Yêu và với trọng
Sáng đầu tuần, cô tạp vụ nghỉ ốm, thế là mất suất cà phê sáng. Cố nhịn, rồi không chịu nổi, tôi bỏ việc lượn ra đầu phố ngồi uống cà phê.
Cạnh bàn, mấy chàng đang ngồi gác chân lên ghế tán chuyện:
Chàng già: “Mẹ, đang vui thì mày bỏ về.”
Chàng trẻ: “Vợ em nó ốm nghén nằm bẹp. Em phải về xem nó ăn uống thế nào.”
Chàng già: “Mày đúng là thằng núp váy vợ. Bảo nó mua phở về mà ăn. Mất mẹ nó một chân phỏm, vỡ cả trận.”
Chàng béo: “Mày đội nó lên đầu thế, rồi có ngày nó vặt hết cả râu lẫn tóc mày đi.”
Có cái gì đó quen quen trong cách những người đàn ông nói chuyện. Tôi chắc bạn đã từng nghe những cuộc đối thoại như thế cả trăm lần ở những bữa nhậu, ở quán bia hơi luôn chật cứng đàn ông sau giờ làm việc, ở bàn ăn trưa của dân văn phòng và cả ở phòng nước của những trường kỹ thuật.
Video đang HOT
Tôi nhớ lại bữa trưa đầy nước mắt của bạn tôi. Nàng ngồi ăn, mà nước mắt lã chã rơi xuống bát cháo còn đầy nhưng đã nguội. Người đàn bà trẻ xinh đẹp, giỏi giang và đoan trang mà tôi thầm ngưỡng mộ ấy đã luôn ngồi xuống để chồng mình đứng cao hơn, đã luôn bước lùi lại để chồng mình luôn nổi bật, đã vừa đánh răng vừa cọ toa lét buổi sáng, vừa lau bếp vừa cho hai đứa con mọn ăn mỗi buổi chiều về.
Vậy mà cái mà nàng nhận được là sự lười biếng gia tăng của gã chồng, là việc hắn nghi ngờ mỗi khi vợ đi làm về trễ, là những lời nhiếc móc và sự hằn học, bởi trong sâu thẳm, hắn hiểu rằng hắn không xứng đáng với nàng. Và để vùi dập đi sự tự ti nội tại, để vuốt ve sĩ diện bên ngoài, hắn ra sức hành tỏi ra oai với vợ trước mặt người khác, ra sức ủ mưu kìm tỏa, vây hãm vợ trong nhà.
Hắn nào hiểu được rằng quát tháo hay kiềm tỏa chỉ có thể làm bạn tôi đau khổ vì đã chọn nhầm người, không thể làm cho nàng ngừng xinh đẹp hay tỏa sáng, lại càng không làm nàng yêu hay trọng hắn hơn. Và rồi cốc nóng quá thì tay phải buông, đến con giun xéo mãi cũng phải quằn, nói gì đến vợ.
Tôi nhớ lại đêm tôi sinh con gái, máu chảy vọt thành dòng, nằm nghe máu thấm qua chiếu, nhỏ giọt xuống nền đá hoa bệnh viện. Chồng mua giấy bản, lót xuống dưới chiếu, bế vợ xuống lau rửa, rồi lại đặt vợ lên. Chồng tôi vốn xưa nay sợ máu, nhưng vẫn muốn tự mình chăm vợ đẻ. Vì điều ấy, tôi không thể nào mở miệng cãi hỗn với chồng suốt những năm sau, lại càng không dám kể lể công lao hay bì tị việc này việc nọ. Hóa ra, có những lúc người đàn ông tưởng mình mềm yếu nhất, là lúc họ làm người đàn bà yêu kính họ nhiều hơn cả.
Tôi đứng dậy, trả tiền, bước ra khỏi quán, không quên lườm mấy gã đàn ông một cái thật dài. Cậu chàng đang bị bạn mắng còn rất trẻ, nét mặt bối rối, ngượng ngập cười xí xóa như thể mình vừa làm một việc chẳng xứng đàn ông. Sao những người đàn ông kia lại coi cử chỉ chăm sóc bình thường với vợ như một hành vi mất mặt? Và bao lâu nữa, chàng trai trẻ nọ cũng sẽ trở thành một người như họ?
