Yêu thương nhiều nhưng mãi chẳng nhận lại được yêu thương!
Giá như lúc đấy cô hiểu được anh không xem cô là sự ưu tiên trong cuộc sống, nhưng cô đã quá ngây ngô khi tự đặt mình lên hàng đầu giữa những điều khác đáng để tâm hơn trong cuộc sống của anh.
Tình cảm, dù ở góc độ này hay góc độ khác cũng là chuyện không phải mình muốn là được, cũng chẳng có nổi cái gọi là công bằng…
Cái nắng vàng những ngày đầu hè, đẹp như một bức tranh, cả một khoảng trời của lũ trẻ. Cánh diều mang theo hơi thở sự tự do, hồn nhiên trong tâm hồn chúng, thật tuyệt. Bài nhạc Trịnh mẹ cô mở, không quá to, nhẹ nhàng chạm lòng người, quá đủ yên bình cho một góc cà phê nhỏ cuối con đường. Bình nhiên vậy, ai biết được cô ngột ngạt đến thế nào, bao nhiêu thứ bao trùm lấy thân hình gầy gò của người con gái có đôi mắt vô hồn. Cả đêm qua đã không thể chợp mắt, liều thuốc ngủ mỗi lần vấp ngã với cô đều là khóc cho đến cạn nước mắt, mệt lả rồi ngủ. Nhưng lần này lý do gì để thả mình, lý do gì để yếu đuối, hay chính cô cũng đang chẳng thể hiểu chính mình.
Anh là một gã đào hoa, là người của những cuộc vui. Anh vui vẻ, hòa đồng, tự lập và biết lãnh đạo. Trái hoàn toàn với cô, cuộc sống của cô chỉ gói gọn từ nhà đến trường, thỉnh thoảng gặp nhỏ bạn thân, vài bữa tiệc sinh nhật nhỏ, rồi lại lủi thủi ở nhà, facebook là tri kỉ. Cô là thế, quá dễ thân thiện trên nơi “ảo” còn ngại tiếp xúc, mở lòng với ai khi ngoài đời. Cô mang vẻ đẹp của tri thức nhưng sự thật thì cô đâu có giỏi giang đến vậy.
Đó là một ngày cuối tháng năm, cậu bạn học chung 4 năm mở lời rủ đi chơi, làm quen cho đỡ “tự kỉ”, là lúc cô gặp anh. Chẳng tin vào cái người ta gọi là tình yêu sét đánh, cô là kẻ thấu đời, thực tế. Ấn tượng đầu có lẽ là một gã bình thường, đã gặp quá nhiều, thân thiện cũng có, vui tính cũng có, đặc biệt cũng có, nhưng không nổi bật trước cô. Cô mang theo sự tự ti nhan sắc to lớn, đầu cô lúc nào cũng nghĩ mình sẽ không xếp cùng một tầng lớp với những cậu ấm cô chiêu, chắc cũng do lòng tự trọng cao ngút là cái duy nhất được di truyền từ ba nên trong bữa gặp nhau ấy, cô tự gói mình tại một góc, như không tồn tại.
“Em thấy vui chứ?”
-Dạ cũng được ạ
“Hình như anh có biết em, em là…”
-Nhật Lam là tên em, có thể mình không quen nhưng em biết khá nhiều về anh.
Đó là nụ cười đầu tiên anh tặng cô sau câu nói ấy. Sau này cô mới biết không phải chỉ riêng cô mới là người giỏi suy nghĩ, lúc nào cũng đầy hàm ý khi nói, anh cũng vậy, anh không trẻ con như vẻ bề ngoài, cũng chẳng phải típ người vui vẻ như cô đánh giá, là một người đầy bí ẩn.
Video đang HOT
Mọi chuyện không đến đâu nếu lần đấy không phải chính anh chat với cô những đêm sau hôm gặp. Không làm cô cười tủm tỉm cùng màn hình lạnh ngắc với những giòng chữ mang màu sắc của anh. Lần đầu cô phá vỡ quy tắc cô tuân thủ bấy lâu, ít khi vì ai mà cô phá vỡ quy tắc ngủ đủ 8 tiếng của mình, chỉ trừ những dịp ham vui. Nhưng đã suốt 1 tuấn lễ, nửa đêm vẫn cuốn theo những câu chuyện của anh. Anh trách cô ám ảnh anh nhiều quá, anh đã mơ thấy cô, anh khen cô đẹp, thôi chắc cô lung lay sau câu nói ấy rồi.
