Yêu thương hay nhẫn nhịn cũng có giới hạn, phụ nữ đừng dại mà cố nhẫn nhịn cả đời
Lúc mới yêu hay đang yêu, phụ nữ để cho đàn ông theo đuổi, lúc lấy nhau rồi, phụ nữ mới là người phải theo đuổi lại đàn ông.
Cái theo đuổi này nhiều khi khiến chị em cảm thấy khó chịu, bực tức phải thốt lên “hết sức chịu đựng”.
Ngày cưới, phụ nữ nhà công chúa, như bà hoàng nhưng nhiều phụ nữ sau những ngày cưới mới vỡ lẽ rằng tất cả những lời hứa yêu thương chăm sóc đã theo gió mà cuốn đi mất từ bao giờ. Phụ nữ bắt đầu chuyển từ công chúa, bà hoàng sang, ô sin, giúp việc không công, thậm chí là một quản gia, một bảo mẫu của cả chồng lẫn con. Họ phải lo tất tần tật từ A-Z và lúc ngẩng mặt lên thì trời đã về đêm. Mệt rã rời, họ muốn nằm ngủ một giấc nhưng chợt nhớ ra quần áo chưa phơi,mấy thứ đồ ăn dưới tủ lạnh chưa sơ chế thế là họ lại bật dậy như tôm, tất tưởi đi làm tất cả.
Ngày này qua tháng khác, họ không nhận được bất cứ sự hỗ trợ, chia sẻ nào từ chồng khiến họ đã mệt mỏi lại thêm tức giận, cáu bẩn. Vợ chổng vì thế mà cả tháng cũng chả “đụng” đến nhau.
Ảnh minh họa: Internet
Cũng lại có người vợ không có ngày nào yên hay đêm nào ngon giấc vì bị chồng hành hạ về cả thể xác lẫn tinh thần. Những trận đòn trút xuống như đòn thù hay thượng cẳng tay, hạ cẳng chân đã thành một thói quen nên thậm chí những bà vợ cũng đã “quen”. Đó là những phụ nữ bất hạnh, bất hạnh thực sự khi cơ thể họ lại để người khác làm đau, cuộc đời họ lại để cho người khác quyết và hạnh phúc của mình họ cũng không dám đứng lên để dành lấy…
Nhiều người vợ vì còn tình yêu với chồng, vì thương con mà chấp nhận nhẫn nhịn để gia đình khỏi tan đàn xẻ nghé nhưng liệu sự nhẫn nhịn này được bao lâu khi “con giun xéo lắm cũng quẳn”, tức nước thì vỡ bờ.
Nhiều người nói “Một điều nhịn là 9 điều lành” nhưng với tôi, câu nói này không hoàn toàn đúng. Người ta chỉ nên nhẫn nhịn trong tùy từng hoàn cảnh và tùy mức độ cho phép. Trong gia đình, sự nhẫn nhịn vô hạn của phụ nữ chính đã tạo cơ hội cho tính gia trưởng của đàn ông đất để sống! Thậm chí, vợ càng nhịn, chồng càng tự cho mình quyền được chỉ đạo, được quát mắng, đánh đập, được quyết định mọi việc từ nhỏ đến to. Người vợ nhẫn nhịn là đã đã tự tước đoạt đi quyền lợi và vị trí của mình trong gia đình.
Ảnh minh họa: Internet
Đối với người đàn ông mang trong mình sẵn máu gia trưởng và độc đoán, vợ càng nhịn anh ta lại càng khinh và cho rằng “vợ có ăn gan hùm” cũng không dám “vùng lên”. Qua mỗi ngày, anh ta lại càng quá thể, quá đáng, không thể chấp nhận được.
Video đang HOT
Tuy nhiên, thật đáng buồn bởi xung quanh chị em phụ nữ hàng ngày hàng giờ nhiều người vẫn luôn dạy chị em phải nhịn dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào: nhẫn nhịn để mọi việc to thành bé, để chuyện bé hóa thành không, để gia đình yên âm, con cái được có đầy đủ bố mẹ,…
Trong nhiều câu hỏi, nhiều cuộc thi dành cho phụ nữ, nhiều chi em trả lời đức tính hy sinh, nhẫn nhịn của phụ nữ Việt thật đáng tự hào lắm thay và qua bao đời nay vẫn vậy. Câu trả lời này hợp với đa số tâm lý đám đông và cả ban giám khảo nhưng thật nực cười đối với tôi. Tại sao người ta cứ thản nhiên gắn cái mác hy sinh và vị tha cho những người phụ nữ đến mức khiến họ không thoát ra được khỏi cái vòng luẩn quẩn đó thì mới thấy người phụ nữ đó tốt đẹp, đáng được khen?. Chẳng lẽ phụ nữ sinh ra là để chịu đựng , nhẫn nhịn đàn ông ư? KHÔNG.
