Yêu thương mà, có tốn kém gì đâu…
Khi trong các con có những hạt giống yêu thương được nhà trường và thầy cô âm thầm, kiên trì gieo vào, các con sẽ dần rời xa cái xấu, các con sẽ tránh được những hành vi gây tổn hại cho bản thân, cho gia đình, bè bạn…
ảnh minh hoạ
Tôi đọc câu chuyện về cô bé học sinh lớp 10 chuyên Anh, trường THPT chuyên thuộc Đại học Vinh, mà lòng đau như cắt. Với tư cách một người thầy và một người cha của một đứa con gái lớp 10, tôi nghĩ mình có trách nhiệm góp tiếng nói của mình để lay động xã hội, lay động nhà trường, lay động người thầy. Chúng ta đã mải mê vào cuộc đua thành tích, cuộc đua hơn thua, cuộc đua đổi màu huy chương mà chúng ta đã bỏ rơi con cháu chúng ta, học trò chúng ta giữa lúc bọn trẻ cần chúng ta nhiều nhất.
Tôi đọc nhiều bài viết về cô học trò bằng tuổi con gái tôi và thấy thương con quá. Gần như chắc chắn đã xảy ra chuyện con “có vần đề” với bạn bè trong lớp học của mình. Gần như chắc chắn con đã trao đổi với ba mẹ con và họ đã đến trường xin được giúp đỡ. Gần như chắc chắn giáo viên chủ nhiệm biết chuyện học sinh của mình đang gặp vấn đề gì đó. Khi câu chuyện của con được biết, cả lớp biết, cha mẹ biết, giáo viên chủ nhiệm biết, nhà trường biết, mà con vẫn đau đớn chấm dứt cuộc sống của mình. Tôi bàng hoàng hỏi tại sao?
Trên thực tế, học đường của chúng ta hiện tại không hề lý tưởng và yên bình cho trẻ. Internet đầy phim ảnh bạo lực, mạng xã hội tràn ngập những nội dung xấu, rác, câu view bằng mọi giá. Học sinh tiếp xúc, lây nhiễm những thứ xấu trên mạng và bắt chước; khi ở đó người ta chửi bới nhau, người ta bêu xấu nhau, người ta lôi đời tư và quyền riêng tư của người khác ra để kiếm tiền. Và học trò cứ thế, mỗi ngày một ít tiêm nhiễm cái xấu, ngày càng nghiêm trọng.
Video đang HOT
Tôi đem câu chuyện nói với con gái mình, tôi hỏi con biết không, con nói con biết. Con bảo con hiểu tâm trạng của người bạn tội nghiệp kia, con bảo con biết cảm giác đó khủng khiếp thế nào. Tôi bảo con gái mình mạng sống là điều quý giá nhất, của con, của ba mẹ, của tất cả những ai yêu thương con. Con bảo con biết cuộc sống quý giá, nhưng con bảo có những lúc người trong cuộc mới hiểu thấu cảm giác đau khổ khi bị tra tấn trong học đường nó như thế nào. Tôi hiểu con gái mình và những gì con đã và đang trải qua. Tôi dặn con gái mình phải luôn mạnh mẽ, không có bất kỳ ai trên đời này có quyền hiếp đáp con, và phải luôn sẵn sàng để đối đầu với nhưng ai muốn làm điều đó trong đời, bây giờ và sau này lớn lên. Trong mọi trường hợp luôn có giải pháp tốt hơn tự chấm dứt cuộc sống của mình. Cuộc sống là một món quà từ trời đất, từ mẹ cha, nên phải luôn nâng niu và bảo vệ nó bằng mọi giá.
Tôi viết những dòng này gửi đến các bậc cha mẹ. Mong mọi người nói chuyện nhiều hơn với con. Mong mọi người luôn đứng về phía con khi con làm đúng. Mong mọi người hãy xin lỗi con khi mình làm sai. Bản thân tôi khi nuôi con đến giờ sai lầm cũng chẳng ít, và học làm cha mẹ là câu chuyện cả đời, thậm chí đến khi chúng ta rời cõi tạm. Mong mọi người mạnh mẽ để con cái thấy chúng ta là chỗ dựa những lúc chúng sụp đổ. Những lúc chúng bế tắc, chúng luôn nghĩ đến chúng ta đầu tiên, chúng cần chúng ta, và đôi lúc chúng ta không có thời gian để đến bên chúng, tội nghiệp chúng.
