Yêu trên từng ngón tay!
Lá thư trong tuần: Có khi nào bạn cảm thấy…
Có khi nào bạn cảm thấy cuộc sống chỉ toàn ngõ cụt
Khi tình yêu bay đi mất
Khi sự nghiệp tiêu tan
Khi bạn cảm thấy mình bị bỏrơi
Khi bạn thấy mọi người không tintưởng bạn
Đã bao giờ bạn muốn từ bỏcuộc sống
Vì bạn chỉ thấy nó toàn đắngcay
Vì nó tẻ nhạt với những chuỗi ngày sắp đặt
Vì bạn muốn chạy trốn áp lực
Vì bạn muốn quên…
Đã bao giờ bạn khóc
Giữa những vấp ngã của đườngđời
Giữa con đường trải dài trong cô độc
Giữa những nỗi đau về thể xác và tâm hồn
Giữa thành công…
Bạn và tôi, trái tim vốn dĩ không phải là sắt đá, không ai có thể là thiên tài trong việc giấu cảm xúc của mình nên dù bạn có là một diễn viên xuất sắc thì sự nhạy cảm của những người yêu thương bạn vẫn có thể nhận ra…
Phía sau nụ cười là khoảng trống
Phía sau ánh sáng là vất vả lotoan
Phía sau vẻ ngoài mạnh mẽ, làđôi môi mím chặt để không bật khóc
Phía sau sự liều lĩnh và chai lỳ là một tâm hồn nhạy cảm
Cuộc sống vỗn dĩ chẳng là màu hồng như con người mơ ước, cũng chẳng toàn màu đen như hiện tại củabạn bây giờ. Người nghệ sỹ vẽ ra bức tranh đó chẳng phải là một thiên tài nên bức tranh của ông ta sẽ mãi chẳng là kiệt tác. Thế nên bạn đừng cầu mong sự hoàn hảo. Bạn không phải là người vẽ ra, nhưng là người nhìn nhận nên nó đẹp hay không tùy vào cách bạn cảm nhận mà thôi.
Ngày hôm nay, bạn nhìn nó vớitoàn gam tối và bạn thấy tâm trạng mình chán nản. Đừng vội cho rằngđó là ngõ cụt. Hãy nhắm mắt lại và nghỉ ngơi đi. Ngày mai, khi bình minh đến, mặt trời sẽ mang cho bạn những tia nắng. Sự ảm đạp sẽ thay thế bằng gam màu tươi sáng, sống động. Bạn sẽ được nếm hạnh phúc ngọt ngào. Vì vậy đừng vội buông tay khi bạn còn chưa biết ngày mai bởi vì, nếu mai là ngày tận thế, hôm này bạn vẫn còn một ngày để sống nên bạn hãy sống sao cho sau này có nhắm mắt xuôi tay cũng khônghề ân hận.
Trên trận chiến mang tên cuộc đời, có những lúc bạn ở đỉnh cao của danh vọng. Khi đó, xin hãy nhớđã có thời mình như một tên lính quèn, lê lết thân xác đầy vết thương đi trong đoàn quân bại trận. Và khi bạn giống như cái xác không hồn vì buồn đau, vì mệt mỏi, chẳng còn thiết tha gì cuộc sống. Xin hãy nhớ những phút giây hạnh phúc, những kỷ niệm… để nó có thể làm dịu cái đầu đang nóng của bạn, để bạn có thêm nghị lực để đừng lên.
Đừng buồn khi ai đó bỏ rơi bạnvì đó chẳng phải là người yêu quý bạn thật lòng.
Đừng buồn khi bạn bị đuổi việcvì đó là một cơ hội để bạn tìm một công việc tốt hơn.
Đừng buồn khi nỗ lực của bạn không được đền đáp vì khi bạn cố gắng,bạn đã cho mình biết rằng không có gì là không thể.
Nhưng mọi lời khuyên đều chỉ là lý thuyết, nếu không có sự cộng tác nhiệt tình của bạn. Tạo hóa sinh ra con người nhưng không thể điều khiển trí tuệ, ý nghĩ và đặc biệt là tình cảm nên hãy sống thật với con người mình bạn nhé.
Đừng sợ bất cứ điều gì, vì bên cạnh bạn luôn có những bờ vai để bạn dựa vào những lúc chông chênh…
Hãy mở to đôi mắt và nhìn vào thực tại
Mở rộng vòng tay để đón nhận yêu thương
Im lặng, lắng nghe và chờ đợi
Rồi bạn sẽ nhận ra cuộc đời này đáng để quý trọng,yêu thương
Hãy thay đổi để lớn lên bạn nhé!
