“Yêu” vật vã vì mất điện
Chồng mồ hôi nhỏ giọt xuống mặt vợ, mắt vợ, người vợ. Cả người ướt đầm, khó chịu không tả được…
Hà Nội mấy hôm nay nóng khủng khiếp, cảm giác người ta có thể chảy ra được vì nắng nóng. Nước để trên bàn cũng thấy ấm ấm, nước sinh hoạt thì không bao giờ có cảm giác mát. Mồ hôi cứ vã ra như tắm. Còn tắm thì người chưa ráo nước đã lại có cảm giác nóng bức. Đã thế, lại thiếu điện, cắt điện thường xuyên làm cho người dân đã khổ lại càng khổ hơn.
Mùa hè – nóng chẳng muốn động vào người ai, nhưng là vợ chồng, cảm xúc thì vẫn có, nên vẫn thèm “yêu” nhau lắm. Chuyện gì có thể bỏ bớt, nhưng chuyện “yêu” thì vẫn phải duy trì, dù sao cũng là vợ chồng trẻ, hơn nữa, ai cũng có bản năng. Nóng không ngủ được, đêm lại chẳng biết làm gì nên mọi thứ vẫn đều đều. Tuy nhiên, đấy là có sự hỗ trợ đắc lực của điều hòa, dùng quạt thì mồ hôi vẫn vã ra như tắm, khủng khiếp.
Vậy mà mấy hôm nay, mất điện liên tiếp, mất ban ngày chưa đủ, lại mất cả ban đêm. Ngủ không ngủ được, hai vợ chồng muốn gần nhau cũng không xong. Vừa chạm vào nhau đã có cảm giác ướt ướt, nháp nháp thì tụt hết cảm hứng. Cứ có cảm giác bẩn bẩn, khó chịu dù vừa mới tắm xong. Nếu hôm nào bức xúc quá thì vẫn “làm” nhưng “cuộc yêu” không bao giờ trọn vẹn.
Chồng mồ hôi nhỏ giọt xuống mặt vợ, mắt vợ, người vợ. Cả người ướt đầm, khó chịu không tả được. Nóng, oi, mệt, cũng chả có hứng mà “làm” cho đủ bước, màn dạo đầu được bỏ qua hết, các “thủ tục” được giản lược tối đa, đi thẳng vào vấn đề chính nên cũng mất hứng rất nhiều. Chồng thì có vẻ vẫn tạm ổn nhưng vợ thì hầu như không lên nổi “đỉnh”, chỉ ước sao cho nhanh nhanh rồi đi tắm.
Video đang HOT
Hoàn toàn không có màn ôm ấp lúc đầu, cũng chẳng có màn tỉ tê, yêu thương lúc “xong”. Hết việc một cái, thở cho ra hơi được là cả hai đứa lao vào nhà tắm dội cho vã mồ hôi. Hoàn toàn mất hết cảm xúc, chuyện ấy trở thành một thứ nghĩa vụ, một “công việc” phải làm như cơm hàng ngày phải ăn chứ không còn cảm giác thưởng thức, thăng hoa nữa.
Được vài bữa “cố” nhưng thấy chán quá, giờ đây hai vợ chồng bảo nhau thôi cố mà nhịn. Hôm nào có điện bật được điều hòa mát mẻ thì “chơi” chứ không thì dù không ngủ được cũng cố mà ngủ cho nó lành. “Yêu” kiểu mất điện thế thì chẳng ra cái thể thống gì cả, chẳng có cảm nhận gì ngoài nóng và mệt. Nếu cứ mất điện hết mùa hè này, không biết vợ chồng có sinh ra chứng lãnh cảm không đây?