Tôi viết những dòng này gửi các thầy cô nói chung và các thầy cô chủ nhiệm nói riêng. Làm người thầy chẳng dễ, làm người thầy là chỗ dựa tin cậy của học trò càng vạn lần khó hơn. Xin các thầy cô hãy thương học trò như con cái của mình, và chỉ khi các thầy cô thương chúng như con, các thầy cô mới làm những điều tốt nhất cho chúng được. Các thầy cô phải thật sự công bằng, các thầy cô phải ngay lập tức điều chỉnh các hành vi chưa đúng mực và tiêu cực của chúng theo một cách thuyết phục nhất. Khi học trò đặt niềm tin vào thầy cô, chúng sẽ chia sẻ nhiều hơn, chúng sẽ gần gũi hơn, thầy cô càng có thêm cơ hội để hiểu rõ và gắn bó với chúng. Đừng vì lợi ích cá nhân, đừng vì sự bạc đãi của nghề nghiệp, đừng vì áp lực của cấp trên yêu cầu thành tích. Chỉ cần các thầy cô yêu thương và công tâm, mọi thứ sẽ ổn.
Tôi viết những dòng này gửi đến các nhà trường. Xin quý thầy cô lãnh đạo nhà trường dành ra mỗi tuần hoặc mỗi hai tuần một chút thời gian dưới cờ. Trong khoảng thời gian ít ỏi đó, xin đừng nói về thành tích, về nhiệm vụ, về nội quy, về vi phạm. Xin hãy nói về một câu chuyện cuộc đời gần gũi nào đó, xin hãy kể về một câu chuyện mất mát nào đó, xin hãy nói về một câu chuyện yêu thương cảm động nào đó với học trò mình. Thầy cô nào cũng nói được, một học sinh nào cũng có thể kể được, hãy tự nhiên, đừng viết kịch bản làm gì. Học trò sẽ muốn nghe những điều như thế hơn những thứ giáo điều. Khi trong các con có những hạt giống yêu thương được nhà trường và thầy cô âm thầm và kiên trì gieo vào, các con sẽ dần rời xa cái xấu một chút, và các con sẽ tránh được những hành vi gây tổn hại cho bản thân, cho gia đình, cho bè bạn…
Chúng ta chỉ cần vài mươi phút, một tấm lòng yêu thương và một lý tưởng dạy học trong sáng, một không gian ấm cúng và gần gũi và một mục tiêu hướng thiện cho con cái và học trò mình. Yêu thương mà, có tốn kém gì đâu…
Cầu mong sao những câu chuyện đau lòng thế này bớt đi thật nhiều trong nhà trường của chúng ta. Mọi nỗ lực giảng dạy, gieo trồng kiến thức sẽ trở nên vô nghĩa khi chúng ta đào tạo ra những thế hệ mai sau tinh thông kiến thức nhưng lại oằn nặng trong lồng ngực một trái tim băng giá, vô cảm và độc ác!
Bị mẹ chồng đuổi ra khỏi nhà, 3 năm sau con dâu đã làm một chuyện khiến bà phải tới cầu xin quay lại
Nhìn bộ dạng khẩn cầu của mẹ chồng, trông khác xa với hình ảnh ghê gớm lúc đuổi con dâu ra khỏi nhà.
Kết hôn, tôi hòa hợp được với chồng, hai chúng tôi đồng cảm về mọi thứ với nhau. Nhưng với mẹ chồng thì không, bà luôn có ác cảm với con dâu nên mọi chuyện đều khó. Tôi đã tìm đủ mọi cách để được mẹ chồng ghi nhận, yêu thương, nhưng mọi thứ đều thất bại. Sống cảnh vừa vất vả kiếm tiền, vừa phải chịu đựng mẹ chồng làm tôi mệt mỏi.
Hầu như không có ngày nào là tôi không bị mẹ chồng quát mắng, giận dỗi. Nhất là lúc chỉ có hai mẹ con ở nhà, bà tìm cách để bắt tôi phải làm nhiều việc, bóng gió mắng nhiếc không thương tiếc. Mẹ chồng tôi sợ rằng nếu chồng tôi có ở nhà sẽ bênh vợ, làm cùng vợ. Điều này càng khiến bà khó chịu hơn. Vậy nên, có đông người thì mẹ chồng nhẹ nhàng, khác xa với lúc chỉ có tôi và bà.