Gửi từ email Tròn Vo
Truyện ngắn: “Yêu”… trên từng ngón tay
Người ta vẫn bảo nếu haingười đã yêu nhau thật sự thì bất kỳ hành vi thân thiết nào cũng đều có thể hiểu là họ đang quan hệ. Tôi không tin điều đó vì nghe nó mang tính trừu tượng sến, bởi tôi đã từng trải qua và cũng đã từng chia tay, chỉ đơn giản là vậy thôi!
Và rồi cho đến một lần tôi tình cờ vào viện thăm một người bạn thân vừa cắt bỏ khối utrong người ra. Trong khuôn viên bệnh viện của một buổi cuối chiều trong lành và nó yên tĩnh đến mức người ta vẫn có thể nghe được tiếng tách mình của chiếc lá vàng trên cây đang nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất.
- Nó nhẹ nhàng rơi và nằm yên mình xuống mặt đất, rồi vài ngày sau sẽ phân hủy, thấm vào đất đểl àm nguồn dinh dưỡng cho cây sản sinh ra những chiếc lá non khác.
Bạn tôi nói vậy và tôiphì cười bảo:-May mà mày mới chỉ bị khối u lành trong người, chứ dại mồm mày mà bị ung thư gì gì đó hoặc khối u ác tính chắc còn triết gia nữa.
Bạn tôi cũng bật cười trước câuđùa của tôi nhưng trong ánh mắt bạn tôi bỗng ánh lên những tia đợmbuồn, cái buồn mênh mông và đang xót thương những con người cùng nằmở đây.
- Có lẽ cuộc sống khi mình rơi vào những thử thách như vậy thì mới thấy những gì trước đây mìnhđang có nó quý giá đến mức nào. Nhất là sức khỏe của chính mình.Đó, mày thử nhìn đôi trai gái đang ngồi hàng ghế đá đối diện kiaxem.
Tôi ngước nhìn theo hướng tay bạn chỉ về phía đối diện. Trước mắt tôi đôi trai gái họ đang ngồi trên ghế đá, cô gái gục đầu lên vai chàng trai. Nét mặt cô gái trắng nhợt nhạt mệt mỏi tuy nhiên, đó lại làm một khuôn mặt đẹp và phúc hậu đến lạ thường! Họ dựa vào vai nhau, không nóimột câu nào và tôi để ý đôi bàn tay họ đang lòng vào nhau. Bàn taythô ráp của chàng trai lòng vào bàn tay gầy guộc nhỏ nhắn của cô gái.
Bạn tôi khẽ thì thầm vào tai tôi:-Họ đang quan hệ đó mày ạ!
Tôi trợn mắt hỏi lại:-Mày đùa hay nhỉ?
- Tao đâu đùa mày! Chiều nào sau giờ làm chàng trai đó cũng đến thăm cô gái, chiều nào họ cũng ngồi ở cái ghế đá đó, dựa vào nhau và hai bàn tay họ đan chặt vào nhau,không một lời trò chuyện. Hai bàn tay cứ xiết chặt để cảm nhận hết sự yêu thương về tinh thần và hơi ấm về xác thịt. Nếu đã yêu nhau thật sự thì không nhất thiết phải lên giường với nhau mới gọi là quan hệ được.
Tôi vẫn ngồi quan sát đôi trai gái đối diện kia và quả thật họ vẫn không hề nói với nhau một lời nào. Cô gái vẫn điềm tĩnh dựa vào vai chàng trai, nét mặt mãn nguyện, đôi bàn tay họ vẫn xiết chặt vào nhau! Còn khuôn mặt chàng trai là những nết nhăn mệt mỏi, sự khổ đau bất lực khi nhìn sự sống của người mình yêu đang dần biết mất. Và bên tai tôi vang vẳng giọng kể của bạn mình.
- Họ yêu nhau ba năm về trước và đó là một tình yêu không lời khi họ phải dành thời gian cho sự nghiệp. Cả hai cùng nhau xây dựng công ty cho nó phát triển. Nghe nóicô gái đã ra sức làm việc cật lực để giúp chàng trai đó thực hiện giấc mơ mở một công ty chuyên cung cấp phần mềm để tạo ra sự gắn kết cho người Việt. Và khi sự thành công đến với họ, khi chàng trai đãtrở thành doanh nhân trẻ thành đạt thì đó cũng là lúc cô gái ngãquỵ vì căn bệnh ung thu giai đoạn cuối.
