho con chơi.
Đã hai hôm từ chiều đó, chồng tôi vẫn cư xử rất bình thường. Nhưng tâm trí tôi thì chao đảo hoàn toàn. Hiện tôi vẫn chưa có bằng chứng nên không thể xác định chắc chắn chồng mình ngoại tình. Nhưng linh cảm báo cho tôi biết điều đó. Tôi có nên thuê người theo dõi chồng mình để điều tra cho rõ ràng không?
Theo Afamily
Niềm tin bị sụp đổ khi cầm tờ xét nghiệm ADN trong ngăn kéo bàn của chồng Cách đây hơn tuần, tôi dọn dẹp nhà cửa và phòng làm việc của chồng thì vô tình thấy một chiếc phong bì ghi địa chỉ của một bệnh viện tư nhân. Tôi đã mở ra xem và không tin vào mắt mình khi đó là tờ kết quả xét nghiệm ADN. Tôi lấy chồng đã 5 năm và có 1 cậu con...