Yêu thương lạc đường
Người yêu tôi có rất nhiều người yêu cũ. Tất cả đều được cô ấy kể lại cho tôi nghe. Cô ấy nói: &’Em không có điều gì phải giấu anh cả, khi em kể được tất cả mọi chuyện cho anh nghe, nghĩa là em không còn vấn vương điều gì nữa.’
Tôi tin cô ấy.
Khi hai đứa đang đi vòng dạo quanh phố, cô ấy đòi vào trường đại học S, tôi hỏi tại sao, cô ấy im lặng không nói.
Ngồi một lúc trong quán cafe, thì có trận đấu bóng đá giữa Manu và Arsenal. Tôi cùng cô ấy xem đến hết trận. Gần 2 tiếng.
Khi đi về, cô ấy ngủ gục vào vai tôi rồi nói nhảm: &’Trước đây, em thường thức đêm để xem Manu đá, lại còn phải tường thuật lại từng chi tiết nữa. Nhưng em mải mê xem đến nỗi, khi đội kia gỡ hòa 1 – 1 rồi, mà tin nhắn báo Manu ghi bàn vẫn chưa được gửi đi. Giờ thì, chẳng hào hứng được như thế.’
Hôm sau tôi hỏi, cô ấy nói có lẽ vì hết yêu người cũ, nên cả việc xem đội bóng của người ấy thích cũng trở nên nhàm chán.
Tôi tin cô ấy.
Video đang HOT
Về sau tôi mới biết, đại học S là ngôi trường mà người yêu cũ của cô ấy đã từng theo học.
Một ngày dọn dẹp, vô tình nhìn thấy bức ảnh của hai người chụp chung được cất trong một cái ví cũ mà trước đây người yêu tôi thích nhất. Đến nỗi khi tôi mua tặng cô ấy ví mới, phải chần chừ do dự rất lâu sau cô ấy mới quyết định dùng.
Tôi nghi hoặc nhìn cô ấy khó hiểu, cô ấy ôm tôi rồi thì thầm: &’Anh chưa kiếm ra nhiều tiền, đừng mua quà cho em nữa, đợi mai này, cho dù anh không tặng, thì em cũng sẽ đòi đấy.’
Tôi tin cô ấy.
Chủ nhật của 2 tuần sau, tôi thấy cô ấy vào quán cafe của trường đại học S, cùng một người mà tôi thấy rất quen.
Tháng sau, tôi và cô ấy chia tay.
Tôi đã hiểu rồi, một người con gái liên tục kể mãi về một ai đó, dù là người cũ, không phải do trong lòng họ chẳng còn vấn vương, mà đó là sự bận tâm duy nhất đối với họ.
Cô ấy không thích dùng ví của tôi, không phải vì sợ tôi tốn kém tiền bạc mua quà cho cô ấy, mà vì ngoại trừ món quà của người cũ tặng, cô ấy chẳng muốn nhận từ bất kì ai nữa cả.
Tôi không thể trách hay hờn giận cô ấy.
Điều tôi vẫn luôn cảm nhận được là, có những khoảng trống trong lòng mà tôi chẳng thể nào để làm vơi bớt hay lấp đầy đi.
Do tôi kém cỏi.
Nên cô ấy có quyền rời đi.
Theo Iblog
Đến giờ tôi cũng không hiểu tại sao mình lại có hành động trơ trẽn với bạn thân của người yêu
Hôm đó, tôi gọi điện nói nhờ anh chút việc, rồi âm thầm chuẩn bị rượu vang, nước hoa và mặc một bộ váy ngủ rất quyến rũ...
Mối tình đầu của tôi cho đến bây giờ đã kéo dài 5 năm. Tôi quen anh khi còn học năm cuối đại học. Nói qua một chút về người yêu của mình thì anh là người chu đáo, cẩn thận. Tính tôi hay quên lại hậu đậu. Mỗi lần tôi về quê anh đều tự tay sắp xếp đồ cho tôi, cứ thế suốt mấy năm trời. Trời mùa đông tôi đi ra ngoài anh cũng là người chạy theo tôi gọi lại để đeo cho tôi chiếc bao tay. Lạ cái là đến mùa đông tay chân tôi lạnh buốt, thế nên cứ tối về anh lại lấy nước ấm ngâm chân tay cho tôi.