Tôi chìm đắm vào lời kể của bạn và đôi mắt vẫn cứ ngước nhìn hai bàn tay đang đan chặt vào nhau. Hai bàn tay mê mẫn lạc vào thế giới nào đó chăng? Cái thế giới thánh thiện mà ở đó tình yêu sâu đậm đến mức họ chỉ cần chạm nhẹ vào nhau, ngước mắt nhìn nhau, hay chỉ là một cái nắm tay cũng khiến cho họ có cảm giác mãn nguyện hạnh phúc, cũng khiến cho họcảm nhận hết sự yêu thương nồng cháy, chứ không nhất thiết phải lên giường với nhau. Nếu đó là một tình yêu thật sự chân thành! Bạn tôi kéo tôi về với thực tại bằng câu hỏi:-Mày có biết vì sao họ lại nắm tay nhau như vậy mãi không?
Tôi không nói gì mà chỉ lắc đầu, để nghe bạn tôi kể tiếp.
- Vì đơn giản ngày xưa họ yêunhau nhưng cả hai đều không dám thổ lộ. Chàng trai yêu, nhưng mãi cắm đầu vào công việc, còn cô gái yêu nhưng bởi mặc cảm về thân phận và cũng không muốn tình yêu của mình làm cản trở mơ ước của chàng trai. Tình yêu song phương chân thành trong im lặng, khi họ chỉ dám trao cho nhau những ánh mắt trìu mến, những cái chạm nhẹ vào nhau và đặc biệt là những cái nắm tay dấu giếm trước mặt mọi người. Chỉ đơngiản là vậy đó mày ạ!
Tôi khẽ buột miệng thì thầm như sợ phá vỡ không khí tình yêu bình yên của đôi trai gái kia:-Uh chỉ đơn giản là vậy vì họ đã yêu nhau bằng tráitim, bằng tâm hồn luôn biết hy sinh cho người khác, chứ họ không yêu bằng dục vọng, bằng vẻ bề ngoài hào nhoáng. Có lẽ tao và mày là những kẻ thiếu diễm phúc như anh chàng kia mày ạ.
Bước ra khỏi bệnh viện, chiếc xe tôi lao vào dòng người đông nghịt trên con đường tấp nập xe cộ. Có lẽ tâm hồn tôi vẫn còn để ở bệnh viện,nơi đôi trai gái kia vẫn còn bên nhau, nơi thời gian như chỉmuốn rơi nhỏ giọt khi sự sống của cô gái chỉ tính bằng mỗi giờ mà thôi. Một câu chuyện tình kết thúc không có hậu như những bộ phim truyền hình Hàn Quốc chiếu nhan nhản trên Tivi,nhưng tôi vẫn thấy anh chàng kia thật may mắn khi đơn giản anh ta đã cóđược một tình yêu dù không trọn vẹn, song tình yêu ấy mới đích thực là tình yêu khi họ làm tình trên từng ngón tay!
Theo blogradio.vn
Chọn người hoàn hảo để yêu
Thật ra, sự hoàn hảo giống như ánh sáng vậy không thể đem ra cầm nắm mà chỉ có thể dùng trái tim để cảm nhận nó. Chúng ta yêu thương không phải bởi tìm được người hoàn hảo, mà bởi học được cách nhìn người không hoàn hảo một cách hoàn hảo.
"Con người không ai là hoàn hảo. Không có gì bảo đảm rằng bạn sẽ tìm được một người theo đúng những gì bạn đã vẽ ra cho một nửa của mình. Nếu thật sự yêu thương và trân trọng ai đó, hãy làm cho họ hiểu và ở bên bạn. Dù có thành công hay thất bại, bạn cũng không có gì để hối tiếc vì đã không sống và yêu hết mình...."
La thư trong tuân: "Con người không ai là hoàn hảo. Không có gì bảo đảm rằng bạn sẽ tìm được một người theo đúng những gì bạn đã vẽ ra cho một nửa của mình. Nếu thật sự yêu thương và trân trọng ai đó, hãy làm cho họ hiểu và ở bên bạn. Dù có thành công hay thất bại, bạn cũng không có gì để hối tiếc vì đã không sống và yêu hết mình. Hãy cho những người yêu thương mình và chính mình một cơ hội. Đừng bỏ cuộc quá sớm khi mọi thứ vẫn còn có thể!"