Ảnh minh họa: Internet
Phụ nữ hơn nhau ở tấm chồng ư? Đúng nhưng chưa đủ và không phải tất cả. Nhìn chung, con người ta có nhiều thứ để so sánh, chồng cũng chỉ là 1 trong những tiêu chí để mang ra so sánh mà thôi. Người phụ nữ có vô vàn những mối quan tâm trong cuộc đời mình: công việc, sự nghiệp, con cái, gia đình, sở thích đam mê, anh chị em bạn bè, học tập, đồng nghiệp…
Niềm vui đâu chỉ đóng đinh ở thái độ, sự quan tâm của các ông chồng. Chẳng tội gì khi chồng chỉ xem chỉ xem bạn là “một trong những” còn chị em lại coi chồng là tất cả. Phụ nữ sinh ra vốn đã rất thiệt thòi, đừng tự giới hạn niềm hạnh phúc của mình. Đừng để hai chữ nhận nhịn mãi ghìm mình trong đau khổ. Nhẫn nhịn hay chịu đựng cũng chỉ có giới hạn thôi và khi đã hết giới hạn chỉ chẳng ngại gì mà không “vùng lên, bung lụa” mà thay đổi dành lấy hạnh phúc, tươi vui cho chính cuộc đời mình.
Quốc An
Theo phunuvagiadinh.vn
Vì đâu tan đàn xẻ nghé?
Đàn bà ra đi chỉ cần con cái và một khả năng tự lập phi thường, cho dù phải mang hết tuổi xuân còn lại để gánh sự cô độc. Còn đàn ông trước khi quay lưng, họ đã chuẩn bị sẵn cho mình một bến đậu mới.
Hiếm có cuộc hôn nhân nào toàn bích, cũng ít khi nào gặp được người đúng như mơ. Cuộc sống chung đôi khi đảo lộn tất cả, mọi sự không như mong ước ban đầu.
Khi sự mệt mỏi tăng lên và sức chịu đựng kiệt dần, đối phương không còn sức hút nữa thì một trong hai người thế nào cũng có người mơ màng nhìn ra bên ngoài. Địa ngục trần gian hé mở. Những phi lý và câu hỏi tại sao ta phải chịu đựng sự vô lý cứ lớn dần.
"Ô hay, con người hôm qua ta yêu thương, đã có phút tưởng sống chết đến hết cuộc đời, sao hôm nay chịu không nổi, khó chấp nhận đến thế?".
Chiến tranh lạnh, rồi chiến tranh nóng xảy ra liên miên. Người ta có thể bỏ đi mà không cần quan tâm đến tài sản chung, chỉ mang theo hai chữ: tự do.
Hãy tin đi, người đàn bà ra đi chỉ cần con cái và một khả năng tự lập phi thường, cho dù phải mang hết tuổi xuân còn lại để gánh sự cô độc. Còn người đàn ông trước khi quay lưng, họ đã chuẩn bị sẵn cho mình một bến đậu mới.
Với họ, ai cũng có thể sống chung được, miễn là người đàn bà đó biết nghe lời và chiều chuộng họ, không như phụ nữ đi thêm bước nữa, khi cần tìm chồng cho mình, họ phải tính đến phương án tìm cha cho cả con mình. Ít ra, anh ta phải có nhiều đức tính vượt trội người cũ.
Biết bao người sau khi tái hôn, nhìn ngược lại mái nhà xưa cứ thấy bùi ngùi, luyến tiếc. Đau lắm chứ, liệu ta lại nhầm, bước thụt hố sâu hơn, số phận nào đâu biết được. Tránh sao được mê cung khi người mới đến hiểu thế nào là trái đắng mà kẻ "cũ người mới ta" đã từng vấp phải.
Họ khuấy đường vào cốc tình yêu ngọt ngào hơn, đậm đặc hơn và khi chiếm được, trọn vẹn nhau, cùng một nhà thì những gì thật nhất không cần giữ kẽ nữa.
Đàn bà ai chẳng ghen tuông, giận hờn, trách móc, ai chẳng muốn chồng đi thẳng về nhà khi tan sở, ai chẳng ấm ức ngó nghiêng khi chồng lén nghe điện thoại, nhắn tin... Tất cả bắt đầu từ cái tôi của mỗi người lại nổi lên nhanh chóng. Những cố tật xưa cũ trở lại, sao thay đổi được tính người. Chẳng thế mà có những người đàn ông đã qua ba đời vợ vẫn không yên. Tiếng thở dài và sự bất mãn kéo theo suốt đời họ.
