Yêu và được yêu
Hồn nhiên, vô tư và mộng mơ với cảm xúc luyến lưu của mối tình đầu nhưng hậu quả là cô gái 21 tuổi đã trở nên chai sạn với tình yêu.
Năm nay tôi mới 21 tuổi. Nhà có 2 chị em. Bố làm nông nghiệp còn mẹ đi buôn bán, rất ít khi ở nhà. Năm 2009 tôi thi đỗ một trường Cao đẳng. Bố mẹ rất vui vì ở quê mọi người đều bám vào đồng ruộng, ít ai được học cao. Tôi đi học xa gia đình. Ở trường, có rất nhiều bạn trai theo đuổi trong đó có một người khá điển trai tên là T. Anh ấy đã làm trái tim tôi xao xuyến. Mặc dù anh ấy nghề nghiệp không ổn định, gia đình khó khăn nhưng tôi vẫn đến với anh. Càng ngày tôi càng yêu anh hơn bởi cảm nhận đuợc sự tôn trọng mà anh dành cho tôi. Thế nhưng, tất cả chỉ là khúc dạo đầu của một mối tình.
Sau bao lần trao nhau yêu thương, anh đã đòi hỏi “chuyện ấy”. Như biết được điều tôi nghĩ, anh nói: “Không có gì phải sợ cả. Anh sẽ chịu tất cả trách nhiệm”. Giây phút mềm lòng, tôi đã trao cho anh tất cả. Một lần, hai lần rồi nhiều lần, tôi thấy mình đã không phải là mình nữa.
T ở xa, thỉnh thoảng mới lên thăm tôi. Nhưng rồi các chuyến đến thăm thưa dần. Và càng về sau, những lần đến thăm đó là vì dục vọng, sự nhàn rỗi, buồn tẻ… Những lúc vắng người yêu tôi thường lên mạng nói chuyện, tâm sự để giải khuây. Và rồi, L – một chàng sinh viên – đã đến với tôi như luồng gió tuơi mát, ấm áp, làm bông hoa héo rũ bừng tỉnh. Anh lại ở gần ngay trường tôi học. Mỗi lần đến chơi, anh rất gần gũi, thân thiện. Tôi cảm thấy anh mới thực sự là mối tình đầu của tôi. Bên anh, tôi cảm thấy rất vui, như được một đứa trẻ được yêu thương, vỗ về.
Nhưng rồi, người yêu cũ của tôi đến thăm vào một ngày không định trước. Anh ấy biết chuyện tôi có người mới. Anh đe doạ, dùng những lời xúc phạm nặng nề với tôi. Tôi đã nhẫn nhục, chịu đựng tất cả. Thật trớ trêu thay, lúc này tôi phát hiện mình có thai với L. T phát hiện. Anh ta buộc tôi phải phá thai và cắt đứt quan hệ với L. Tôi đau đớn, khổ sở vì nghĩ, mình giống như một nô lệ phục tùng anh ta. Sau khi bỏ thai, tôi quyết định chia tay nhưng T không chấp nhận mà bắt tôi phải yêu và chỉ được yêu anh ta.
Những ngày tháng ấy thực sự tồi tệ. Tôi trở nên lãnh cảm với tất cả. Không thể tránh khỏi chuyện gần gũi nhau, tôi lại có thai với T. Khi báo tin cho T, anh ta dửng dưng bảo “Cô muốn làm gì thì làm”. Tôi hoang mang, vô vọng và lo sợ. Tôi nghĩ rằng chỉ có chết đi là giải thoát được tất cả. Tôi có một người bạn rất thân, chính bạn ấy đã ngăn cản và cho tôi động lực để bước tiếp. Nghĩ đến gia đình, nghĩ đến tương lai sự nghiệp nên tôi quyết định phá thai. Đây là quyết định khiến tôi cắn rứt lương tâm và phải trả giá đến hết cuộc đời này.