Tôi bị chèn ép mà không bày tỏ cùng ai, âm thầm chịu đựng vì ai cũng khen tôi số sướng, có mẹ chồng nhẹ nhàng, tâm lý. Tôi có nói thì cũng chẳng ai tin tôi, họ cho rằng: " Làm gì có chuyện đó. Lúc nào cũng thấy mẹ chồng vui vẻ, nhẹ nhàng với con dâu. Còn đòi hỏi làm gì nữa, giờ mẹ chồng như thế là của hiếm đấy".
Cung phụng mẹ chồng, không thiếu thứ gì là không mua, tôi làm đủ mọi việc mà vẫn cứ bị chèn ép đến nản lòng. Tôi cũng không muốn ở nhà chồng, mong một ngày được ra ở riêng. Rồi điều gì đến cũng phải đến, mẹ chồng chỉ không vừa lòng tôi nấu ăn mà thẳng thừng quát tháo, chửi bới con dâu. Tôi cự cãi lại liền bị bà đuổi ra khỏi nhà, chồng tôi cũng không ngăn nổi mẹ, đành cùng vợ thu dọn đồ đạc để dời đi.
Mẹ chồng đuổi con dâu đi rồi sau đó hối hận mong con quay trở lại sống cùng. (Ảnh minh họa)
Tôi muối mặt rời nhà chồng trong sự chê cười của nhiều người xung quanh. Ra ngoài thuê nhà ở riêng, tôi cũng trăn trở nhiều lắm. Tôi không chọn cách tìm về xin lỗi mẹ chồng để mong quay lại, tôi muốn biến đó thành động lực để tôi được ra ngoài ở riêng, sống cuộc sống tự do. Cũng rất may, công việc của tôi thuận lợi, tôi mở rộng làm ăn và ngày càng phát triển. Sau 3 năm, tôi đã mua được nhà riêng khang trang, đầy đủ tiện nghi.
Mới đầu mẹ chồng còn chê bai, khinh miệt con dâu phải đi ở trọ. Giờ đây bà mới thực sự phải hối hận khi không có con dâu sống cùng. Không có tôi, nhà cửa bừa bộn, hàng tháng mẹ chồng vất vả lo tiền ăn, duy trì gia đình. Mẹ chồng đau đầu vì tiền đã đành, còn hàng ngày rầu rĩ vì con trai và con gái sống cùng nhà lười nhác, không chịu làm ăn. Trong khi tôi có cuộc sống sung túc. Thỉnh thoảng, tôi thấy chồng mang tiền biếu mẹ, tôi biết nhưng không hề ngăn cản vì tôi nghĩ đó là trách nhiệm của vợ chồng tôi.
Cuối tuần vừa rồi, chồng tôi đón mẹ tới chơi. Mẹ chồng tôi vui lắm, xúc động đề nghị: " Mẹ biết là đã từng quá khắt khe với con. Bây giờ mẹ chỉ mong hai vợ chồng con quay về ở cùng với mẹ. Mẹ hứa sẽ không quá để ý con như trước nữa. Vợ chồng con muốn làm gì cũng được, mẹ không tham gia. Chỉ cần các con về là mẹ vui rồi".
Thấy mẹ chồng khẩn cầu vợ chồng tôi như vậy, tôi thấy rất thương bà. Tôi vừa trả nợ cho mẹ chồng 100 triệu đồng bà vay của người khác để lo cho hai con ăn học, chi tiêu trong thời gian suốt 3 năm qua. Chắc mẹ chồng tôi cảm động trước con dâu về việc này và thấy vợ chồng tôi làm ăn tốt, muốn vợ chồng tôi về để bà đỡ phải vất vả như trước. Chồng tôi rất muốn ở cùng mẹ, tôi cũng đã quên hết mọi chuyện trong quá khứ.
Nếu như vợ chồng tôi về ở cùng mẹ chồng, tôi bỏ được mối oan ức bị mẹ chồng đuổi đi. Nhưng tôi vẫn còn lo sợ, nếu bị mẹ chồng, các em chồng chèn ép thì rất mệt mỏi. Tôi đang băn khoăn, chưa biết phải làm thế nào. Tôi có nên nghe theo lời mẹ chồng không?
Phụ nữ hiện đại, đừng dại đánh ghen Thay vì đánh ghen, chị ấy bắt đầu đi làm đẹp, tập gym, đi mua sắm, gặp gỡ bạn bè và giữ tinh thần thoải mái. Ảnh minh hoạ Vừa lướt Facebook, Hằng đọc được tin hot liền kể ngay cho mọi người trong phòng: - Mọi người ơi, lại thêm một vụ ngoại tình đánh ghen nữa này. Nghe Hằng nói, chị...