Con cái càng nhiều dòng, cuộc đời càng khốn khó. Thiếu gì người đàn ông cuối đời họ vẫn cô độc, mặc dù nhiều vợ, đông con. Đơn giản khi phụ vợ, họ để con cái sinh ra tự bơi theo kiểu "đời cua, cua máy; đời cáy, cáy mò". Nhà cửa tan rồi, trong lòng chỉ còn hận thù, cay đắng. Cha hay mẹ không đủ trách nhiệm và tình thương để gói ghém bao dung thì kể như mất cả máu mủ, tình thâm.
Chẳng phải cuộc ra đi nào cũng không tìm được hạnh phúc mới. Có nhiều người sau đổ vỡ, lập gia đình mới vẫn ổn và hạnh phúc. Đó là họ may mắn gặp được người rộng lòng, yêu thương, sống có trách nhiệm.
Tồn tại được gia đình mới phải biết rút ra cả những điều không nên, không phải của mình với người trước, ráng sao ôn hòa với người sau. Điều đó đâu mới mẻ gì. Bao người khi có gia đình khác, gặp lại người cũ chẳng đã thốt lên: "Giá như anh, giá như em lúc đó... thì đã không đến nỗi tan đàn sẻ nghé".
Ảnh minh họa
Sự hối tiếc nghe thật buồn, nhưng cuộc đời đi xa lắm rồi, sao quay lại được nữa. Sự ân hận có khi phải từng trải, trả giá hết cuộc đời mới nhận ra vỏn vẹn chỉ một điều đơn giản: sống chung muốn bền thì phải đặt hai chữ "vì nhau" lên đầu, dẹp cái tôi xuống thật thấp.
Sống với ai cũng thế thôi. Cứ giữ khư khư cái tôi và một mất một còn với người kia thì chuyện nhỏ cũng thành chuyện lớn.
Con người ta đi qua cái ngang trái của chính mình mới khó. Nhà nào mà chẳng có chuyện nọ chuyện kia. Giữ chặt nhau trong nhiều năm tháng có khi buông nhau ra chỉ vì mâu thuẫn không đáng có. Lập lại gia đình mới cũng thế thôi, mọi chuyện cũng bắt đầu từ cha mẹ, con cái. Biết giữ thì còn, không giữ thì mất. Mưu sinh khắp chân trời góc biển cũng cho vợ, cho con, mình cũng hưởng. Vậy tại sao cứ cố đạp nhau mà đi, chỉ vì những chuyện sinh hoạt đời thường? Tính cách riêng là một điều khó sửa, rơi vào đụng độ, mâu thuẫn này thì khó sống nhất.
Hoặc một người phải chịu suốt đời, hoặc bên kia phá cho tan hoang. Xấu nết để tan gia đình thì đừng hy vọng khi mình lập gia đình mới sẽ khá hơn. Nhìn ra ngoài xã hội thấy sự xấu nết của vợ hay chồng đều đẩy vào bi kịch thảm khốc.
Nếu một bên có cùng cực, buộc phải ra đi thì hãy nghĩ rằng sự ra đi của mình là để cứu gia đình, vì các con, có như vậy mới hành xử tử tế.
Ảnh minh họa
Trước một án ly hôn, giá như mỗi người nhìn lại mình một chút, thay vì chỉ chăm chăm bươi móc tội lỗi người kia mang ra tòa kéo co và tự hỏi bản thân: nếu có một gia đình khác, liệu mình có lặp lại chính sai lầm của mình không? Hiểu được như vậy chắc hẳn sẽ có nhiều cuộc hòa giải thành công. Bỏ vợ hay chồng để lao vào một cuộc tình khác, nhiều khi cũng chẳng thay đổi gì, có khi còn khốn khổ hơn không biết chừng.
Thiếu gì người đàn ông cuối đời họ vẫn cô độc, mặc dù nhiều vợ, đông con. Đơn giản khi phụ vợ, họ để con cái sinh ra tự bơi theo kiểu "đời cua, cua máy; đời cáy, cáy mò". Nhà cửa tan rồi, thế nào trong lòng chỉ còn hận thù, cay đắng. Cha hay mẹ không đủ trách nhiệm và tình thương để gói ghém bao dung thì kể như mất cả máu mủ, tình thâm.
Vũ Phi
Theo phunuonline.com.vn
Cô chủ trẻ chết điếng thấy bà bầu đến tận nhà mình để 'đòi chồng' May vì nhờ cô vợ của cậu trai làm công mà bấy lâu nay chị vẫn yêu thương, vẫn hi vọng mình sẽ có một đám cưới viên mãn với cậu ấy đã xuất hiện, để chị còn có cơ hội tỉnh cơn mê, trở về với thực tại. Ảnh minh hoạ: Internet Sau những gì xảy ra trong câu chuyện Cô chủ...