Chơ môt bơ vai
Chấm dứt những ngày tự do bằng một căn nhà nhỏ giữa phố, một đứa trẻ bi bô, một mảnh vườn nhỏ phụ thêm thu nhập; cuối tuần ba người cùng về căn nhà gỗ chênh vênh giữa đồi để nàng chăm sóc, bù đắp cho người phụ nữ góa bụa đã vất vả nuôi chồng nàng, cha của con nàng ăn học nên người. Chính thức yêu chưa đầy ba tháng nhưng những lời hứa hẹn, những quan tâm ngọt ngào của người ấy và gia đình họ đã khiến nàng tưởng tưởng những cảnh như thế.
- Bây giờ gia đình anh lại phản đối kịch liệt, em nói anh phải làm sao đây? Hay là em đi lấy chồng đi.
- Uhm, em sẽ đi lấy chồng.
Nàng dứt khoát, mặt ráo hoảnh. Chẳng ai có thể biết rằng một năm sau đó nàng vẫn vật vờ vì những đêm mất ngủ, vì đau đớn, tủi hờn, cô độc.
Ngày người ta tổ chức đám cưới linh đình với một cô vợ nổi tiếng giàu có ai cũng nhìn nàng ái ngại. Thì đã sao. Chẳng phải nàng nên ăn mừng vì ông trời đã giúp nàng không phải sống với một người tàn nhẫn, ích kỉ, thực dụng không hề yêu mình hay sao? Chẳng phải nàng sẽ không phải uất ức đến nghẹt thở và biến thành đứa đanh đá vì những lần bị người ta nghi ngờ, cố ý chà đạp lên thứ mà nàng trân trọng nhất hay sao?
Nàng lại được quay về với những ngày tự do đọc truyện, xem phim, tự do ngồi một mình nhấm nháp cà phê ở một góc quán nào đó chẳng phải cũng thú vị sao? Nàng bỗng thấy yêu bản thân mình hơn bao giờ hết. Nàng làm những điều trước đây chưa bao giờ làm, nàng đi du lịch; thỉnh thoảng mặc váy thay cho những chiếc quần dài gò bó; nàng cắt tóc ngắn, nhuộm màu như mọi cô gái khác; nàng cười vui vẻ với những chàng trai có ý định tản tỉnh nhưng không đi quá xa; nàng cứ cười khi vui, khóc khi buồn, phản đối những điều không thích, chẳng thèm nhẫn nhịn, cả nể như mọi khi...có sao đâu, chỉ cần nàng vẫn là nàng "không lệch chuẩn"
Mẹ cứ bảo: "Con gái có thì, cứ lần lữa rồi có ngày vớ phải hũ dưa. Bố mẹ càng ngày càng già rồi, lo ấy chồng đi cho gia đình yên tâm".
Nàng cười bảo: "Vậy nếu con lấy phải người không tốt, con không hạnh phúc mẹ có yên tâm không?"
Một anh chàng từng trải, thích chinh phục; một anh chàng bồng bột; một anh chàng tốt bụng nhưng bảo thủ, tự mãn; một anh chàng biết làm nàng vui nhưng lững lờ không rõ ràng; và có cả một chàng trai nhăm nhăm muốn lấy nàng chỉ vì "Anh tin em sẽ là người vợ tốt vì em luôn biết nhẫn nhịn, cư xử đúng mực". Đã có lúc nàng mất phương hướng, muốn làm vừa lòng mọi người nhưng tại sao nàng phải tự ép mình cố gắng "nhắm mắt" lấy chồng cho có, trong khi không tìm được cảm giác thật sự bình yên, ấp áp, vững tin nhỉ?
Tại sao ai cũng đem mô hình hai người kết hôn đúng pháp luật, sinh con đẻ cái và lao đầu vào kiếm tiền, xã giao tạo quan hệ xã hội làm thước đo sự thành công, hạnh phúc của con người nhỉ?
Cậu em trai bảo: "Chị là người không biết chủ động giành lấy thứ mình cần tìm".
Nàng có thể kiên nhẫn đợi vài giờ chỉ để nói chuyện với một người nếu cần, có thể nghe những chuyện bịa đặt về mình mà không phản ứng, có thể để người khác đổ oan trong cuộc họp mà không làm ầm ĩ lên nhưng sẽ không bao giờ tìm cách lấy lòng một chàng trai. Cái gì không phải của mình sẽ không bao giờ là của mình, tại sao lại phải cố giành lấy nhỉ.