Tôi rất trân trọng anh và tình yêu của anh. Anh kiếm tiền ít hơn nhưng tôi chưa một lần cạnh khoé anh kém cỏi hay so sánh anh với bất kỳ ai. Tôi cũng lo lắng và hay mua quà cho bố mẹ anh. Anh biết điều đó nên rất phấn đấu trong công việc. Đàn ông mà, nếu như anh lép vế trước tôi thì sẽ cảm thấy sĩ diện của mình bị hạ thấp.
Có thể vì vậy mà đợt trước anh xung phong đi vào nam để cố gắng lập công. Tôi không muốn anh đi bởi vì bây giờ hễ ra ngoài là bị mất người yêu như chơi. Tôi sợ anh sẽ vì một ai đó mà bỏ rơi tôi. Nhưng anh cứ kiên trì ngày qua ngày năn nỉ tôi nên tôi miễn cưỡng chấp nhận.
(Ảnh minh họa)
Thật sự thời gian đầu anh đi xa tôi nhớ anh vô cùng. Có lúc đi đường lạnh buốt tay lại thấy nhớ lúc anh chạy theo đưa bao tay cho tôi. Lúc về nhà phòng bếp lạnh tanh khiến tôi tủi thân lắm.
Được anh chăm lo cho quá nhiều nên tôi có tính ỷ lại. Thành ra khoảng thời gian anh đi, tôi hay bị ốm chỉ vì không biết chăm sóc bản thân. Anh có một người bạn thân tên là Trung. Những ngày tôi ốm sốt anh luôn nhờ Trung qua mua thuốc và cháo cho tôi.
Trung ở trọ gần chỗ tôi. Anh là một người rất đẹp trai và hài hước khác hẳn người yêu tôi. Những ngày tiếp xúc với anh, tôi bắt đầu so sánh người yêu với bạn thân. Tôi dần cảm thấy sự nhạt nhẽo của người yêu và sự mới mẻ của Trung. Nhiều hôm vì quá nhớ Trung tôi đành giả ốm gọi cho người yêu vì biết chắc chắn anh sẽ nhờ Trung qua đưa thuốc cho tôi.
Tôi sai lắm rồi đúng không? Tôi biết chứ. Một tình yêu 5 năm tôi lại không quan tâm bằng một người mới gặp hơn 4 tháng. Nhiều lần tôi đã cố gạt ra khỏi trí óc mình nhưng tôi càng ngày càng dấn sâu vào tình yêu đó. Thật sự tôi rất muốn yêu Trung.
Tôi muốn biết tình cảm của Trung nên tối qua tôi đã làm một điều quá trơ trẽn. Tôi gọi điện nói Trung đến phòng và nhờ anh chút việc. Tôi chuẩn bị rượu vang, nước hoa và mặc một bộ váy ngủ rất quyến rũ. Khi anh đến, tôi ra mở cửa và thấy ánh mắt đầy bất ngờ của anh. Tôi kéo anh đến và bắt đầu nói thích anh từ lâu. Nhưng những gì anh nói như gáo nước lạnh vào mặt tôi: "Em là người thế này sao? Hoàng là bạn thân của anh, anh không thể làm gì có lỗi với nó, huống hồ nó yêu em như thế, vì em như thế, vậy mà em mới cô đơn chút đã không chịu được. Em không xứng với bạn anh."
Từng lời anh nói như nhát dao vào lòng tôi. Nhưng nó khiến tôi tỉnh lại thật sự. Đến giờ phút này tôi không hiểu tại sao mình lại lẳng lơ với bạn thân của người yêu đến thế. Tôi căm ghét mình và cảm thấy có lỗi với Hoàng. Người yêu tôi sắp về rồi, tôi sợ Trung sẽ nói sự thật với anh. Tôi không muốn bị mất một người tốt như vậy. Tôi có nên đến gặp Trung và cầu xin anh im lặng giúp tôi không?
Theo Afamily
Chiếc điện thoại bị hỏng đã tố cáo bản chất thật của người yêu tôi Tôi thương lắm chứ, dù không biết cái lý do người yêu đưa ra chỉ là bao biện hay sự thật. 5 năm yêu em, em đã là người thân duy nhất của tôi rồi. Tôi chỉ có thể trải lòng mình lên đây để bớt đi sự nặng nhọc trong con người tôi. Là đàn ông, nhiều người khuyên tôi nên mạnh...