Yêu trai trẻ là mất nết?
Trong cơn giận bừng bừng ba tôi quát: ‘Đồ mất nết! Mày nghĩ sao mà yêu một thằng trai trẻ đáng tuổi em út mày. Thứ đàn bà hư thân!’.
Chuyện xảy ra từ sau khi tôi bệnh, phải ở nhà gần một tuần. Anh lo sợ, hỏi thăm mấy cô bạn cùng làm chung với tôi rồi tự tìm địa chỉ, đến nhà chơi mà không báo trước. Về phần mình, trước đó tôi chỉ nói mình bệnh và hơi mệt nên sẽ nghỉ vài ngày để anh khỏi lo. Nào ngờ, phần cố ý làm tôi ngạc nhiên, phần do có dự định trước nên anh chẳng báo gì trước mà đến nên làm tôi bất ngờ trong đau đớn.
Không đau đớn sao được khi sao khi chào hỏi gia đình xong, sau một lúc nói chuyện anh thẳng thắn xin phép ba tôi cho anh được tới lui tìm hiểu tôi. Nhìn vẻ mặt còn trẻ măng của anh, ba tôi gằn giọng hỏi: “Xin lỗi, bác hỏi vậy chứ năm nay con bao nhiêu tuổi. Con biết con Thúy nhà bác bao nhiêu tuổi chưa mà con nói chuyện yêu với đương ở đây?”. Nghe anh nói anh 26 tuổi, ba tôi đuổi thẳng: “Cậu nghĩ sao mà yêu một người lớn tuổi hơn mình? Cậu chưa trải đời nên nghĩ thích thích đó là yêu sao. Xin cậu bỏ cái tư tưởng điên khùng đó đi và đừng bao giờ đến đây một lần nữa”.
Sau khi anh về là nhà tôi rung chuyển vì giọng của ba giận dữ. Ông hét ầm nhà, bảo nhà này loạn cả rồi. Có đâu cái thứ ai cũng chung chạ. Nào là chắc tôi tự hào lắm khi cua được một thằng trai trẻ nhỏ hơn mình gần một chục tuổi. Nào là có chết ông cũng không chấp nhận cho tôi qua lại với “một thằng đáng tuổi em út mình”. Rồi lúc thì tại sao tôi không chấp nhận những mối mà ba tôi đã giới thiệu để rồi thấy ế quá, giờ muốn có chồng như người ta nên được hỏi là ưng ngay….Rằng từ nay cấm tôi đi làm về mà còn ghé đâu đó về nhà không đúng giờ. Không sinh nhật, không đám cưới lẫn gặp mặt bạn bè gì cả.
10 năm sau, khi bà nhắm mắt ra đi cũng là lúc tôi từ bỏ hoàn toàn giấc mơ
đi học lại của mình vì còn phải đi làm, phụ nhà lo cho các em ăn học.
Video đang HOT
(Ảnh minh họa)
Tôi ức nghẹn đến nỗi không nói lên một lời nào. Sao ba tôi lại xúc phạm tôi đến vậy. Tôi đã làm gì sai kia chứ. Sau bao năm tôi đã lo cho gia đình thì giờ tôi có quyền tìm hạnh phúc cho mình chứ. Còn nhớ, vào năm tôi học lớp 12, bà ngoại tôi bị bệnh nên chuyển sang liệt nửa người. Nhà chật vật vì đồng lương ba mẹ eo hẹp lại phải nuôi 5 đứa con thêm món nợ vay khi ngoại bệnh, gia đình tôi lâm vào cảnh túng quẫn. Kể từ lúc đó tôi phải nghỉ học để ở nhà chăm bà, nhận hàng về may gia công phụ giúp cha mẹ.
