Yêu trong lặng câm gần 10 năm nay…
“Chiều một mình hoang vắng, phía chân trời kia có ai đợi tôi”. Giờ cậu đang rất hạnh phúc với người yêu mới phải không, cũng cùng chí hướng với cậu nhỉ. Nhìn hai người đẹp đôi lắm, thật đấy. Tôi thấy cậu cười rất hạnh phúc, chỉ tiếc là nụ cười đó không dành cho tôi.
Bao lâu rồi mình không nói chuyện với nhau? Cậu vẫn khỏe đấy chứ? Tôi thì không khỏe chút nào. Tâm trạng không tốt thì sao khỏe được. Tôi nhớ cậu lắm, mỗi khi nghe bài hát “Viên đá nhỏ” tôi lại nhớ cậu, nhớ đôi mắt tuyệt đẹp và cả giọng nói của cậu. Từng câu từng chữ cứ như viết về tôi và cậu. Tôi không biết cậu có đọc được những lời tâm sự tận đáy lòng này không, nhưng tớ vẫn phải nói, nói ra cho vơi nỗi nhớ, nỗi buồn cô đơn của tớ về một tình yêu đơn phương 10 năm này, của tớ.
Từ nhỏ tôi đã rất mạnh mẽ, cứ nghĩ dù có chuyện gì xảy ra cũng dũng cảm đối mặt, sẽ không bao giờ rơi lệ nhưng khi nhớ đến cậu thì nước mắt chảy ra. Cậu rất đẹp, thật đấy, tôi chưa bao giờ khen cậu như những bạn học khác nhưng trong lòng luôn thừa nhận điều đó. Tôi rất thích ánh mắt của cậu, nhìn như có nắng vậy, rất sáng, rất ấm áp. Cậu cười cũng rất đẹp, nụ cười tỏa nắng làm mê mệt bao người.
Lên cấp ba không học chung nữa, tôi cảm thấy bản thân như đang biến thành một cỗ máy, hoàn toàn thu mình với mọi người. Tôi ít cười, ít nói nên khó có bạn. Tôi vẫn dò hỏi bạn cũ tin tức của cậu. Cậu đã chia tay người yêu hồi cấp hai và tập trung học hành. Từ một con người nghịch ngợm cậu đã trở thành một học sinh chăm chỉ và hoàn mỹ. Cậu muốn làm bác sĩ tiếp nối ba cậu, tôi vẫn thường tưởng tượng không biết cậu mặc áo blouse trắng trông như thế nào, chắc là đẹp lắm, hẳn sẽ có nhiều người mê mệt.
Chỉ tiếc là nụ cười đó không dành cho tôi
Video đang HOT
Đã 10 năm kể từ ngày quen biết, sáu năm không chính thức ngồi lại nói chuyện rồi, tôi vẫn dõi theo cậu, rảnh rỗi là vào Facebook của cậu ngắm hình dù từ khi kết bạn chưa bao giờ nói chuyện. Có lẽ tôi chỉ là một cái tên chìm nghỉm trong danh sách 2000 bạn của cậu. Tôi ước gì được nghe cậu nói câu đó một lần nữa, câu nói chỉ có hai ta biết.
Giờ cậu đang rất hạnh phúc với người yêu mới phải không, cũng cùng chí hướng với cậu nhỉ. Nhìn hai người đẹp đôi lắm, thật đấy. Tôi thấy cậu cười rất hạnh phúc, chỉ tiếc là nụ cười đó không dành cho tôi. Tôi thật sự không phải thích cậu nữa mà là yêu cậu mất rồi. Tôi không dám nói với ai, kể cả cô bạn thân nhất vì cô ấy là bạn thân của cậu và cũng gần nhà cậu. Ai cũng nghĩ tôi chưa yêu đương bao giờ, thậm chí còn bị cho là lạnh lùng nhưng thật ra tôi có một mối tình đơn phương khắc cốt ghi tâm chôn chặt trong tim. Tôi không hối hận vì đã giấu kín tình cảm với cậu. Tôi không biết giải thích thế nào nhưng cảm thấy bây giờ rất tốt, tôi và cậu luôn giữ ấn tượng tốt về nhau, lâu lâu khi vô tình gặp nhau qua bạn bè cũng có thể gật đầu chào rồi cười nói vui vẻ thoải mái.
Tôi cô đơn
Cậu ngày càng trưởng thành, chững chạc và ra dáng bác sĩ tương lai hơn rồi. Được học ở trường đại học mệnh danh là trường quý tộc, tôi đang dần hoàn thiện mình để chuẩn bị tiếp nhận việc kinh doanh của gia đình. Trước đây tôi rất ghét áp lực đó nhưng giờ lại cám ơn vì nó đã giúp tôi bớt nhớ cậu. Tôi cũng thay đổi phong cách của mình từ tóc tai cho đến quần áo, đời sống cũng phong phú hơn trước kia, có điều tôi vẫn không thể để ý chàng trai nào, không có ai cho tôi ấn tượng như cậu.