Nếu bạn là đàn ông và bạn đọc bài này, xin hiểu rằng đàn bà thực ra vô cùng đơn giản. Họ trọng chồng không phải bởi số tiền anh ta kiếm được, chiếc nhẫn hạt xoàn anh ta đã mua cho, hoặc anh ta oai phong hào nhoáng thế nào ngoài đường ngoài chợ, mà bởi việc anh đã bế vợ trên tay thế nào khi chị ốm, đã nằm nghe nàng luyên thuyên kể chuyện nhà-chuyện bếp-chuyện đời đến lúc tàn đêm ra sao, đã thức pha sữa thay bỉm cho con và chăm cha vợ ốm thế nào.
Đàn bà không cần gì to tát, họ chỉ cần yêu thương và bản lĩnh. Yêu thương đủ để sưởi ấm họ. Bản lĩnh đủ để nhường nhịn, khoan dung thói đàn bà mà không sợ bị lấn át, đủ để làm những việc nhỏ nhặt cho họ mà chẳng sợ bạn bè khích bác, đủ để cho vợ đứng ngang mình trong nhà – ngoài ngõ.
Bởi yêu và trọng của đàn bà thật ra rất gần nhau.
Theo Guu
Lĩnh trọn cái tát cháy má từ chồng khi anh nhìn thấy con trai mới chào đời
Khi thấy tôi khóc lóc nhận rằng đứa trẻ là con mình thì cốc sữa trên tay anh rơi xuống, anh nhìn tôi với ánh mắt đầy giận dữ rồi thẳng tay "tặng" cho tôi cái tát trời giáng trước mặt mọi người.
Tôi và anh mới kết hôn được gần 1 năm. Tôi là trợ lý giám đốc trong một văn phòng người Anh. Chồng tôi là kỹ sư xây dựng. Đáng lẽ ra chúng tôi sẽ có một gia đình đầm ấm, hạnh phúc, nếu như không có câu chuyện xảy ra ngày hôm ấy.
Do tính chất công việc, chồng tôi thường xuyên phải vắng nhà. Đi vắng thì thôi chứ ở nhà là anh lại chiều chuộng tôi hết mực. Mọi sở thích của tôi đều được anh đáp ứng vô điều kiện. Đợt vừa rồi anh đi công tác gần một tháng, bỏ lại tôi một mình với nỗi nhớ anh quay quắt hàng đêm. Tôi lao vào công việc để tìm nguồn an ủi cho mình. Chỉ còn một tuần nữa là anh về thì lại xảy ra sự việc động trời ấy.
Hôm đó công ty tôi tổ chức liên hoan. Do vui quá nên tôi đã uống chút rượu ngoại. Nhưng thứ rượu đó mạnh hơn tôi tưởng khiến tôi xây xẩm mặt mày, đầu óc choáng váng. Rồi tôi thấy một người đàn ông dìu tôi vào phòng. Anh ta ôm ghì lấy tôi không chịu buông. Tôi cố gắng đẩy ra nhưng anh ta khỏe hơn tôi rất nhiều. Tôi la hét nhưng anh ta liền bịt miệng tôi lại. Có lẽ lúc đó tôi cũng không tỉnh táo do có chút men trong người, và cũng vì kiệt sức do phải giãy dụa mà tôi đã để cho anh ta làm cái chuyện đồi bại ấy.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi hốt hoảng khi thấy người đàn ông nằm bên cạnh chính là sếp của tôi. Anh ta xin lỗi tôi rối rít và thanh minh rằng do anh ta đêm qua say quá, không làm chủ được mình. Tôi đau đớn khi nghĩ tới cái chuyện xấu xa đêm qua nhưng bây giờ có làm ầm ĩ lên thì tôi cũng chỉ là người xấu mặt. Vậy là tôi quyết định giữ im lặng và xin nghỉ việc.