10 năm sau, khi bà nhắm mắt ra đi cũng là lúc tôi từ bỏ hoàn toàn giấc mơ đi học lại của mình vì còn phải đi làm, phụ nhà lo cho các em ăn học. Rồi tôi quen anh, chủ một tiệm sửa xe nhỏ gần công ty tôi làm. Chính vì chuyện anh cũng xa nhà, sống tự lập để nuôi mình và nuôi 2 đứa em cùng người cha già nát rượu ở quê đã đưa chúng tôi đến gần nhau hơn. Quen nhau 2 năm nhưng anh cũng không dám ngỏ lời, tôi cũng không dám tin đó là tình yêu, chỉ sợ mình ngộ nhận…
Nghe ba tôi chửi mà tôi đau lòng biết bao. Sao ba tôi không nghĩ là chuyện sợ ế không phải là tôi mà là ba tôi. Ông sợ con gái mình ế đến nỗi đi đâu ông cũng tìm “sui” và gặp ai ông cũng nói tìm chỗ mai mối cho tôi. Có lần ông giới thiệu tôi với cháu của một ông bạn cờ, dù người này đang nuôi 2 đứa con nhỏ, vẫn chưa dứt khoát hẳn với vợ vì chưa ai đưa đi đón về và chăm sóc 2 đứa bé. Lúc thì tôi phải đi gặp một người mà nói chưa được 15 phút hắn nói thẳng là “em là công nhân, tôi là giáo viên; người làm thầy, người làm thợ chắc sẽ không hợp nhau đâu…”. Để rồi giờ đây tôi bị ông chửi sợ ế, vơ cả…
Chưa hết. Ba tôi còn bảo sao tôi không nhìn thấy tấm gương của anh họ tôi. Người cũng đã từng “Yêu” một phụ nữ hơn mình 20 tuổi khi anh đi lập nghiệp ở xa, để rồi vài năm sau anh chia tay vợ vì “no xôi chán chè”, khi người đầu ấp tay gối tàn tạ nhan sắc. Nhưng nói như ba tôi thì cũng đã có bao nhiêu đôi cùng tuổi hay xứng đôi vừa lứa cũng chia tay sau vài năm chung sống vì cả trăm lý do khác nhau đó thôi?
Giờ đây tôi chẳng biết nên cần có thời gian để thuyết phục ba tôi hay đơn giản hơn
là tôi tự quyết định cuộc đời của mình trước một người cha độc đoán
như thế. (Ảnh minh họa)
Hơn ai hết, anh sẽ là người đã suy nghĩ về vấn đề này khi anh xin phép ba tôi. Chẳng phải tình nghĩa mới là cái gắn kết người ta đến cuối đời hay sao. Vậy sao ba tôi lại xét người qua chuyện tuổi tác bên ngoài mà không thử tìm hiểu xem anh có phải là người tốt, có thể cùng con gái mình đi đến cuối cuộc đời hay không mà đã ngăn cấm. Nhỏ tuổi nhưng có nghĩa có tình thì cũng tốt chứ sao. Sao ba tôi lại không hiểu được cảm nhận của tôi, không tôn trọng ý kiến của tôi dù tôi đã 35 tuổi mà lại tự định đoạt tất cả…
Giờ đây tôi chẳng biết nên cần có thời gian để thuyết phục ba tôi hay đơn giản hơn là tôi tự quyết định cuộc đời của mình trước một người cha độc đoán như thế. Tôi cần làm gì để không làm tổn thương ba tôi và cũng không đánh mất tình yêu của mình đây?
Theo Ngoisao
Chồng mải mê nghe đọc truyện trên điện thoại khi mây mưa với vợ
Chứ về nhà là lúc nào anh cũng đeo phone, nghe đọc truyện từ chiếc điện thoại rồi cười phá lên ra vẻ tâm đắc, vui sướng. Thậm chí, anh còn nghe đọc truyện khi đang ân ái cùng vợ.
10 năm kết hôn, cuộc sống hôn nhân giữa vợ chồng tôi khá hạnh phúc, viên mãn. Dù đã có hai mặt con, trải qua không biết thăng trầm cuộc sống hay bận rộn với những lo toan đời thường, giữa chúng tôi vẫn duy trì được tình yêu say đắm như hồi mới yêu. Chúng tôi có được sự hoà hợp hoàn hảo từ tình yêu, tình dục.