Chồng đùa đùa bảo: cứ cái đà mất điện này, để ngăn ngừa sự lạnh nhạt, có khi hai vợ chồng phải đầu tư đi nhà nghỉ ngủ mà hâm lại cảm xúc. Vợ cười như mếu: tiền nhà nghỉ tăng chóng mặt, hơn nữa, có phải lúc nào cũng có phòng mà thuê đâu. Ôi, mất điện sao mà khổ thế? Bao giờ dân ta mới có điện đủ dùng đây? Giữa thời đại văn minh này, mà sao chẳng được thụ hưởng chút gì của văn minh không biết?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Trả thù chồng "ăn nem", tôi bị đuổi ra khỏi nhà
Tôi biết, mình cũng chẳng phải là một người phụ nữ đoàng hoàng, và không có tư cách để lên đây nhận sự chia sẻ của độc giả. Nhưng thực sự tôi đã quá đau khổ, và càng đau khổ hơn, khi trước mặt những người thân tôi đã trở thành một con đàn bà mất nết.
Ảnh minh họa
Chuyện bắt đầu từ 7 năm sau ngày cưới. Hôm đó là kỷ niêm ngày cưới của 2 vợ chồng, ngày mà tôi thấp thỏm đón nhận một món quà kỷ niệm từ chồng nhưng điều đó đã không trở thành hiện thực, cái tôi nhận về đó là một cú điện thoại của một người tụ xưng là người tình của chồng. Cô ta cho biết đang ngủ với chồng tôi trong khách sạn, và bảo, tôi đừng mất công đợi anh ấy về làm gì, vì anh ấy bảo đêm nay sẽ ở lại đây với cô ta.
Chuyện chồng tôi không ngủ đêm ở nhà là chuyện thường ngày, vì chúng tôi vốn không có hạnh phúc trong hôn nhân, nhưng vì nhiều lý do, nên vẫn cố gắng duy trì cuộc sống hôn nhân, vì thế trước mặt mọi người, chúng tôi vẫn là cặp vợ chồng hạnh phúc. Tuy nhiên, đây là lần đầu tiên có người gọi đến thông báo rằng, chồng tôi đang ngủ cùng cô ta.
Tôi không tin vào cuộc điện thoại đó, nên đã điện thoại vào số máy của chồng, thì vẫn giọng của người đàn bà ấy, cái giọng sắc như dao, mỗi lời nói của cô ta như cứa vào lòng tôi đau đớn vô cùng và khụy xuống. Nhưng theo bản năng, tôi cố gắng hết sức để chạy đến địa điểm theo lời của người đàn bà ấy, cửa phòng khách sạn chỉ khép hờ, tôi đẩy cửa bước vào và nhìn thấy cảnh chồng và người tình đang âu yếm nhau. Tôi đã khóc, và lao đến đưa tay tát vào mặt chồng trước mặt người tình anh ta. Quá bất ngờ về sự xuất hiện của tôi, nhưng anh ta vẫn vùng dậy trong cảnh tượng chỉ duy nhất chiếc quần sịp trên người và đẩy tôi ra khỏi phòng rồi khóa cửa lại bằng cái vẻ lạnh lùng thường ngày. Mặc cho tôi đập cửa, gào thét anh ta và người tình vẫn vui vẻ bên nhau. Còn tôi, do quá mệt mỏi, nên đã ngất lịm đi, và được nhân viên khách sạn sơ cứu và đưa tôi về nhà.
Sau hôm đó trở về nhà, anh ta vẫn giữ thái độ vui vẻ như không có chuyện gì xảy ra. Anh ta cũng cấm tôi được nói chuyện này với bất cứ ai trong gia đình, nếu không tôi sẽ phải trả giá. Tôi không sợ phải "trả giá" như anh ta nói, mà chỉ đơn giản nghĩ rằng "Xấu chàng hổ ai". Hơn nữa, tôi vẫn muốn níu giữ cái hạnh phúc mong manh ấy nên đã im lặng. Vì thế, tất cả mọi người trong nhà vẫn không ai biết chuyện, và vẫn nghĩ cuộc sống gia đình tôi đang hạnh phúc.