Tôi đón anh trở về trong nỗi ăn năn và day dứt vì đã phản bội lại tình yêu và niềm tin của anh. Tôi đã rất định thú nhận với anh tất cả nhưng tôi lo sợ mình sẽ mất anh vĩnh viễn, mất đi hạnh phúc mà tôi đã cố công xây đắp. Tôi tự nhủ sẽ dùng tình yêu của mình để bù đắp lỗi lầm mà tôi đã gây ra. Nhưng nào ngờ...
Tôi đau đớn khi nghĩ tới cái chuyện xấu xa đêm qua nhưng bây giờ có làm ầm ĩ lên thì tôi cũng chỉ là người xấu mặt. (Ảnh minh họa)
Tôi phát hiện mình mang thai sau đó. Khỏi phải nói anh vui sướng như thế nào khi biết tin. Anh chăm sóc tôi rất cẩn thận và chu đáo. Còn tôi thì không giấu nổi lo lắng. Tôi tính lùi thì thấy ngày thụ thai rất có thể rơi vào cái ngày tôi buông thả. Tôi luôn thầm ước hy vọng đứa bé là con của chồng tôi. Chuyện kia đối với tôi là một lần điên cuồng cần phải quên và vứt bỏ. Tương lai của tôi vẫn còn ở phía trước.
Nhưng ông trời cũng chẳng thể rộng lượng với kẻ có tội. Ngày trở dạ, tôi sinh ra một đứa trẻ tóc vàng, da trắng, mắt xanh. Khi cô y tá bế con đến trao cho chúng tôi, chồng đã giãy nảy lên nói rằng cô ấy nhầm người. Nhưng khi thấy tôi khóc lóc nhận rằng đứa trẻ là con mình thì cốc sữa trên tay anh rơi xuống, anh nhìn tôi với ánh mắt đầy giận giữ rồi thẳng tay "tặng" cho tôi cái tát trời giáng trước mặt mọi người. Sau đó anh bỏ đi, để mặc mẹ con tôi với căn phòng bệnh trắng toát và những giọt nước mắt hối hận.
Những ngày sau đó anh tuyệt nhiên không vào viện thăm mẹ con tôi. Ngày tôi ra viện, anh cũng không có mặt ở nhà. Mẹ chồng tôi liên tục mắng nhiếc tôi là thứ con dâu hư hỏng, làm mất danh dự của gia đình bà và yêu cầu anh phải ly hôn với tôi. Mẹ tôi thì chỉ biết nhìn tôi, nhìn đứa trẻ rồi bật khóc. Còn bản thân tôi, những ngày qua tôi như chết đi nửa cuộc đời, trái tim tôi tan nát khi thấy anh đau đớn. Giờ trong tôi tràn ngập cảm giác tội lỗi, hối hận tột cùng.
Tôi biết mình có lỗi với anh ghê gớm, tôi không dám cầu xin anh tha thứ. Tôi không xứng đáng được tha thứ! Nhưng thực sự tình nghĩa vợ chồng và tình yêu tôi dành cho anh vẫn còn lớn lắm, tôi chỉ mong anh cho tôi cơ hội để bù đắp lại sai lầm này. Liệu có con đường nào trở về cho tôi khi đã sai lầm một lần nhưng để lại hậu quả đau đớn cho anh? Nếu anh tha thứ cho tôi, thì liệu anh có hạnh phúc không khi suốt ngày nhìn thấy đứa con lai, minh chứng việc tôi phản bội anh? Tôi biết phải làm sao để mọi chuyện trở lại êm đẹp bây giờ.
Theo Motthegioi
Yêu với trọng Sáng đầu tuần, cô tạp vụ nghỉ ốm, thế là mất suất cà phê sáng. Cố nhịn, rồi không chịu nổi, tôi bỏ việc lượn ra đầu phố ngồi uống cà phê. Cạnh bàn, mấy chàng đang ngồi gác chân lên ghế tán chuyện: Chàng già: "Mẹ, đang vui thì mày bỏ về." Chàng trẻ: "Vợ em nó ốm nghén nằm bẹp. Em...