Yêu thương quay về
Tôi quyết định ly hôn sau gần mười ba năm chung sống. Tôi cũng từng muốn níu kéo để giữ cho các con một mái ấm toàn vẹn nhưng sức chịu đựng có hạn, tôi không thể tiếp tục được nữa…
ảnh minh họa
Chồng tôi không cờ bạc, không gái gú, không vô trách nhiệm với vợ con nhưng anh nghiện rượu nặng. Những lúc không say, anh luôn chu toàn với gia đình nhưng càng ngày, những cơn say của anh càng triền miên. Những lúc như vậy, anh như thành một con người khác. Anh đập phá đồ đạc trong nhà, chặt hết cây trong vườn, chửi bới không từ một ai. Kinh tế gia đình tuột dốc, tài sản dành dụm lần lượt ra đi. Tôi và các con xấu hổ với bà con hàng xóm, bạn bè. Tôi sợ nhất những cú điện thoại lúc nửa đêm vì giờ đó chắc chắn một người tốt bụng gọi để báo chồng tôi đang say nằm ngoài đường hay một xó xỉnh nào đó. Lúc ấy, dù có mưa bão, tôi cũng phải chạy tìm anh đưa về. Có lần, ba chồng tôi và tôi mất gần một đêm để tìm chồng tôi vì anh chui xuống ngủ dưới gầm cầu…
Hai con tôi sợ ba như sợ cọp. Thấy ba về nồng nặc mùi rượu là chúng chạy biến sang nhà ông bà nội cách đó mấy dãy phố, để mặc tôi chịu trận một mình. Ba mẹ chồng cũng ái ngại cho tình cảnh của con trai, nhiều lần đưa anh đi cai nghiện nhưng không thành. Vì thế, khi tôi đề nghị ly hôn, mẹ chồng tôi khuyên chúng tôi chỉ nên ly thân để chồng tôi về ở cùng ông bà một thời gian, hy vọng sẽ cải hóa được anh. Tôi vẫn còn yêu chồng nhưng quá mệt mỏi với cuộc sống hiện tại nên đồng ý.
Từ ngày ly thân, cuộc sống của ba mẹ con tôi nhẹ nhàng hơn nhưng tôi cũng thấy trống vắng vì tình cảm vợ chồng vẫn chưa dứt. Tôi bắt đầu nhớ anh. Những đêm khuya, ba mẹ con đóng chặt cửa nhưng vẫn giật mình khi nghe tiếng động mạnh. Anh về ở với ông bà, hai đứa con thỉnh thoảng qua lại thăm anh. Mỗi lần nghe con bảo, ba dạo này ít say, đi làm chăm chỉ, hết giờ là về ăn cơm với ông bà, tôi khấp khởi mừng. Mẹ chồng động viên tôi gắng chăm con cho tốt, chồng tôi đang dần hối cải. Sau khi tôi kiên quyết ly hôn, anh như tỉnh ra.
Tôi đưa tối hậu thư, nếu anh bỏ rượu, tôi sẽ không ly hôn nữa. Nỗi nhớ vợ, nhớ gia đình khiến anh quyết tâm cai nghiện. Chị chồng còn nhờ hẳn một bác sĩ về nhà để theo dõi tình hình và giúp anh bỏ rượu. Dù nén lòng, giả vờ không quan tâm nhưng tôi vẫn âm thầm theo dõi những thay đổi của anh. Tranh thủ lúc anh đi làm, tôi mang thức ăn sang nhà nội để bồi dưỡng thêm cho anh. Vào ngày lễ, anh đưa quà cho con mang về tặng tôi vì tự hứa, lúc nào cai hẳn mới dám gặp vợ. Sau hơn hai tháng bỏ rượu, anh tăng được năm ký, da dẻ hồng hào và khỏe mạnh hơn. Lần đó, chồng tôi bỏ rượu hẳn…
Video đang HOT
Giờ đây, gia đình tôi đã đầm ấm bên nhau. Mỗi lần nhắc đến giai đoạn sóng gió đó, vợ chồng tôi biết ơn ba mẹ chồng vô cùng. Ông bà đã sinh ra chồng tôi một lần nữa. Anh bỏ rượu, chăm chỉ làm ăn, kinh tế gia đình ổn định dần. Vợ chồng tôi đã xây được nhà, mua được xe, con gái lớn chuẩn bị đi du học…
Yêu thương đã thực sự quay về trong tổ ấm bé nhỏ của tôi…
Theo Baophunu
Sống thử một năm hứng trăm trận đòn
18 tuổi, tôi quyết định sống thử với anh... đê giờ đây, tôi phải hứng chịu những đòn roi, mắng nhiếc, sự khinh bỉ của anh.
Tôi và anh quen nhau trong đám cưới chị họ tôi. Anh hơn tôi 7 tuổi, dạn dày, chín chắn, lại thêm đường công danh mở rộng trước mắt đã khiến tôi si mê, ngưỡng mộ. Thế nhưng, khoảng cách địa lý, công việc bận rộn, anh chỉ thỉnh thoảng về thăm tôi, rồi lại vội vàng ra đi. Tôi chống chếnh, bơ vơ, lạc lõng khi thiếu anh. Và với quyết tâm đến với anh, tôi quyết định rời xa gia đình theo anh lập nghiệp nơi đất khách.