Lần thứ 2 gặp nhau cũng lại trong một bữa tiệc sinh nhật. Có thể nói chuyện tự nhiên ngoài đời với cô, quả anh khác người thật rồi, hay tại cô đã tập mở lòng hơn. Ngồi cạnh nhau trong ánh đèn mờ mờ quán karaoke hôm ấy, anh lại cười, trong bộ đồ khá chói mắt, màu mè quá đối với cô, một cây đen với lớp son màu đỏ trầm được đánh nhẹ, giá như cô thấy được sự khác biệt rõ ràng lúc ấy. Tàn tiệc anh cùng cậu bạn đưa cô về, quá khuya cho những tiếng cười nói rộn ràng trên con đường, tội lỗi. Về tới nhà mệt lả, lớp son trên môi còn chưa lau sạch. Định đánh một giấc tới sáng, có ngờ giấc mơ khiến cô trằn trọc những ngày sau đấy, lại là anh.
Cô giấu mình, khó chịu với chính đầu óc bản thân, cô mơ thấy cô hôn và được hôn, quyện vào thân hình gầy gò của anh, trước mắt bao người, nhưng không ai bận tâm, như chẳng hay biết chuyện gì, cô nghe từng hơi thở của anh, tiếng nói vọng bên tai, tim anh đập mạnh cùng đôi môi run run lên ấy, ngại ngùng như mối tình đầu.
Tỉnh lại sao mà tin được chứ, cô thấy quá xa lạ với những suy nghĩ của mình, cô mới chỉ gặp anh hai lần, tìm hiểu về anh quá nhiều và chẳng mấy thiện cảm, lại có thể mơ như thể không làm chủ bản thân, hay cô mang khao khát người con trai này, còn có con người nào cất dấu trong cô. Cô giấu giấc mơ ấy cho riêng mình, chẳng chia sẻ cùng ai, bắt đầu để ý từng câu chữ hai người chat mỗi đêm, càng lúc càng lún sâu vào, và cô thầm, thầm thích anh.
Mẹ cô là giáo viên mầm non gần 20 năm rồi, chẳng khó giải thích khi cô có sở thích với trẻ con nhiều như vậy, đôi mắt vô hồn không thể hiện nổi cảm xúc ấy chỉ ánh lên giọt long lanh khi chơi đùa cùng lũ trẻ. Không như người ta nhận xét về tính cách già đời hơn so với tuổi của cô, đấy chỉ là cách cô bảo vệ cho sự yếu đuối ngây dại của cái tuổi mới lớn.
Cô nói cô thích giọng nói của anh, giọng nói đối với cô là thiên thần, trong veo như một đứa trẻ, không như vẻ chững chạc khó hiểu bên ngoài. Giá như anh hiểu cô nói. Giá như anh đừng giả ngây thơ khi cô đang dần tỏ lòng. Lòng tự trọng của một đứa con gái cao vô cùng, đó là nếu như cô không thích anh. Trớ trêu là nam nhi họ đâu có cái giác quan thứ 6 mà hiểu được chị em muốn gì nếu không trực tiếp nói ra cơ chứ.
Nhưng duyên chăng, hay trò đùa, anh nói anh thương cô, cố tỏ ra tự nhiên đáp lại như một trò đùa, cô từ chối, gắng giữ chút phẩm giá cho riêng mình. Anh cũng lờ đi, chắc do chỉ vu vơ đùa chơi thật. Những lần sau đấy cô luôn thấy nhớ anh, anh cũng nói thích cô như một thói quen anh thường nói. Cô tin theo, cô mong sẽ thành sự thật, cô mơ tưởng đến tình yêucủa hai kẻ vốn dĩ là đối lập.Có lẽ bi kịch của một mối quan hệ, chính là sự hiểu nhầm của lời nói.