Video đang HOT
Thời gian cứ thế trôi đi, nhiều lúc tôi tự hỏi tại sao mình lại nhu nhược đến vậy. Và rồi, tôi quen D – một anh bộ đội hiền lành. Giống như người đang đứng trước vực thẳm và được anh kéo về, tôi tin tưởng và đã kể cho anh hết tất cả những chuyện quá khứ. Trái với những gì suy nghĩ, anh bình thản đón nhận thông tin và thông cảm với tôi. Anh bảo: “Hãy tin anh, anh sẽ mang đến sự bình yên và hạnh phúc cho em”.
Tôi đã nghe quá nhiều lời đường mật như thế nên không vội vàng tin ngay. Tôi lo rằng, anh sẽ sợ T như L đã từng sợ hãi đến mức phải trốn chạy, bỏ rơi tôi. Và rồi, T biết chuyện.
Cũng như lần trước, anh ta thách thức, doạ dẫm D. Nhưng D bản lĩnh đứng ra bảo vệ tôi. Anh ấy còn nói chuyện với mẹ tôi, muốn cưới tôi làm vợ để không phải khổ, không phải chịu đựng tên sở khanh kia. Tôi biết mình đã gặp một người tốt và rất đáng trân trọng. Nhờ anh, tôi đã cắt được mối quan hệ với T. Tôi tự nhủ lòng mình, đời này kiếp này sẽ dành trọn vẹn tất cả cho anh.
Chúng tôi yêu nhau được 6 tháng thì cũng là lúc anh xuất ngũ trở về quê hương. Tuy phải xa nhau, nhưng cứ có thời gian rảnh là anh vẫn lên thăm, đưa tôi về ra mắt gia đình. Tôi cảm thấy mình không thể sống thiếu anh. Nhưng sự trớ trêu của cuộc đời không để tôi yên. Tuy anh không nói ra, nhưng nhạy cảm của người phụ nữ mách bảo rằng tình cảm của anh không được như trước nữa. Tôi có hỏi thì anh nói rằng phải tin vào tình yêu của cả hai. Tôi biết, gia đình anh không ưng tôi lắm, công việc của anh lại không đâu vào đâu, lại còn quá khứ của tôi… anh đâu phải gỗ đá để mà không mảy may suy nghĩ điều gì. Tôi sợ mất anh.
Ngày 20/10, anh không một lời chúc mừng. Những tin nhắn hỏi thăm nhau cũng dần thưa thớt, thậm chí là anh không nhấc máy khi tội gọi điện. Và rồi tôi đã làm một phép thử: nói lời chia tay với anh. Thật phũ phàng, anh đồng ý. Anh còn chúc tôi hạnh phúc và bảo tuy không ở bên nhưng anh sẽ theo dõi theo tôi suốt cuộc đời.
Bạn bè tôi bảo, có thể anh có một nỗi khổ tâm gì đó không dám nói. Thực sự, tôi không biết mình còn phải trải qua bao nhiêu nỗi đau khổ nữa? Em thấy mình như một đứa trẻ bị lạc đường, đi mãi đi mãi mà không thấy đường về nhà. Chỉ có 2 năm thôi, vậy mà, bao sóng cứ liên tiếp đổ ập xuống. Nó ào ào xô đến và cuốn tôi đi. Muốn yêu và được yêu chân thành khó đến thế sao?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Đừng vội tin, đừng vội yêu
Nó cảm ơn về những nỗi đau anh mang đến cho nó... về tất cả... nhờ đó mà nó trưởng thành hơn, đã cho nó biết bài học cuộc đời.
Anh mang đến cho nó biết bao niềm vui, nó được yêu, được sống trong những giây phút hạnh phúc như bao người con gái đang yêu khác. Nó không biết mình giống họ hoàn toàn khi yêu, niềm đau nó nhận nơi anh còn gấp nhiều lần hơn cả niềm hạnh phúc... Và rồi một ngày chuyện gì đến cũng đến, cái gì đến nhanh thì cũng ra đi nhanh chóng, cứ ngỡ rằng sự lựa chọn của nó là đúng, cứ ngỡ rằng nó hiểu được anh nhưng sự thật nó chẳng hiểu gì cả.