Đặc biệt, từ cái ngày còn yêu, còn hẹn hò cho đến khi cưới rồi có con, bất kỳ ngày đặc biệt nào hay những ngày lễ tình yêu, ngày dành cho phụ nữ... chúng tôi vẫn dành cho nhau sự bất ngờ, lãng mạn, tìm kiếm cảm giác mới mẻ. Không ít người bạn của tôi thường phàn nàn rằng cuộc sống của họ nhàm chán, buồn tẻ nhưng với riêng vợ chồng tôi lại không như vậy.
Tôi luôn cho rằng, những việc xảy ra quanh cuộc sống giống như một màn game vậy, bạn phải phát huy hết nội lực, cố gắng 100% thì mới chơi tốt được. Bởi vậy không ít người tỏ vẻ ghen tỵ với cuộc sống hôn nhân luôn ngọt ngào của chúng tôi.
Nhưng đúng là cuộc sống vẫn diễn ra với nhiều bất ngờ. Không biết từ khi nào, do bạn bè lôi kéo hay chịu ảnh hưởng từ các trào lưu của giới trẻ mà chồng tôi đâm nghiện nghe đọc truyện hài trên điện thoại. Và giờ trở thành thói quen không thể bó của anh ấy. Trừ những lúc làm việc ở công ty, còn kể cả khi ngủ lúc nào trên tai anh cũng gắn phone nghe đọc truyện.
Biết rằng công việc của một cán bộ thuế luôn áp lực với những con số. Việc giải trí bằng nghe đọc truyện không có gì là xấu. Tuy nhiên có vẻ như chồng tôi đã để thói quen này ảnh hưởng rất nhiều đến mọi khía cạnh khác của cuộc sống.
Vì mải miết với tai phone, giờ hễ mỗi lần ra khu phố anh đều phớt lờ những nụ cười, lời hỏi thăm của hàng xóm. Khi lên xe buýt cũng cười tủm tỉm, thỉnh thoảng lại cười phá lên gây khó chịu cho những người xung quanh. Trước đây, thường sau các bữa tối vợ chồng tôi cùng nhau đi dạo quanh khu chung cư. Nhưng giờ thì sau khi vật lộn với việc chăm con, cơm nước, dọn dẹp tôi lại chứng kiến cảnh chồng mình nằm dài trên ghế sofa nhịp chân nghe đọc truyện và cười khúc khích. Chán ghét nhất là mỗi lần ân ái với vợ, anh cũng gắn tai phone để nghe đọc truyện tranh.
Bất kể khi nào quan hệ tình dục, những âm thanh trầm bổng từ các câu truyện trong điện thoại vẫn cứ phát ra bên ngoài khiến tôi ám ảnh, khó chịu. Thường khi "yêu" nhau, gần gũi thể xác phải dành cho nhau những lời thủ thỉ ngọt ngào, chia sẻ cùng nhau cảm xúc cá nhân.
Tôi hoàn toàn tôn trọng sở thích cá nhân, nhưng cũng cần chồng tôn trọng cảm xúc của mình. Đã hai lần góp ý với anh về chuyện này nhưng xem ra chồng tôi mắc nghiện trò vui này nặng quá rồi. Anh vẫn vậy, không chịu thay đổi. Tôi giận anh quá chừng. Nguy hiểm hơn giờ tôi cũng chán ghét những lần anh đòi hỏi gần gũi vợ. Tôi không thích khoảnh khắc thân mật vợ chồng nửa vời. Có cách gì để tôi giải thoát khỏi việc này không, để cảm xúc yêu đương của vợ chồng tôi lại ngọt ngào như xưa ?
Theo VNE
Anh khiến em có bầu rồi thản nhiên bắt phá thai Bây giờ thì anh đã rời xa em, bỏ rơi em một mình trong đống hoang tàn đổ nát. Anh bước đi như chưa bao giờ có chuyện gì xảy ra, mặc kệ em ngồi đây hoang mang và sợ hãi. Em biết là rồi một ngày nào đó anh cũng sẽ đọc được những dòng này. Khi em hiểu ra thì mọi...