Sau những ngày giông bão, nàng hiểu mình chẳng bao giờ cần một anh chàng hoàn hảo bởi chính nàng cũng đâu hoàn hảo. Thế nhưng nàng thật sự cần một người có bờ vai vững chãi để dựa; một tâm hồn nhạy cảm, ấm áp đủ để bên nàng, cảm nhận được nàng - một cô gái mạnh mẽ, gai góc đó nhưng mong manh,dịu dàng; nông nổi đó nhưng có lúc sâu sắc, lắng đọng; trẻ con đó nhưng nghĩ rất xa; ương ngạnh, hiếu thắng đó nhưng đôi khi ngoan ngoãn vô điều kiện; ích kỉ đó nhưng biết sẵn sàng hi sinh cho người mình yêu thương. Trong khi chờ đợi người ấy xuất hiện, tại sao nàng không tận hưởng những ngày độc thân vui vẻ cơ chứ.
Hàng ngày bố mẹ luôn gọi điện hỏi thăm; khi buồn vui nàng có thể tâm sự cùng em trai và dù không thích giao du nhiều nhưng có một vài người bạn có thể lắng nghe tâm sự mọi lúc mọi nơi. Vẫn còn yếu đuối lắm sau những tổn thương nặng nề nhưng nàng không cần yêu vội vàng chỉ để có người đón đưa, có một bàn tay để nắm trong những ngày se lạnh và có người để nghe đủ thứ chuyện trong cuộc sống cho dù người ta chẳng hiểu mấy.
Chiều cuối tuần, nàng vẫn sẽ tìm một góc trên cao của quán cà phê quen mà ngắm phố phường, nhìn người qua lại và đọc truyện đến mỏi mắt mới về. Nàng vẫn sẽ chạy xe lòng vòng khắp các ngả đường thị xã đón những cơn gió mát lành khi mặt trời sắp lặn. Có sao đâu.
Nàng độc thân nhưng yêu thương luôn đủ đầy. Nàng độc thân là vì đợi chờ một nửa thực sự đấy thôi.
Chon ngươi hoan hao đê yêu
Tôi không hiểu sao cậu cứ khăng khăng bảo tôi rằng nếu đã yêu thì phải chọn một người hoàn hảo để yêu, nên cho dù cái tuổi nó đuổi xuân đi cậu lựa chọn cuộc sống độc thân chứ không chấp nhận người mình yêu không hoàn hảo.
Hai ba tuổi, lần đầu tiên tôi quen cậu là khi hai chúng ta cùng làm chung ở bộ phận PR. Trong công việc, ai cũng yêu mến sự chỉnh chu, nghiêm túc, nhiệt tình của cậu, còn tôi cũng thầm ngưỡng mộ sự duyên dáng, thông minh khi cậu luôn là người có những đề xuất ý tưởng sáng tạo. Một năm trôi qua thật nhanh, tôi bắt đầu hẹn hò và hiểu được vì sao con người ví tình yêu như hương vị của sô-cô-la. Trong khi, cậu có cả một danh sách dài những người ngưỡng mộ và muốn theo đuổi cậu làm cho tôi cũng thấy tò mò khi không biết người nào sẽ chinh phục được trái tim cô bạn nhỏ. Rồi một hôm trong lúc ngồi cùng nhau tôi đã kể cho cậu nghe về một câu chuyện tôi đã đọc được ở trên mạng: một cô gái đã có mơ ước như thế nào về người đàn ông lý tưởng!
"Người yêu của tớ phải giống như hoàng tử trong truyện ấy"
"Vì hoàng tử vừa là người thông minh, đẹp trai, trí dũng song toàn lại một lòng một dạ yêu công chúa"
Rồi tôi hỏi cậu rằng "Có phải là cô gái đó đang mơ mộng rồi không?". Ờ thì là con gái, đôi khi có đọc truyện hay ngồi xem phim cũng thỉnh thoảng thốt lên một câu" Giá như người yêu của mình cũng được như anh ấy", anh ấy- có thể là một người hát hay, một họa sĩ tài ba, một cầu thủ nổi tiếng hay một doanh nhân thành đạt... nói chung đó là sự ngưỡng mộ về một người lý tưởng. Nhưng rồi cậu lại bảo với tôi rằng chính cậu cũng giống như người con gái đó vì sợ yêu lầm người không hoàn hảo cho nên cậu không dám đón nhận tình yêu, những thử thách và đóng chặt cánh cửa trái tim mình.
