Yêu thương nhau trong thầm lặng
Tình yêu câm lặng, như viên kẹo bạc hà nhân socola, phía ngòai thì lạnh lùng cay đắng như không có gì cho đến khi tan dần thì mới thấy ngọt ngào tràn đầy…
Tôi quen em khi vừa lên 9, lúc ấy nhìn em rất xinh, còn nhớ lần em chạy xe trên đường, mưa to lắm, em co rút vì lạnh, tôi đến và bảo
- Mày lấy cái áo mưa của tao này!
Mấy ngày sau tôi bệnh, sốt rất cao…tất cả vì em…
Trả tôi cái áo mưa, em còn biếu tôi mấy trái xoài tượng, từ lúc ấy tôi hay sang nhà em chơi..
Một ngày trời nắng, ba mẹ em đều đi làm cả, tôi định rũ em đi ăn kem, thì nghe tiếng khóc… lao vào nhà, tôi nhìn thấy một thằng nhóc đang cỡi từng cái nút áo trên người em…
- Buông ra chưa *
Tôi đán.h túi bịu, toang đuổi theo nó thì bị cánh tay yếu ớt của em níu giữ…
- Nín đi, đừng khóc nữa, lần sau không được chơi với nó, muốn gì thì rũ tao đi chơi, thôi đi ăn kem…
Thế là từ đấy lúc nào bên em cũng có tôi – em gọi tôi là anh trai!
Thấm thoát vậy mà cũng 10 năm, tôi 19 còn em 17- càng lớn trông em càng xinh!
Trong lần sinh nhật thứ 18 của em tôi định sẽ nói với em một bí mật- một điều mà tôi đã cố che giấu…tôi yêu em rất yêu em!
Hôm ấy tôi mặc chiếc áo sơ mi thật đẹp, mái tóc vuốt keo một cách chỉnh chu, trên tay cầm bó hoa hồng trắng 22 bông – ý nghĩa của 11 bông là một đời một kiếp chỉ yêu mình em, cộng thêm 11 bông thì sẽ là nếu có kiếp sau vẫn chỉ yêu mổi em…- tôi nghĩ thế!
Vậy mà….
- Giới thiệu với anh trai đây là bạn trai của em…
Tôi như chế.t lặng đi, đưa em bó hoa và sợi dây chuyền được cất cẩn thận trong chiếc hộp có nơ hồng, tôi cố cười:
- Anh về trước nha! Hai em chơi vui vẻ, nhớ chăm sóc em gái của anh cẩn thận!
Hai từ em gái xoáy vào tim tôi một cách đa.u đớ.n khó nhọc!!
Bước ra khỏi nhà hàng nước mắt tôi cứ muốn rơi, nhưng tôi không cho phép mình khóc, tôi là một thằng con trai – một thằng con trai thì không được khóc…
Bắt đầu từ ngày ấy, tôi đứng nhìn em và người con trai xa lạ kia yêu nhau…tôi nhận ra mình có tài đóng kịch hay hơn cả những diễn viên chuyên nghiệp….
- Anh nè, hôm nay người ấy vừa tặng em con gấu bông to lắm
- Ngày mai tụi em cùng nhau đi xem phim
Video đang HOT
- Anh ấy bảo yêu em rất yêu em
- Tụi em…tụi em vừa mới hôn nhau!
Tôi đau khổ tái tê mỗi khi em ngồi cạnh tôi kể đủ thứ chuyện
Nhìn ánh mắt long lanh hạnh phúc của em, vẫn là nụ cười ấy, vẫn là nét mặt ngây thơ trong sáng… mà tôi nghe con tim mình đau từng cơn…
Nhiều lần tôi muốn quát lên:”Em thôi đi, đừng có kể với anh nữa” – nhưng cứ nhìn em vô tư là tôi lại im lặng và cười:”Vậy thì cố mà giữ lấy”
Và chẳng biết từ lúc nào nữa, tôi rất sợ, sợ ngồi cạnh em, sợ nghe em kể, tôi sợ trái tim mình tổn thương…
Thế nhưng, tôi vẫn cứ muốn nhìn thấy em trong một khoảng cách gần nhất, muốn nghe giọng nói của em, nhìn em cười – nụ cười không dành cho tôi
- Em buồn quá, người ấy làm em đau lòng lắm
Em khóc, vì một người con trai khác chứ không phải là tôi..liệu em có bao giờ khóc vì tôi không nhỉ!!
- Đừng khóc, không hợp thì chia tay
Ngước nhìn tôi:”anh nói gì kì thế”,”Anh xin lỗi”
Tôi giống như một con người sống hai mặt, lúc thì tôi hi vọng em hạnh phúc, lúc thì tôi mong em chia tay…dù vậy tôi biết…cảm giác nhìn em hạnh phúc….làm tôi thấy vui sướng vô cùng….
