Yêu thương ùa về
Cô nói cô không thể bên cạnh anh hơn được nữa. Cả anh và cô đều vẫn còn tình cảm dành cho nhau, tuy có vì chút hạt mưa làm màu yêu thương đã mờ phai…
Tiếc thay cho yêu thương chưa trọn vẹn đã hụt hẫng trở về cái giới hạn bạn bè đầy hạn chế cho những xúc cảm nhảy múa. Ừ thôi thì thay áo mới cho cái chưa kịp cũ, cô vội vàng, vì sợ chính bản thân cô quá nhỏ bé trước sự đổi thay dường như đã tràn ly hay cô cẩn thận đến nông nổi vì cho rằng mưa sẽ tắt? Đôi khi một sự thật quá phũ phàng rằng con người bất lực trước những yêu thương của chính họ.
Vào một ngày nào đó có nắng có gió, anh và cô bắt tay nhau như muốn đánh dấu cho một bước chuyển. Trong lòng cô hình như là đau lắm, nhưng với khả năng diễn xuất của mình, cô dễ dàng khiến anh tin rằng cô thoải mái với sự lựa chọn của cả hai. Còn anh, có thoáng ngỡ ngàng nhưng vì lòng kiêu hãnh của một kẻ chưa biết khuất phục là thế nào, anh mù quáng che lấp con tim. Chỉ duy nhất một người hiểu rõ tình cảm mà cả hai dành trao, trớ trêu thay là người tình cũ của anh. Dĩ nhiên con người ấy không phải là thánh để ban phát sự cao thượng, con người ấy im lặng se tơ cho mối tình đã qua…
Ngày bên anh, cô thấy mưa lạ, lạ vì đi bên anh mưa ấm, cho dù đi dưới mưa không có anh, cô vẫn tự sưởi ấm bằng ý nghĩ về anh. Là mưa lạnh và vô tình, cô ngồi dưới mưa để gặm nhấm nỗi nhớ và một tình yêu dai dẳng…
Cho dù buồn thế nào đi nữa, hãy lạc quan bạn nhé! (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Trong cái lạnh sẽ thấy quý cái ấm, nhưng dường như con người ta cần tránh cái lạnh trước đã. Cô học cách sống không có anh, thôi để tâm đến những nơi đong đầy kỉ niệm của cả hai, lạnh lùng trước những kí ức đang van xin cô giữ lấy, và quan trọng hơn nữa, cô dạy con tim mình im lặng trước dấu chấm lửng của cuộc tình mong manh…
Anh về, về thật rồi, về cho yêu thương mà cô cất giữ, may quá, vừa về kịp! Bởi anh nhận ra, không ai thay thế được cô trong anh, ít nhất là lúc này…
Mưa à, mưa buồn lắm, như nước mắt ai rơi, chỉ những khi mưa chung điệu nhảy múa của cảm xúc đôi bên, mưa nhẹ như bay, bay bổng một khung trời riêng cho lứa đôi…
Bởi thế đôi khi chưa cần nắng, yêu thương vẫn sẽ ùa về trong làn mưa…
Cho dù buồn thế nào đi nữa, hãy lạc quan bạn nhé!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Thư gửi từ một người không quen
Lại qua một năm, em giống như nhánh cỏ trên cánh đồng đợi mùa xuân trở lại...
Anh!
Mấy hôm nay em lại nhớ Hà Nội quá, nhớ quá đi thôi. Và em tự cho phép mình viết vài dòng này, tự cho phép mình một chút nũng nịu, một chút điệu đà như Hà Nội của chúng ta, để gửi đến anh.
Em thật xin lỗi nếu những lá thư làm phiền anh, khiến anh bận tâm hay khó nghĩ. Chỉ đơn giản là em, muốn ít nhất một lần trong đời, tình cảm được nói ra và được biết tới, dù thật ngượng ngùng xấu hổ.