Cuộc sống một mình nơi xa lạ, nỗi cô đơn, sự sợ hãi khiến tôi như sợi dây thường xuân bám lấy anh không dứt. Cùng hoàn cảnh xa gia đình, lại không có ai thân thích nên chúng tôi quyết định chung sống với nhau.
Những ngày đầu sống cùng anh, cuộc sống hai đứa như một thiên đường. Tôi chăm chút từng bữa cơm, lo cho anh từng giấc ngủ và đáp ứng thường xuyên những đòi hỏi sinh lý của anh.
Những gì trong trắng nhất của người con gái, tôi đã trao trọn cho anh khi vừa bước vào đời. Lúc đó, tôi đâu có nghĩ xa xôi, chỉ muốn là vợ anh, được ở bên cạnh anh, được yêu anh hết mình. Tôi không màng đến hai chữ trinh tiết, không quan tâm những người xung quanh nói gì, bởi tình yêu mù quáng đã khiến tôi không làm chủ nổi bản thân mình.
Sau quãng thời gian ngắn sống trong niềm hạnh phúc, yêu thương, anh bắt đầu giở chứng. Tôi không đi làm thêm nên anh phải lo cho tôi ăn học, lo cho cuộc sống cá nhân của hai đứa khiến anh mệt mỏi và sinh ra cáu bẳn.
Giữa trưa nóng gay gắt, anh phi xe từ công trường về nhà với hơi men nồng nặc, ép tôi phải làm "chuyện ấy" để thỏa mãn cơn dục vọng, những bực tức vừa xảy ra ở nơi làm việc. Khi tôi cự tuyệt, anh chửi mắng tôi thậm tệ, tát tôi một cái đau điếng kèm theo câu nói phũ phàng: "Tao nuôi mày như một con hàng, cho mày tiền ăn học, mày phải phục vụ tao". Tôi ghê sợ anh, thấy anh như mất hết phần người để lộ ra bản năng của một con thú hoang đang đói khát trước con mồi. Tôi khóc lóc, còn anh bỏ ra đi.
Tôi không đủ dũng cảm để rời xa người đàn ông vũ phu này (Ảnh minh họa)
Tối hôm ấy, anh trở về nhà xin tôi tha thứ vì không làm chủ được mình trong cơn say. Tôi dễ dàng chấp nhận, bỏ qua cho anh bởi tình yêu không gì có thể đánh đổ. Tôi lại ngả vào lòng anh, lại để anh thỏa mãn với một "con hàng" mà anh đã sỉ nhục lúc trưa.
Cuộc sống càng ngày càng khó khăn khiến anh ngày càng khắt khe, cáu gắt với tôi nhiều hơn. Anh đã chán tôi, chán những ngày tôi xin tiền đóng học, xin tiền lo cho việc sinh hoạt cá nhân... và rồi anh lại đắm chìm trong hơi men với đám bạn. Trở về nhà, anh sai khiến, đánh đập, mắng nhiếc tôi... và bắt tôi phải dọn dẹp đống nôn mửa của anh.
Tôi chỉ biết ngoan ngoãn làm theo lời anh, nghe những gì anh sai bảo để tránh cãi vã, xung đột to tiếng. Trong cơn say, bao nhiêu bực dọc vì công việc, cuộc sống anh đều đổ lỗi tại tôi. Tôi làm cho đời anh mất tự do, tiêu pha hạn hẹp, thậm chí anh còn xát muối vào tim tôi khi cặp kè với một người con gái khác. Tôi chỉ biết nín lặng, khóc trong đau khổ, chịu đựng nỗi đau cả về thể xác lẫn tinh thần.
Sống với nhau một năm, bao nhiêu thói hư, tật xấu của anh phơi bày trước mắt tôi. Tôi không nhớ anh đã cho tôi biết bao trận đòn, những lần mắng chửi, những câu sỉ vả thậm tệ...
Anh so đo, tính toán, sống vụ lợi cho bản thân, chà đạp lên người con gái của anh như một thứ đồ vật. Biết bao lần tôi muốn rời xa căn nhà ấy, xa anh để khỏi phải chịu sự dày vò về thể xác lẫn tinh thần nhưng tôi lại không dám bước đi. Bởi lẽ, tôi đã sống với anh như vợ chồng, đã trót yêu anh, nên tôi không dám rời xa anh.
Tôi không đủ dũng cảm để đối diện với một người đàn ông khác khi đã chẳng còn trong trắng. Bạn bè tôi sẽ nghĩ gì, gia đình liệu có thấu hiểu cho tôi khi trao thân, gửi phận nhầm cho một gã Sở Khanh? Tôi sống mà như chết. Tôi phải làm gì để chấm dứt cuộc tình đầy oan nghiệt này?
Theo VNE
Tôi qua đời chồng... em là trai tân Làm sao tôi có thể chấp nhận được tình yêu của một chàng trai ở tuổi mới lớn? Cuộc sống hôn nhân của tôi trước đây thật kinh khủng, nó khiến tôi cảm thấy nghẹt thở mỗi khi nhớ lại khoảng thời gian đó. Có những lúc tôi đã muốn tìm đến cái chết để giải thoát cho bản thân mình... nhưng khi...