Thỉnh thoảng khi cô đơn tôi vẫn nhớ về cậu rồi nhìn ra cửa sổ khóc một mình. Nhìn những người đàn ông, phụ nữ họ hạnh phúc nắm tay nhau mà đôi lúc tớ cũng chạnh lòng. Dạo này tôi hay nghĩ đến cậu, đêm đến lại bật bài “Viên đá nhỏ” nghe rồi hát theo. Tôi nghĩ tình trạng này không thể kéo dài được, tôi phải quên cậu rồi, nếu không sẽ mãi chìm trong đau khổ mất. Tôi phải học cách quên cậu và mở lòng với người khác thôi. Tôi chợt nhớ một người bạn từng nói, yêu một người bao lâu thì phải mất gấp đôi thời gian đó mới quên được. Tôi yêu thầm cậu 10 năm rồi, bao giờ mới quên được đây?
Theo Him
Là em yêu đơn phương anh đấy
Yêu đơn phương có phải quá khó không anh khi mà vui cũng một mình, nhớ cũng một mình thậm chí đau đớn cũng chỉ một mình. Chẳng ai hay cũng chẳng ai thấu hiểu, ủi an.
Trên đời vốn tồn tại nhiều loại tình yêu. Có những kẻ may mắn tìm được nhau, có những kẻ chậm chân nên mãi là người đến sau và còn có những kẻ yêu đến dại khờ tim mà chẳng dám nói, cứ giữ khư khư tình cảm đơn phương ấy để rồi tự làm trái tim mình toác hoác, nhói cay.
Yêu đơn phương có phải quá khó không anh khi mà vui cũng một mình, nhớ cũng một mình thậm chí đau đớn cũng chỉ một mình. Chẳng ai hay cũng chẳng ai thấu hiểu, ủi an.
Yêu đơn phương là chỉ vài câu hỏi han quan tâm thôi cũng đủ để em vui sướng và rồi tưởng tượng đủ thứ. Là mỗi ngày em cứ sống trong mộng tưởng, rằng anh cũng yêu em, rằng anh cũng nhớ em để rồi ngộ độc hi vọng, rước vào mình bao tủi hờn, đớn đau.
Yêu đơn phương là nhiều khi vô tình gặp anh tay trong tay với người thương, em phải cố ngăn dòng nước sắp trào khỏi khóe, cố nặn ra một nụ cười thật tươi trước mặt hai người. Có lẽ chẳng gì đau hơn việc tự tay dâng nhường, san sẻ hạnh phúc của mình cho người khác anh nhỉ? Mà cũng thật vô lí, hạnh phúc này vốn dĩ đâu phải của em mà nói em nhường cho người ta chứ. Khi yêu con người ta ích kỉ vậy đấy, cứ nghĩ mọi thứ là của mình để rồi lại oán thán, ghen tuông.
Yêu đơn phương là lòng cứ mãi chần chừ. Đôi khi cũng muốn buông bỏ nhưng lại tiếc nuối, cứ hi vọng biết đâu một ngày anh quay mặt lại, nhìn thấy tình cảm nơi em và sẽ đáp trả.
Yêu đơn phương là em vẫn nhiệt tình làm chuyên gia tư vấn tình cảm cho anh khi tình yêu của anh gặp trục trặc nhưng anh có biết trong lòng em đang khó chịu lắm không? Em xót lòng khi nhìn anh đau đớn vì người khác. Em ghen khi anh dành nhiều yêu thương cho người ta đến thế, em hận người ta vì đã làm tổn thương người mà em yêu.
Em đã từng ích kỉ khi muốn hai người chia tay nhau để em được đường đường chính chính bước vào trái tim anh nhưng nhìn anh đớn đau vì người ta như thế em cũng đủ hiểu anh yêu nhiều đến thế nào. Trái tim anh làm gì có chỗ cho ai khác ngoài cô ấy đúng không anh? Thấy anh đau em cũng đau, thấy anh hạnh phúc em cũng đau. Yêu đơn phương là vậy đấy anh à.
Đứa con gái là em luôn biết cách làm tổn thương chính mình khi để nỗi nhớ anh dày vò, khi ngụp lặn trong chuỗi ngày tự kỉ thê lương, khi để tình cảm trong mình cứ lớn dần lên mà không cách nào kiểm soát nổi. Có phải em sai khi cứ mãi lặng im, em sai cứ mãi hành hạ mình như thế này?
Em cũng muốn nói với anh là em yêu anh lắm chứ nhưng em biết rằng yêu thương em trao đi cũng sẽ chẳng được đáp trả đâu, nên em sẽ giữ lại tất cả cho riêng mình.Dù biết sẽ rất khó khăn nhưng em chấp nhận hết, chấp nhận cả những đớn đau tự tạo. Thế nên hãy cứ để em yêu anh như thế này anh nhé.
Theo Blogtamsu
Cực hình mỗi khi phải tìm hiểu một đàn ông Hơn một năm nay mình đã quen biết và tìm hiểu rất nhiều người, vậy mà không ai được lâu dài. Mỗi khi đi với họ mình cảm thấy không vui, không thoải mái, như cực hình. Mình là đồng tính nữ, từ lúc nhỏ đã biết giới tính khác với các bạn nữ cùng trang lứa. Đến khi lớn lên mình đã...