Giờ nó mới nhận ra rằng, anh gọi nó là ngốc quả không sai, nó ngốc nhiều hơn nó tưởng. Một con bé ngốc nghếch chỉ biết yêu anh, yêu rất nhiều mà không biết rằng với anh tình yêu vẫn chưa đủ. Bấy lâu nó vẫn nghĩ đơn giản một điều rằng, người con gái chỉ cần ngoan, hiền, biết đối nhân xử thế, biết chia sẻ và có một tình yêu chân thành là có thể đem lại hạnh phúc cho người mình yêu. Nhưng nó đã nhầm, bởi với anh những thứ đó chỉ là vô nghĩa. Có lẽ nó quá ngây thơ, quen nhìn đời với một màu hồng. Nhưng giờ anh đã cho nó thấy, đời còn có cả màu đen. Sự thơ ngây, ngốc nghếch của nó đã tin tưởng anh quá nhiều. Nó không muốn níu kéo những gì không thể là của mình. Nó chỉ muốn nói chuyện với anh, nó muốn anh đối diện với nó. Chỉ cần anh nói không còn yêu nó nữa để nó hiểu và sẽ rời xa anh, và anh thể hiện mình là một người đàn ông như nó từng nghĩ. Nhưng lại một lần nữa nó nhầm....
Đúng, nó là đứa con gái mạnh mẽ, nhưng dù mạnh mẽ thế nào thì nó vẫn là con gái, nó biết yêu thì cũng biết đau! Sao anh cứ phải cho nó niềm tin rồi lại cho nó thất vọng. Khi yêu mặc cho gia đình ngăn cản, mặc cho mọi người nói gì về anh như thế nào nhưng nó vẫn một lòng yêu anh không suy nghĩ gì cả. Nó chỉ cần yêu anh và tình yêu chân thành của anh dành cho nó là đủ rồi, nó không quan tâm đến việc mọi người nói gì về anh. Đối với nó yêu một người thật lòng khó lắm, bởi vì đến bây giờ nó chưa yêu ai khác ngoài anh. Trước giờ nó từng nghĩ rất đơn giản về tình yêu, khi yêu ai thì phải giữ được trái tim của người ấy không bao giờ để vụt khỏi tầm tay mình, cứ tưởng yêu là phải lấy nhưng cuộc sống không như nó đã nghĩ. Tất cả đã hết, đến khi yêu anh nó mới biết tình yêu là như vậy.
Nó cũng không biết, không hiểu lý do như thế nào mà càng ngày nó và anh có một khoảng cách. Trước đây, khi yêu nó anh cũng đã tìm hiểu để đến với nó, nó biết anh là người rất kỹ tính nhưng sao mọi thứ trước đây anh biết không hợp tuổi mà anh vẫn vượt qua được, tại sao anh không chấm dứt luôn khi tình cảm chưa có gì sâu sắc lắm để cho nó hy vọng đợi chờ anh đến khi anh trở về thì dừng lại, thế là nó cứ yêu anh, một tình yêu chân thành không dối trá.
Cảm ơn anh cho nó biết cái gì là quý giá nhất đối với mình... (Ảnh minh họa)
Chỉ trong thời gian ngắn nó thấy biểu hiện của anh rất khác, nó không còn nghĩ đó là anh nữa. Anh thờ ơ không quan tâm đến nó, nhiều lần như vậy nó nhận ra là anh đã thay đổi. Anh nói với nó rất nhiều điều, nói những điều mà nó suy nghĩ nhiều lắm, vì thế mà anh cố tình làm như vậy để cho nó buồn và chán anh rồi nó sẽ phải nói ra câu chia tay trước, như thế anh không áy náy điều gì cả. Con trai luôn như thế, lúc nào cũng muốn mình không bị ảnh hưởng, không bị mang tiếng là phụ bạc cho nên làm mọi cách để mình không có lỗi, mình không liên quan và mình là thánh thiện.