- Anh điện thoại xin lỗi người ấy giùm em đi, em không muốn chia tay…
Tôi là một thằng hèn
- Này cậu đừng giận em tôi nữa, nó bảo nó yêu cậu nhiều lắm…
Trái tim tôi đang khóc… sao em đôc ác thế….tại sao….
- Người ấy bảo đùa thôi em à, đừng khóc nữa!
- Thật sao anh, cám ơn anh, em về ngũ nha! Thương anh quá đi!
Nhìn ánh mắt ngập tràn hạnh phúc của em, tự nhiên tôi thấy vui lạ thường và không trách em nữa…
Thế là tôi đã đẩy em đi….
Cũng đã 6 tháng kể từ khi em và người đó quay lại bên nhau… tôi tiếp tục bị em “ hàn.h h.ạ” bằng những câu nói vô tình…sao sức chịu đựng của tôi hay thế nhỉ…Riết rồi tôi trở thành”chuyên gia tình cảm”cho em lúc nào không hay – một chiếc cầu nối cho em và người khác!!
Cao thượng ư! Tôi chẳng cao thượng tí nào đâu…vì lòng tôi vẫn mong… em là của tôi, của chính tôi….
Cuối cùng cái ngày mà một phần ích kỉ trong tôi chờ đợi cũng đến… em chia tay….
Tựa vào vai tôi, em khóc rất nhiều, tôi im lặng nhìn người mình yêu đau lòng, sao tôi thấy vui buồn lẫn lộn…
Lần này tôi sẽ không để vuột mất cơ hội… không bao giờ….
Nhưng cuộc sống thật trớ trêu… bác sỉ bảo tôi bệnh u não…
- Em à nếu anh chế.t em sẽ khóc chứ!
- Anh nói kì vậy dĩ nhiên là em sẽ khóc rồi!
Vài ngày sau đó bác sĩ bảo tôi phải nhanh chóng phẫu thuật nếu không sẽ nguy hiểm…gia đình tôi quyết định dưa tôi sang Mĩ, tôi nói dối em:
- Ngày mai anh đi du học rồi! Em đi tiễn anh nha!
Em thoáng im lặng….
- Em bận….
Cả hai chúng tôi đều ngước nhìn về một khoảng xa xăm… giá như tôi đã không lãng phí…..
Thời gian trôi qua từng phút từng giây… em không đến sân bay thật… chợt tôi nhận ra hình như hôm nay là sinh nhật của cậu ta… phải chăng em muốn quay lại… uhm em yêu người đó mà…
Tôi bước lên máy bay!
7 ngày nữa tôi sẽ phẫu thuật… 50% thành công 50% thất bại!
Tôi mong dù chỉ một lần một lần duy nhất được nói với em… nếu ca phẫu thuật thành công, tôi sẽ bất chấp tất cả nói vời em… anh yêu em rất yêu em…..
[ Tình yêu câm lặng, như viên kẹo bạc hà nhân socola, phía ngòai thì lạnh lùng cay đắng như không có gì cho đến khi tan dần thì mới thấy ngọt ngào tràn đầy...]
******
Cầm mảnh giấy trên tay từ mẹ của anh, nước mắt cô ướt nhòa, gục xuống bên nấm mộ có tên anh… thì thầm từng lời rất nhỏ:”Khi chia tay mối tình đầu em chợt nhận ra có một người luôn bên em lúc em buồn vui, lo lắng bảo vệ em… Anh đâu biết ngày hôm ấy, em đã rất muốn đi tiễn anh… nhưng em sợ mình sẽ khóc… em sợ không đủ can đảm sống khi thiếu anh… em sợ chính em sẽ nắm tay anh không cho anh ra đi… em yêu anh…”
Theo Guu
Một lời tự hào hiếm hoi khiến con gái nhận ra tình yêu thương thầm lặng của bố
Có lẽ, tôi sẽ vẫn cứ mãi nghĩ rằng bố không yêu tôi cho đến một ngày chính tai tôi nghe thấy lời nói tự hào của bố về tôi với người khách hôm đó...
Có những điều, không cần phải nói ra. Có những yêu thương, không cần phải bộc lộ bằng lời nói...Bố yêu tôi nhiều hơn những gì tôi tưởng
Từ ngày bé, tôi đã nghĩ là bố không yêu tôi...
