Yêu từ cái nhìn đầu tiên
Lần đầu tiên gặp em là trên đoạn đường từ nhà tôi đến cơ quan. Khi đó, tôi đang phóng xe như điên trên đường vì sợ muộn giờ làm.
ảnh minh họa
Vừa chạm bánh xe đến trước cửa cơ quan, đoạn ngoặt đầu xe xuống dưới hầm gửi xe bỗng có chiếc xe đi từ phía sau lao rầm vào xe tôi. Vì là con trai nên tôi chỉ loạng choạng một chút rồi nhanh chân chống xuống đất, không xảy ra vấn đề gì.
Sau một vài giây định hình lại, tôi thấy ngay sát xe mình là một chiếc xe Lead màu bạc đang nằm kềnh cang dưới đất, bóng một cô bé đang khó nhọc đứng dậy. Thấy vậy tôi xuống đỡ em, và dắt xe em sát vào một bên.
Giọng nói cất lên nhẹ nhàng, ngọt làm sao “Em không sao, xin lỗi anh, tại vội đi làm quá nên em bất cẩn không phanh kịp lao vào xe anh. Anh và xe có sao không? Có gì em chịu trách nhiệm.”. Hai tiếng “trách nhiệm” sao mà buồn cười quá. Tôi nói “Không sao, người bị ngã, xe bị đổ đều là của em đấy chứ, anh có sao đâu”. Thế rồi tôi gọi điện lên cơ quan xin phép đến làm muộn vì gặp tai nạn.
Video đang HOT
Tôi cất xe xuống dưới hầm, chạy vội qua bên đường mua bông băng và nước sát trùng vì chân em khi ấy đang chảy máu. Thật sự là con trai nhưng tôi rất sợ máu, nên thấy em như vậy tôi cũng hoảng hốt. Còn em, đã đau đến thế vẫn cười rất tươi, nụ cười ấy in vào tâm trí tôi đến tận bây giờ.
Mọi vết thương đã được dán băng và khử trùng cẩn thận rồi. Quan trọng bây giờ là chiếc xe máy đang đứng xiêu vẹo bên sát lối đi kia kìa. Lúc đó, tôi đang bối rối vì hôm nay đi vội nên không mang theo ví, mà sửa xe không có tiền thì sửa sao đây?
Cũng lúc đó, tôi nghĩ người đâm vào mình là em sao mình phải mất tiền sửa, nhưng hình ảnh cô gái dáng người mẫu, nước da trắng, xinh như hoa khôi ấy lại thôi thúc tôi phải trở thành người hùng. Đúng là anh hùng khó qua ải mỹ nhân, tôi liều mình cùng em dắt xe đến chỗ sửa xe, chiếc xe bị vỡ đèn và yếm nên phải thay. Trong khi ngồi chờ thợ sửa xe, tôi và em nói chuyện đôi ba câu.
Em nói em tên Trang, 24 tuổi, quê ở Hưng Yên, vì dậy muộn sợ đi làm muộn nên lúc đó phóng xe nhanh quá. Không biết lúc ấy tôi có nghe em nói hay không nữa, chỉ biết ánh mắt tôi nhìn em không rời. Chắc chính vì ánh mắt ấy của tôi khiến em bối rối, em rút điện thoại ra gọi cho ai đó, cố tình nói chuyện để lảng tránh ánh mắt tôi.
Một lát sau, xe máy đã được sửa xong, khi thợ sửa xe nói chi phí sửa, mặc dù đã biết trước là mình quên ví ở nhà nhưng sao mà thấy xấu hổ quá. Tôi ngượng ngùng, luống cuống chưa biết trả lời ra sao, thì em nhìn tôi vẫn nụ cười ấy rồi nói “Để em trả anh ơi, xe em mà, hơn thế em là người đâm vào xe anh…”. Em vừa nói vừa rút tiền ra trả. Quả thực lúc ấy tôi thấy mình “quê” quá chừng, không biết giấu mặt vào đâu.
Em lại cười, bước lên xe và chào tôi. Sau nụ cười ấm áp ấy lại là bóng dáng một cô bé lạnh lùng. Đằng nào cũng cùng về công ty mà lại không thể cho tôi ngồi quá giang, lại để tôi lê lết đi bộ về. Nhưng từ lúc đó hình ảnh em tràn ngập trong tâm trí tôi.