Và đúng là cánh cửa trái tim cậu đã đóng chặt cho đến một ngày tôi thấy cậu vui vẻ nhận lời đi hẹn hò, nghe nói anh ấy đang làm việc ở ngân hàng do một chị cùng phòng làm việc đã giới thiệu.Trước khi đi cậu còn cuống quýt hỏi tôi rằng nên mặc chiếc váy màu gì? Dùng màu son nào sẽ thích hợp? Vì đây là lần đầu tiên gặp mặt nên cậu không muốn để lại ấn tượng xấu.
Nhưng sau lần hẹn hò đó, tôi cậu chỉ thở dài nói "Anh ấy cái gì cũng tốt: là một người chu đáo, ân cần, biết quan tâm, nói chuyện hay và có hiểu biết chỉ có điều... ngoại hình lại xấu!" Và thế là cậu đánh trượt anh ấy vì trong mắt cậu ngoại hình chính là tiêu chuẩn đầu tiên của một người đàn ông như cậu nói "perfect".
Ba năm sau, tôi mời cậu làm phù dâu trong đám cưới của mình. Ngày đó, tôi thật hạnh phúc khi được nắm tay người mình yêu thương bước sang một con đường mới. Còn cậu thật xinh đẹp trong chiếc váy hồng phù dâu với đôi mắt tròn có màu đá cẩm thạch sáng long lanh, bạn bè ai bảo cậu mau mau lấy chồng đi thôi vì nếu cậu mặc váy cưới cô dâu chắc chắn trông cậu sẽ giống một thiên thần. Và tôi biết trong lòng cậu cũng mong chờ điều đó, chỉ có điều người cậu đang đợi chờ để cùng mình sánh bước trên con đường hạnh phúc phải là một người đàn ông hoàn hảo.
Thật ra, sự hoàn hảo giống như ánh sáng vậy không thể đem ra cầm nắm mà chỉ có thể dùng trái tim để cảm nhận nó. Ngay cả trong những câu chuyện cổ tích không phải lúc nào các hoàng tử cũng là những chàng trai hoàn hảo. Chắc cậu còn nhớ câu chuyện của một hoàng tử bị phù phép thành quái vật chỉ vì sự kiêu ngạo vẻ đẹp của bản thân và coi khinh tất cả những kẻ khác, cuối cùng nhờ có tình yêu chân thành của Belle mới giúp hoàng tử quay trở về hình dáng con người. Và nếu là một hoàng tử hoàn hảo thì hoàng tử trong truyện Nàng tiên cá đã không làm cho trái tim của nàng tiên cá nhỏ phải tan vỡ khi lấy nàng công chúa nước láng giềng làm vợ.
Có thể tình yêu được ví giống như rất nhiều thứ còn tôi thấy nó giống với chiếc kim đồng hồ nhất: vì có lúc chiếc kim đó chạm vào những giây, những phút hạnh phúc, có khoảnh khắc nó lại chạm vào giây phút giận hờn, trách móc hay có giây phút lại là nhớ nhung, đợi chờ cho nên không phải lúc nào tình yêu và người mình yêu cũng hoàn hảo. Cũng có những người vì luôn luôn đòi hỏi một nửa kia của mình phải là sự hoàn chỉnh đến từng milimet mà quên mất rằng thời gian mới chính chiếc chìa khóa giúp con người hoàn thiện mình hơn. Vậy tại sao chúng ta lại phải đi tìm kiếm hoặc chờ đợi người hoàn hảo sẽ xuất hiện mà bỏ lỡ tình yêu, trái tim của những người thực sự muốn dành trao cho mình.
Theo blogradio.vn
Có những đạo lý tưởng chừng đơn giản mà mãi khi lớn rồi chúng ta mới hiểu Tuổi còn nhỏ nghĩ mọi thứ rất đơn giản, không cầu kỳ, bởi lúc này mọi thứ bản năng đều thôi thúc chúng ta. Thế nhưng khi trưởng thành, chúng ta phải đối diện với rất nhiều thứ, mọi việc bỗng trở nên mơ hồ và khó hiểu hơn bao giờ hết. Bạn chỉ cần nỗ lực hết sức còn lại là theo...