Sau khi cưới nhau 4 năm, bố mẹ tôi mới có con, chị gái tôi lúc đó được sinh ra trong sự âu yếm của mẹ nhưng lại không được sự nghênh đón của gia đình bên nội. Hai năm sau đó, mẹ lại mang thai tôi, với hi vọng sẽ là một cậu con trai kháu khỉnh "nối dõi tông đường". Nhưng trớ trêu thay, gia đình tôi lại chào đón một "Thị Nở" thứ hai.
Ngày mẹ lâm bồn, bố từ cơ quan vội vã vào bệnh viện, khi đến nơi đã nhìn thấy bác gái với giọng nói lãnh đạm: "Mày về lấy ít quần áo và khăn cho vợ". Một câu nói ấy thôi cũng đủ để thấy tôi không được chào đón đến mức nào.
Nhà tôi không giàu, có thể nói là tương đối chật vật để mưu sinh. Bố mẹ tôi đều là công nhân, quanh năm mẹ bị đau lưng, còn bố bị bệnh dạ dày do ăn uống không được điều độ.
Hồi bé, nào tôi có biết gì, chỉ biết làm phiền lòng bố mẹ. Ngã từ trên cầu thang xuống, đuổi bắt nhau đậ.p đầ.u vào tường khiến trán nổi hẳn một quả ổi, bị bệnh thủy đậu lây sang cả chị,... tôi mang đến không biết bao nhiêu nỗi lo lắng cho cả nhà.
Tôi hay bị ngứa tai, nửa đêm hay quấy khóc, khiến cho giấc ngủ sau những giờ làm việc căng thẳng của bố cũng không được yên, không khỏi khiến ông khó chịu và bực bội. Có lần giận quá, bố cầm roi đán.h đét vào mông, khiến tôi vừa đau vừa căm ghét bố. Đi khám ở bệnh viện mới biết, hóa ra tôi bị viêm tai giữa.
Bố lại phải lóc cóc đi xe đạp chở tôi hàng ngày đến điều trị, tốn không biết bao nhiêu tiề.n của và thời gian. Tôi nghĩ chắc hẳn bố phải ghét tôi lắm, chỉ toàn gây ra phiền phức, nhưng bố chẳng nói một câu nào, chỉ thỉnh thoảng thở dài nao núng.
Bố tôi là trụ cột của gia đình, nhưng vì không thể đem lại cho ba mẹ con một cuộc sống dư dả sung túc, nên dường như ông cảm thấy "tự ti" với gia đình bên ngoại. Mẹ tôi là công nhân, nhưng những cô cậu em họ của mẹ đều rất thành đạt, có người còn được ra nước ngoài thường xuyên như đi chợ. Tôi tủi thân lắm, cứ mỗi dịp giao thừa, đến chúc Tết họ hàng, nhìn mọi người xúng xính trong quần áo đẹp, ai ai cũng nền nã trắng trẻo, chị em tôi đều lặng lẽ thổn thức.
Những ngày ấy, bố thường vắng mặt, lấy lý do là ở nhà trông nhà, chứ ai lại để "vườn không nhà trống" trong dịp năm hết Tết đến. Thi thoảng, trong bữa cơm, có vài chú bác hỏi bố tôi đâu, rồi trách bố không tôn trọng cả gia đình. Mẹ chỉ biết cười xòa, còn tôi cắm đầu vào bát cơm, tủi thân vô hạn.
Lớn lên, khi dần hiểu biết và cảm nhận, tôi thấy thương bố mẹ vô cùng, nhưng không biết làm cách nào để khiến cả nhà vui lòng ngoài việc gắng sức học thật giỏi.
Lên lớp Sáu, tôi đạt giải Ba học sinh giỏi cấp quận môn Ngữ văn, khi về nhà khoe trong tâm trạng phấn khích, cả mẹ và bà ngoại đều vô cùng tự hào, duy chỉ có bố tôi vẫn chẳng nói một lời nào, chỉ chăm chú đọc tờ báo trên tay. Tôi buồn tiu nghỉu vì không biết làm thế nào để có thể thấy bố vì tôi mà vui một lần.
Lớp Bảy, lớp Tám, lớp Chín, tôi đều đoạt giải, nhưng đến khi được thi đến vòng cấp Thành phố, danh sách trún.g giả.i đã không có tên tôi.
Mẹ lên tiếng an ủi, bà buồn ra mặt, rồi đến khi tôi bước vào phòng, nghe thấy tiếng bố tôi nói: "Khả năng của nó chỉ được đến đó thôi, hi vọng làm gì ...". Tôi òa khóc, mọi công sức tôi cố gắng dường như chẳng là gì đối với bố.
Trong mắt ông, có lẽ tôi phải là một thằng con trai mới có thể khiến bố hài lòng ...