Hơi lạnh sột soạt trên vai áo mỗi lần ra phố, một chút ấm nơi đầu ngón tay thơm mùi thuốc thơm. Ở nhà ga, em bắt gặp những nụ hôn chia ly hay hội ngộ, những ánh mắt và nỗi niềm tha thiết. Thực ra chia tay hay gặp gỡ, có khác nhau nhiều không nhỉ? Chúng ta đã gặp nhau, đi lướt qua nhau, và vụt mất nhau trong cuộc đời. Anh sẽ chẳng biết và không hề luyến tiếc, vâng, chỉ mình em với nỗi lòng riêng mang ngốc dại, băn khoăn về chia ly rồi hò hẹn, mà chẳng bao giờ có được một tình yêu đích thực trong cuộc đời.
Một người bạn của em đã nói: Khi yêu, người ta từ bỏ cả lòng kiêu hãnh. Cô ấy luôn bày tỏ tình yêu trực tiếp và gắn bó với một người con trai mà tâm trí anh ta dành trọn cho bóng hình khác. Bây giờ, em cũng từ bỏ lòng kiêu hãnh của bản thân để tỏ bày cùng anh niềm thầm kín này, để anh biết ở góc nào đó trên thế giới, vẫn có một người con gái nghĩ đến anh, thỉnh thoảng. Cô ấy không xinh đẹp, cô ấy chẳng tài giỏi, chỉ khiêm nhường là một nhánh cỏ trên cánh đồng, chỉ là một bông hoa cúc ngày mưa, và chỉ đã từng mỉm cười nhìn anh, rồi quay đi.
Và em tự cho phép mình viết vài dòng này, tự cho phép mình một chút nũng nịu, một chút điệu đà như Hà Nội của chúng ta, để gửi đến anh (Ảnh minh họa)
Buổi sáng nay, em đã mơ về anh, giấc mơ được xây dựng từ tưởng tượng của em nên ngọt ngào phi lý. Và rồi em nghe mãi bài hát Phố Khuya, để nỗi nhớ những đêm Hà Nội, nỗi nhớ anh một ngày tháng Sáu trở về.
Khi em mở facebook, dòng thông tin về bản thân vẫn là Độc Thân giản dị, buồn cười nhỉ, khi em muốn thay đổi nó và thêm tên anh vào Hò Hẹn. Nếu một ngày, anh bất ngờ nhận được lời đề nghị Hẹn Hò từ một người không quen, thì có ngoảnh mặt hay không?
Em, bản thân đã luôn luôn cô độc, như một chuyến xe bus muộn nhất trong đêm trở về, như một người du mục với trái tim trĩu đầy nỗi nhớ không nơi chờ đợi. Nỗi cô đơn của em muốn chạm vào nỗi cô đơn của anh, để xoa dịu và sẻ chia. Chúng ta đã đơn độc trong chừng ấy năm, đã giấu mình trên bao con đường của thành phố nhỏ, và đã tìm kiếm tha thiết như thế, một cuộc tình.
Lại qua một năm, em giống như nhánh cỏ trên cánh đồng đợi mùa xuân trở lại, giống bông hoa cúc vàng, dù trong mưa vẫn ngăn lòng tàn phai. Dù chẳng bận lòng về nghĩ suy của anh về tình yêu giản dị và đơn phương này, nhưng một lần nữa, muốn nói cùng anh: Xin lỗi vì làm phiền, và xin lỗi vì giấc mơ buổi sáng ngày lạnh
Theo Eva
Yêu người mà người có hay? Tình yêu thời sinh viên và tình yêu khi bước vào cuộc sống bon chen khác nhau rất nhiều. Tôi là một người không đủ can đảm để bảo vệ tình yêu của mình. Tôi vẫn nhớ như in những ngày tôi và người ấy quen nhau. Quen nhau trong một tình cảnh trớ trêu, quen nhau lần đầu mà cứ như đã...