Anh bảo nó anh muốn giữ vững lập trường mà không được vì cuộc sống thay đổi, không muốn tin nhưng mà vẫn tin, sợ sau này nó sẽ khổ. Nó không ngỡ ngàng trước sự thú nhận của anh, nó thất vọng về anh vì anh luôn từng khẳng định sẽ cố gắng bảo vệ tình yêu của mình, nói với nó "hãy tin anh", vậy mà cuối cùng anh cũng như những người đàn ông bình thường khác, cũng bị ảnh hưởng bởi quan niệm cổ xưa và cả những lời bàn tán ra vào. Đúng, anh là một người con có hiếu với gia đình mà, nó cũng hiểu về điều đó, anh hay kể về gia đình và nó biết gia đình như thế nào mà nên chuyện anh chịu ảnh hưởng của gia đình cũng là điều dễ hiểu thôi.
Nó không muốn chia tay chỉ vì lí do như vậy vì nó vẫn rất yêu anh nhưng không có sự quyết tâm của anh thì một mình nó cũng chẳng làm gì được. Thế là nó đồng ý để tốt cho cả hai như lời anh nói, nó cũng muốn anh hiểu rằng con gái nhất là những người đang yêu đặt rất nhiều niềm tin vào bạn trai của mình. Nếu muốn chia tay hãy đưa ra một lí do nào đó hợp lý và dễ chấp nhận chứ đừng mang lí do này ra nói với bạn gái của anh. Nó sợ người ấy cũng giống nó sẽ không còn thấy cảm nhận ở anh như ngày nào nữa. Quãng thời gian đủ để nó trưởng thành hơn sau một mối tình đầu với anh, không có anh nó vẫn sống tốt, cuộc sống nó đầy ắp những niềm vui và hạnh phúc vì bên cạnh nó có những người bạn chân thật.
Dù sao nó cũng cảm ơn anh vì có thể anh là người duy nhất cho nó biết cảm giác yêu thật sự. Không biết nó có tìm lại được cảm giác yêu thương với ai như với anh không? Nó chỉ mong anh một điều, anh hãy sống thật tốt để luôn là người mà nó tôn trọng. Dù không còn được ở bên anh, nhưng nó luôn mong rằng anh sẽ gặp được một người con gái hợp tuổi tốt hơn nó, yêu anh nhiều như nó, sẽ làm cho anh hạnh phúc và không làm cho gia đình thất vọng về anh. Một người đàn ông tốt luôn tìm được người xứng đáng với mình thôi. Giờ thì nó cũng không trách ai cả vì sai lầm ai cũng phải trải qua, quan trọng là mình nhận ra sai lầm đó như thế nào mà thôi, dù sao nó cũng cám ơn anh vì anh đã cho nó biết sớm. Hãy cứ nghĩ rằng nó đã rất vui, rất hạnh phúc khi bên cạnh anh, dù là ngắn ngủi. Nó cảm ơn anh đã cho nó biết như thế nào là tình yêu, tình yêu đầu tiên của nó... Nó cảm ơn về những nỗi đau anh mang đến cho nó... về tất cả... nhờ đó mà nó trưởng thành hơn, đã cho nó biết bài học cuộc đời. Đừng vội tin, đừng vội yêu, đừng vội làm mình đau khổ.
Cảm ơn anh cho nó biết cái gì là quý giá nhất đối với mình. Giờ đây đối với nó anh chỉ như sao băng trên bầu trời vụt đến rồi vụt đi.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Tôi học cách buông tay để được yêu và trân trọng Tôi biết từ bỏ thật khó khăn nhưng đời người chỉ có một lần sống, tuổi trẻ cũng chỉ có 1 lần, hãy sống cho bản thân để biết thế nào là được yêu và trân trọng... Tôi đọc hai bài tâm sự nhưng tôi lại thấy cảm động trước bài viết của bạn hơn và thấy thương bạn nhiều. Tôi biết người...