Cũng là lúc cô bận rộn với việc học, định lòng sẽ đổ gục khi hoàn cảnh cho phép hơn. Cô đã hoàn thành rất tốt, hơn cô mong muốn. Không gặp nhau thường nhưng luôn nói chuyện như thân thiết đã lâu vào mỗi tối.Đó là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng cô yêu một người theo một cách cố gắng như thế, ngây thơ như thế, và dũng cảm như thế…
Nhưng có điều cô luôn thắc mắc, sao anh chỉ đến khi anh cần? Họ không nói chuyện vào khoảng thời gian rảnh rỗi, như bao người, họ nói chuyện lúc tầm giữa đêm. Anh sắp thi đại học, đó là lí do cô dùng để biện hộ. Cô chẳng chủ động mở lời bao giờ, tuy cô thích anh, cô ráng thức đợi được nói những câu chuyện lảm nhảm không rõ mục đích mỗi tối, thích được anh gọi với một bên không cho phép kết nối và một bên là khuôn mặt anh, chắc anh khó chịu, nhưng cô thích ẩn mình như thế, cứ như vậy anh sẽ không biết cô gái đầu dây bên này đang ngắm anh, đang quan sát từng cử chỉ, rồi mỉm cười.
Anh cũng chiều theo ý nguyện ấy. Cô đơn suốt một ngày chỉ để hạnh phúc lúc chuyển giao ngày mới, cô mang theo đầy thắc mắc, nhưng chẳng bao giờ dám hỏi. Bởi cô luôn là người kết thúc câu chuyện. Sáng sớm khi anh thức dậy sớm hơn cô, chỉ có dòng chữ đã xem phía dưới lời chúc ngủ ngon từ tối hôm trước, anh có hiểu cảm giác của cô, hay do cô nhạy cảm quá. Điều khiến cô thắc mắc nhất, có lẽ là anh luôn nói thích cô, nhưng chưa một lần tỏ tình, lí do gì? Giá như lúc đấy cô hiểu được anh không xem cô là sự ưu tiên trong cuộc sống, nhưng cô đã quá ngây ngô khi tự đặt mình lên hàng đầu giữa những điều khác đáng để tâm hơn trong cuộc sống của anh. Tình cảm, dù ở góc độ này hay góc độ khác cũng là chuyện không phải mình muốn là được, cũng chẳng có nổi cái gọi là công bằng…
Là một chuyến đi chơi xa cùng lũ bạn, anh có biết cô đã vui đến thế nào khi nghe từ người bạn nói “anh chỉ đi nếu người chở cô là anh”. Haha tuyệt thật chứ, bao nhiêu suy nghĩ trong đầu cô nhưng muốn nhảy cẫng lên, tim như loạn nhịp. Giả vờ như không biết, vờ như mối quan hệ giữa hai đứa chỉ ở mức bình thường, cô có ngờ chỉ có mình cô, duy nhất một mình cô chạy vụt lên khi trọng tài còn chưa nổ tiếng súng.
Cô như kẻ nắm chắc thua cuộc trong cuộc chạy thi maratong vậy, kẻ đã đồn hết sức của mình mà chạy những vòng đầu, để rồi gục ngã trước tất cả. Sát ngày đi, anh hủy, vì lí do kẹt lịch học, có lẽ là chính đáng, nhưng thái độ quá bình thường, vậy là cô vẫn đi, trên yên sau của cậu bạn 4 năm quen nhau ấy. Tới nơi vẫn gọi điện, tối vẫn ngồi trong khách sạn nói chuyện với anh, vẫn một góc cười nhẹ nhàng giấu không cho phát ra tiếng, vẫn không biết chuyện gì sắp xảy ra.
Sau hai ngày ăn chơi xa đọa, tìm một cung đường phượt về thật đẹp, cô tự thưởng sự tự do cho mình bằng cách tận hưởng chuyến đi. Đoạn đường cao tốc nắng gắt rọi thẳng xuống, nhuộm một màu nắng, mặt đường như chỉ trực chờ tan chảy. Thân con gái là thế chứ tính cách đâu như vậy, đẩy cậu bạn lùi về yên sau, thả lòng, kéo suốt một đoạn đường dài cho tới khi mệt lả. Hạnh phúc khi được tự do, hạnh phúc khi tự phá vỡ được rào cản của chính mình. Khi lùi về yên sau, còn khoảng 3 tiếng nữa là về đến nhà, cô bắt đầu nói, chia sẻ lòng mình, những câu chuyện, để hai đứa khỏi bị cơn mệt mỏi làm nheo mắt. Còn 1 tiếng nữa là đến nhà, chợt cô nhắc đến anh, như nhắc đến một người anh mà hai đứa cùng chơi chung, vô tư như vậy.