Trải qua những năm tháng Trung học, tôi bước vào kỳ thi Đại học đầy cam go thử thách. Áp lực học hành thi cử khiến tôi thường xuyên bị căng thẳng, hay cáu gắt bực bội. Mẹ ra sức chiều tôi, nấu những món tôi thích, động viên rằng tôi nhất định sẽ đỗ Đại học.
Lời nói của mẹ không những khiến tôi được an lòng, mà thậm chí còn thêm phần lo sợ. Trong lúc nước sôi lửa bỏng nhất, thi thoảng câu nói của bố vẫn vang vọng trong trí nhớ tôi: "Khả năng của nó chỉ được đến đó ...". Đôi lúc, khi không thể giải được một bài toán khó, tôi ức chế đến ứa nước mắt, gục mặt xuống bàn và đay nghiến về "khả năng có hạn" của mình.
Thế rồi cuối cùng, sau bao ngày tháng thi cử rồi chờ đợi ròng rã miệt mài, tôi cũng đã đỗ Đại học. Ngày mang giấy trúng tuyển về, mẹ và bà vỗ tay nhiệt liệt, thay phiên nhau bàn kế hoạch tổ chức bữa cơm tối linh đình, còn bố, với phong thái từ xưa đến nay, vẫn ôn tồn chăm chú vào tờ báo trên tay.
Tôi im lặng, trong lòng vẫn ngổn ngang suy nghĩ: "Có lẽ bố nghe tin tôi là con trai sẽ vui hơn gấp bội hơn việc tôi đã đỗ Đại học".
Nhưng rồi hôm sau, khi đang ở tầng hai dọn dẹp, bố có khách đến chơi. Tim tôi gần như vỡ òa ra khi nghe thấy bố nói: "Hôm qua con gái tôi đỗ Đại học đấy, từ nay về sau cả nhà nhờ vào nó được rồi, tôi tự hào về nó lắm!".
Tôi đứng ngây người trên cầu thang, tay vẫn cầm chổi mà mắt đã nhòa đi từ lúc nào. Tôi có nghe nhầm không, vậy là bố cũng đã rất vui mừng và tự hào khi tôi đã đỗ Đại học ư? Có phải chăng đây mới thực sự là người bố của tôi, ông luôn ôn tồn che giấu cảm xúc, nhưng chưa bao giờ hết kỳ vọng và tin tưởng vào tôi.
Có lần, sang phòng bà ngoại nằm ngủ, bà nhẹ nhàng nói với tôi: "Bố con là trụ cột của gia đình, nhưng lại không thể mang đến cho vợ con một cuộc sống sung túc khá giả như người ta, nên lúc nào cũng có cảm giác tự ti, thấy mình kém cỏi. Lòng tự ái của đàn ông cao lắm con ạ. Mặc dù việc bố cháu chẳng bao giờ xuất hiện trước nhà ngoại bị nhiều người coi là trốn tránh, mặc cảm, nhưng điều đó khiến cho bố con nhẹ nhõm, thoải mái, thì cả bà và mẹ đều không phản đối".
Tôi hỏi bà có phải bố đã từng có lần chê tôi không có khả năng không, thì bỗng dưng bà cốc vào trán tôi một cái, cười nói:
"Cha bố cô! Bố con chỉ được cái bề ngoài lạnh lùng, không quen nói những lời yêu thương nhưng thực ra bố yêu mẹ con con lắm đấy. Trước đó mấy hôm bố từng nói với bà, nếu con không đạt giải thành phố thì cũng đừng buồn, trên đời nhiều người tài giỏi lắm, miễn sao cháu học hành tử tế, khôn lớn nên người là được" ...
Tôi nghe từng lời bà nói, chỉ biết im lặng, vội giấu đi những giọt nước mắt xúc động. Hóa ra, tôi đã hiểu lầm bố, đã nghĩ rằng bố không yêu thương tôi, tôi đã nhầm, nhầm thật rồi. Bố tôi đấy, trụ cột của cả nhà, không muốn gặp gỡ gia đình bên ngoại vì sự tự ti của một người đàn ông chẳng thể mang lại một cuộc sống dư dả cho vợ con, với gương mặt dường như lúc nào cũng lạnh lùng, lãnh đạm, nhưng thực trong tim thì sống hết thảy cho gia đình ...
Có những điều, không cần phải nói ra. Có những yêu thương, không cần phải bộc lộ bằng lời nói ...
Theo blogtamsu
Sự yêu thương thầm lặng - Cha không nghĩ rằng con có thể đền đáp được cho người đó đâu...Nhưng con vẫn chưa được biết con ạ. Cậu sinh ra không có vành tai như bao người khác, trông vào gương thì trông rất là kì dị. Trước khi đi học thì cuộc sống của cậu trong gia đình vẫn ổn vì cha mẹ yêu thương cậu hết...