Tôi cũng đã nghĩ rất nhiều về hoàn cảnh của mình, và con tôi nên đã cố nhịn nhục để khuyên can chồng, nhưng anh ta chẳng những không muốn thay đổi mà còn tuyên bố thẳng với tôi rằng: "Sống với tôi, cô phải chấp nhận chung chồng". Và đó cũng là một sự lựa chọn duy nhất, vì anh ta sẽ không bao giờ chấp nhận ly dị, trên danh nghĩa, tôi vẫn là vợ chính thống của anh ta. Bù lại, anh ta sẽ không để tôi phải thiếu thốn thứ gì, tôi sẽ có mọi thứ tôi cần, nhưng trước mặt mọi người phải cùng anh ta diễn cảnh cuộc sống gia đình đang hạnh phúc.
Không chấp nhận, nhưng tôi đã cố gắng sống cùng anh ta, và diễn "tròn" vai một người đàn bà hạnh phúc với một người chồng thành đạt để lựa lời khuyên can chồng. Nhưng anh ta đã không thay đổi, thậm chí, càng ngày càng trơ trẽn hơn.
Mang tiếng có chồng nhưng tôi vẫn phải một mình chăm sóc con cái, nhà cửa mà không nhận được sự sẻ chia nào của chồng. Về quan hệ vợ chồng, anh ta chỉ đụng vào người tôi khi tôi có yêu cầu, và mỗi lần như thế anh ta đều thể hiện như sự "ban ơn" cho vợ.
Quá thất vọng về cuộc hôn nhân của mình, tôi đã khóc và suy sụp rất nhiều. Rồi một ý nghĩ điên rồ xuất hiện trong đầu tôi, tôi đã điện thoại cho người đàn ông một thời đã yêu thương mình nhưng lại không có duyên đến với nhau với mục đích để tâm sự cho vơi đi nỗi buồn. Nhưng rồi, chúng tôi đã đi quá giới hạn, tôi đã theo anh vào nhà nghỉ và làm chuyện đó với nhau.
Không biết có nghi ngờ vợ hay không, nhưng lần thứ 3 tôi và người tình hẹn nhau ở nhà nghỉ thì bị chồng bắt gặp. Hình như chỉ chờ có như vậy, rồi anh ta đã gọi cho bố mẹ tôi và bố mẹ chồng đến để "thông báo" với mọi người rằng tôi đã... lén lút quan hệ với người tình cũ mấy năm nay.
Tôi như cứng họng trước lời tố cáo của chồng, vì kèm theo lời tố cáo ấy là những bức ảnh anh ta chụp tôi và người tình ngồi trong quán cà phê, rồi dắt tay nhau vào nhà nghỉ. Thì ra, anh ta đã cho người theo dõi tôi. Và những bức ảnh kèm với những lời tố cáo ấy đã chứng minh cho mọi người thấy, tôi là một con đàn bà lăng loàn mất nết. Còn tôi, tôi không có gì để vật lại anh ta, vì tôi không có bất cứ một bằng chứng gì. Vì thế, với mọi người, tất cả chỉ là do tôi bịa ra để giải thích cho hành động của mình.
Tôi bị chồng đuổi ra khỏi nhà trong tình trạng tay trắng, và có nguy cơ bị tước mất cả quyền nuôi 2 đứa con, vì anh ta bảo tôi không đủ tư cách dạy con, cũng không có đủ kinh tế để nuôi dạy chúng. Giờ đây, tôi đã mất đi tất cả danh dự, gia đình, và có khi cả quyền được làm mẹ của con mình. Tôi không biết phải làm gì để đòi lại công bằng cho mình.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Yêu, khó hơn... Yêu. Sao mình thấy, càng ngày yêu càng khó hơn. Không phải vì mình đã bắt đầu già. Mới kết hôn với người mình yêu được sáu năm, con trai mới hai tuổi. Không phải vì mình thay lòng đổi dạ. Mình chẳng có ai khác cả. Đàn ông, giờ mình nhìn ai một cái cũng thấy hiểu được ngay, rằng giống như...