Ngồi làm việc mà tôi cứ thấp thỏm nghĩ về em, không biết em làm cho công ty nào… tôi tự trách mình vì cái tôi ngờ nghệch không biết xin số điện thoại người ta. Hết giờ làm tôi chạy vội xuống hầm gửi xe để hỏi xem chủ nhân chiếc xe Lead mang biển số 89xxx… là ai. Tuy nhiên, anh bảo vệ trông xe đã xem xét cẩn thận trên máy tính nhưng không có nhân viên nào có xe Lead bạc mang biển số này cả. Anh ấy nói chắc người này không phải nhân viên trong tòa nhà, chỉ là đối tác của công ty nào đó đến làm ăn. Trên hệ thống camera không có hình ảnh của cô gái nào đi xe Lead này ra vào lúc 9h40 cả…
Vậy là bao nhiêu dự định, tìm hiểu, thắc mắc về em bỗng tiêu tan. Lúc đó tôi hiểu, ở hiệu sửa xe em chào tôi rồi vút xe ra về mà không nỡ cho tôi quá giang là vì em lúc đó em không về công ty. Đến tận bây giờ, sau 3 tháng kể từ ngày gặp em tôi vẫn luôn mơ màng về buổi sáng hôm đó, về nụ cười và dáng vóc em. Có khi nào lần đầu tiên gặp mặt đã yêu người ta rồi chăng? Thật là tình cảm khó mà đoán định được. Thôi thì cứ để bản thân mình mơ mộng thêm chút nữa.
Theo VNE
Lạc đường
Bà sững người thấy chồng đang khoác vai người tình rời khách sạn. Bà điên tiết lao vào, tay giật phăng túi xách trên tay người phụ nữ, miệng la lớn: "Tiền đâu? Ông ấy cho cô bao nhiêu?". Sau phút ngỡ ngàng, người phụ nữ điềm tĩnh đáp: "Không tiền bạc gì ở đây hết".
Chồng bà giật lại túi xách, gằn giọng: "Tôi không có gì để cho cô ấy. Chỉ cô ấy mới cho tôi tình yêu, sự quan tâm, được sống là chính mình. Không như bà"...
1. Bà hối thúc con gái: "Đi lẹ. Phải tới để bắt tại trận". Con gái lật đật rồ ga, miệng làu bàu: "Chuyến này ba chết chắc". Hai mẹ con hùng hổ phóng xe đi, nửa tiếng sau mới đến đúng địa chỉ mà người được bà thuê theo dõi thông báo lại. Chưa kịp dừng xe, bà sững người thấy chồng đang khoác vai người tình rời khách sạn. Bà điên tiết lao vào, tay giật phăng túi xách trên tay người phụ nữ, miệng la lớn: "Tiền đâu? Ông ấy cho cô bao nhiêu?". Sau phút ngỡ ngàng, người phụ nữ điềm tĩnh đáp: "Không tiền bạc gì ở đây hết". Chồng bà giật lại túi xách, gằn giọng: "Tôi không có gì để cho cô ấy. Chỉ cô ấy mới cho tôi tình yêu, sự quan tâm, được là chính mình. Không như bà"... Đây là lần thứ hai bà đi "bắt ghen", nhưng bà không nhằm lấy đó làm bằng chứng ly hôn mà để tìm một bằng chứng khác.
Từ bạn làm ăn đến con gái đều tham mưu với bà, người phụ nữ kia thật ra chẳng yêu thương gì ông, đến với ông vì lòng thực dụng, mưu cầu tiền bạc. Lẽ đó, bà phải quản chặt, vét túi ông đến đồng bạc cuối cùng, để ông không thể "nuôi" cuộc tình đó mà sớm quay trở lại bên bà. Một ngày, hay tin người tình của ông từ giã phận công nhân về làm chủ một quán cà phê, bà đinh ninh nguồn kinh phí do ông đài thọ. Bà tìm gặp luật sư, được hướng dẫn với số tiền lớn ông mang cho kẻ khác, nếu bà chứng minh được bằng chứng cứ cụ thể, vẫn có thể thu hồi, bởi đó là tài sản chung của vợ chồng trong quá trình hôn nhân, chưa được bà đồng ý trong cách ông chi dùng. Bà quyết định theo dõi ông.