“À, anh ấy có người yêu được khoảng một tháng rồi, tao cũng tưởng hai người họ giỡn, nhưng là thật, có lần ỗng nói chính ỗng cũng không nghĩ hai người sẽ thành thật, và thế là họ quen nhau. Lần đi biển trong ngày, hai tuần trước đấy, khi mày nói mày sẽ không đi chung được, họ đã hôn nhau trên biển, trước mặt tất cả mọi người, họ đã yêu nhau thật đẹp”
Và thế cô khóc, khóc sau xe một người bạn, khóc nhưng miệng vẫn dối lòng, vẫn vô tư buông thả những câu khó hiểu sau đấy. Và rồi họ tiếp tục im lặng. Cô im lặng suốt hai ngày sau đó, trước khi dồn hết sức mạnh để hỏi trực tiếp anh, tại sao lại quan tâm cô, tại sao lại giấu mọi chuyện, tại sao lại khiến cô thay đổi, tại sao tại nói thích cô, tại sao? Tại sao lại làm cho người con gái này rung động…
“Anh xem em là thói quen, anh đã nghĩ em biết mọi chuyện chứ không phải như mọi người nghĩ hai người anh chỉ đùa giỡn, bởi em là cô gái sâu sắc. Anh không cố tình đem em ra làm trò đùa, nếu em cảm thấy như vậy. anh vẫn thích em, nhưng anh yêu cô ấy là thật”
Ho sông băng trai tim biêt yêu thương va cung biêt tiêc hân. Yêu thương nhiêu nhưng mai chăng nhân lai đươc yêu thương. Ai rôi cung moi mêt. Cô tin anh là người khó hiểu ngay từ đầu, nên sự tò mò của cô nơi anh nhiều hơn hết, nên cô tự cho phép mình lún sâu, cô thích, rồi cô thương anh. Nhưng vỡ lẽ ra, tất cả, chỉ là một câu chuyện, được tặng cái mở đầu quá rõ ràng, nhưng cô không cam lòng, mà tự suy diễn nhiều quá, rồi cái kết chỉ còn mình cô, một mình cô ngốc nghếch, tự cảm động chính mình.
Theo Phununews
Phút trải lòng buồn tủi của người vợ cô đơn
Lẽ ra chị phải cảm thấy hạnh phúc vì giờ đây đã có chồng bên cạnh, nhưng sao chị vẫn cảm thấy cô đơn, trống trải tới vậy.
Mỗi chiều sau giờ tan sở, chị lại phóng xe vi vu mấy vòng Hà Nội, lẽ ra chị phải cảm thấy hạnh phúc vì giờ đây đã có chồng bên cạnh, nhưng sao chị vẫn cảm thấy cô đơn, trống trải tới vậy. Lặng lẽ hòa vào dòng người đi bộ hối hả, chị thấy mình lẻ loi đơn chiếc. Chị thèm khát được một cái nắm tay, một nụ cười âu yếm từ chồng mình quá!
Nhìn các cặp vợ chồng cùng nhau chạy bộ, thi thoảng đùa nhau khúc khích, khóe mắt và sống mũi chị cay cay, chị tủi hờn cho chính bản thân mình. Mọi thứ với chị thật xa vời...Biết bao giờ chị mới được như người ta?
Nói là yêu nhau 2 năm, nhưng trong 2 năm đó số lần anh chị gặp nhau cũng đếm đầu ngón tay, cũng bởi anh đi công tác thường xuyên. Chị cứ nghĩ, rồi khi cưới nhau anh sẽ thay đổi, sẽ vì vợ con mà tạm gác hết công việc cơ quan lại. Nhưng chị đã lầm, sau khi cưới nhau anh đi nhiều hơn. Mỗi lần về Hà Nội, anh bận làm việc với đối tác này, ký hợp đồng với công ty nọ. Cứ thế anh vắng nhà suốt.
Nhiều đêm, chị đã chuẩn bị nến, nhạc, một không gian lãng mạn để chờ chồng, nhưng rồi anh về khi hơi men chếnh choáng, đồng hồ điểm 2-3h sáng.