2. Tôi gặp hai người trong một buổi trưa đầy nắng dưới sân Tòa án nhân dân. Ở tuổi xấp xỉ 50, trông bà quý phái, thanh lịch khi khoác lên người bộ vest màu rêu, tóc búi cao. Ông lại là hình ảnh đối nghịch, vóc dáng gầy gò, tóc hoa râm, đi chiếc dream cũ kỹ, nhìn vào thấy ngay sự khắc khổ. Ông cười cười: "Ai có nhu cầu, tiện đường tôi làm mấy cuốc xe ôm". Hai người là đương sự của vụ ly hôn mà ông là người đứng đơn yêu cầu. Tòa sơ thẩm tuyên bác đơn, ông kháng cáo. Đến phiên xử này, bà tiếp tục sụt sùi: "Tôi bận túi bụi làm ăn nuôi con, lo cho chồng. Không giúp tôi thì thôi, ông ấy còn mèo mỡ. Tòa mà cho ly hôn, khác nào tạo điều kiện để ổng phụ tôi đến với người ta". Ông giơ tay, trút cạn lòng: "Chúng tôi ly thân đã một năm nay. Tòa không cho ly hôn, tôi cũng bỏ nhà đi thôi. Tôi không ở được với bà ấy nữa".
Đôi mắt xa xăm, hồi ức của 30 năm vợ chồng trong ông sống dậy. Ngày ấy, hai người gặp gỡ, yêu thương nhau rồi kết hôn khi cùng làm thuê cho một xưởng mộc. Sau đám cưới, có chút vốn liếng, cả hai đứng ra mở xưởng mộc riêng. Làm ăn phát đạt, cơ sở mở rộng đòi hỏi nhiều máy móc, nhân công có tay nghề cao, tinh xảo trong thiết kế, trang trí cho từng món nội thất khiến ông dần... mất việc. Không có kỹ năng quản lý, tính toán, thuận theo ý bà, ông bàn giao hết để lui về giữ vai trò hậu phương, thay vợ quán xuyến chuyện chăm con, cơm nước. Tiếng nói của ông từ đó nhỏ dần rồi tắt lịm khi mỗi lời bà nói ra theo thời gian càng có thêm sức nặng. Giữ hầu bao, bà... gửi tiền tháng cho ông đi chợ, mua sắm, chi tiêu, rồi không ít lần hoạnh họe cơm canh không ngon, cửa nhà dơ bẩn. Ông giấu sự tổn thương, tự ái trong lòng, cộng với vợ chồng không có thời gian gần gũi, sẻ chia khiến cả hai ngày càng xa cách. Rồi hai người ly thân, bà thường xuyên "dùng bữa" cùng đối tác hoặc có khi với cô con gái nơi nhà hàng, quán xá sang trọng, bỏ mặc ông ngày ba bữa chơ vơ.
3. Ngày biết tin ông có nhân tình, bà đâu nghĩ đến cái sai của mình để từ đó thay đổi, khéo léo kéo ông về, ít nhất là trao trả lại quyền làm chồng, làm cha ông phải có. Ngược lại, ý nghĩ người đàn bà kia đến với ông vì tiền, hết tiền tình sẽ tan choán hết tâm trí, khiến bà hành động nông nổi: tìm cách chiếm lại vốn liếng ông mang cho nhân tình. Trong quãng thời gian sống ly thân, viện cớ ly người nên ly cả... vật dụng, bà đẩy ông đến bước đường tự mua bếp núc, xoong nồi về nấu ăn, chuyện chi tiêu mạnh ai nấy gánh.
Bà trình bày lý do cuối cùng hòng buộc ông từ bỏ ý định ly hôn: "Tôi chỉ chấp nhận ly hôn nếu ông ấy bằng lòng ra đi tay trắng. Phần tài sản ông ấy để lại hết cho con gái tôi". Sau cái nhíu mày, ông gật đầu cái rụp, rồi hồn nhiên tuyên bố: "Tôi "vô sản" lâu rồi mà!". Bà chết sững. Tòa tuyên ly hôn...
Nửa tháng sau ngày tòa xét xử, bà gọi cho tôi kể, trong lúc vô tình đi ngang quán cà phê, giờ là "tổ ấm" của ông với nhân tình, thấy ông hì hụi... trổ nghề mộc sửa lại những chiếc ghế lỏng chân, lòng bà thắt lại. "Tôi đi mà không biết mình đang lạc đường. Lạc đường nên đã mất ông ấy" - bà khóc.
Theo VNE
Đẳng cấp "ăn vụng" Có "lời đồn" rằng dân lái xe, xây dựng, y bác sĩ... thì ít chung thủy, nhưng có lẽ giờ phải bổ sung vào danh sách dài dằng dặc những "đối tượng" dễ ngoại tình đó là dân văn phòng. Anh chỉ yêu mình em Bình An vẫn còn chưa hết ngất ngây với hương lửa tình yêu đương độ nồng nàn nhất...