Nhiều đêm trong căn biệt thự rộng rãi, khang trang có tới 2 người giúp việc, nhưng chị vẫn cảm thấy cô đơn lạc lõng. Chị thèm được ở cạnh chồng, thèm có những đứa con để cuộc sống bớt nhàm chán hơn. Nhưng nào đâu có được như thế, chị vẫn một mình lẻ loi, dù đã cố gắng rất nhiều. Nhiều đêm, chị đã chuẩn bị nến nhạc, một không gian lãng mạn để chờ chồng, nhưng rồi anh về khi hơi men chếnh choáng, đồng hồ điểm 2-3h sáng.
Một bữa cơm mình chị ăn. Một bàn đầy đủ cao lương mỹ vị nhưng miệng chị vẫn cảm thấy đắng ngắt. Bạn bè chị giờ ai cũng có chồng con gia đình, tuy cuộc sống chẳng được như chị, nhưng sao... chị thèm được như vậy quá! Chị ước giá như mình nghèo đi một chút, giá như chồng mình hiểu hơn một chút. Nghĩ vậy, chị lái xe sang nhà cô bạn thân trút nỗi lòng tâm sự.
Đến nhà cô bạn thân chơi cũng chỉ được một lúc, chị lấy cớ này nọ xin về. Thực ra chị đang giấu lòng mình, chị cảm thấy tủi thân khi nhìn thấy gia đình người ta hạnh phúc. Chị cũng chẳng tha thiết làm đẹp nữa, giờ chị làm đẹp để ai vui, ai ngắm khi chồng chị phải 2 tuần nữa mới về.
Nhiều người thấy chị có nhà lầu, xe hơi, chồng làm giám đốc chẳng thiếu gì tiền ai cũng tấm tắc khen ngợi. Nhưng nào ai hiểu được rằng chị cảm thấy cô đơn tột cùng. Cái gì cũng có mặt trái của nó, chị ước giá như ngày xưa chị đừng vội vàng. Chị phải nói rõ nguyên tắc quan điểm với anh thì giờ đây cuộc sống đã khác. Có lẽ vì chị quá yêu anh, chị quá nuông chiều khi để anh thỏa sức với mơ ước làm giàu của mình.
Chị yêu anh tới mức ủng hộ mọi quyết định của anh, ngay cả công việc, khi anh đưa ra ý tưởng mở rộng thì trường vào miền Nam, Vũng Tàu, chị cũng không ngần ngại phản đối. Biết rằng yêu nhau, lấy nhau phải tôn trọng công việc của đối phương. Nhưng cái gì cũng phải có nguyên tắc của nó. Nếu anh cảm thấy như vậy là hạnh phúc, thế còn gia đình với anh là gì? Chị là gì của anh?
Chị đã khóc rất nhiều, chị thèm có một gia đình có vợ chồng con cái, chứ không phải một căn biệt thự khang trang, hay những dòng xe hơi đời mới mà anh liên tục thay đổi. Chị tâm sự với mẹ chồng, nhờ bà can thiệp cho. Nhưng rồi chị chỉ nhận được cái nhìn lạnh lẽo "Cô sướng mà không biết hưởng thụ. Cứ kệ nó đi, nó phải có sự nghiệp vững vàng rồi mới tính chuyện con cái được".
Chị gọi điện cho mẹ đẻ, nhưng bà cũng chẳng biết nói gì hơn ngoài việc khuyên chị hãy thẳng thắn nói chuyện với chồng. Chị biết làm sao được, bởi đây là cuộc sống chị đã chọn, giờ chị phải đối mặt với nó. Chị khóc, chị nghĩ rồi chị quyết định lần này chồng chị về chị sẽ nói thẳng với anh quan điểm sống của mình. Nếu anh không đồng ý, chị sẽ chọn con đường khác của riêng mình, bởi chị không thể sống mãi trong cảnh cô đơn này được.
Theo Nguyenphuong255/Phununews
Sau đêm mặn nồng, anh than thở: 'Yêu em dễ quá, chắc anh ăn của thừa' Đêm hôm đó, tôi ở nhà anh. Chúng tôi đã có một đêm ngọt ngào... Cho tới bây giờ, tôi không biết là mình đen đủi trong tình yêu hay do bản thân quá khờ khạo, ngốc nghếch để rồi bị phụ bạc như vậy. Tôi vốn không phải coi tình yêu là thứ rẻ rúm, chơi bời. Khi yêu, tôi trân trọng...