Yêu thương đâu rồi
Ngày gió rỗi, em lang thang qua những con đường quen từng in dấu chân hai đứa mình…
Như là mới ngày hôm qua thôi anh còn nắm tay em, cùng em thả bộ trên những con phố nghìn năm tuổi, nào hàng Khoai, hàng Lược, hàng Đào, hàng Bông… Tay phải nắm lấy tay trái tìm hơi ấm bàn tay anh còn vương vất đâu đây. Không thấy! Làn gió lạnh giữa lúc giao mùa tìm đến từng kẽ tay em, len lỏi vào từng góc khuất tâm hồn – nơi em giấu nỗi nhớ anh vào đó. Chênh chao, chống chếnh vì nỗi nhớ ấy đang cồn lên như từng đợt sóng biển mùa bão giông.
Ánh mắt em xa xăm mong nhìn thấy bóng hình quen thuộc của anh giữa phố đông người hoà lẫn trong những sắc màu muôn hình muôn vẻ của những cửa hàng cửa hiệu, nhưng trước mặt em chỉ toàn là xa lạ. Em lại tìm đến những khoảng lặng giữa những ồn ào, xa hoa ấy. Con đường này anh đã từng chở em qua trong một chiều hè nắng lung linh đong đầy trên môi mắt chúng mình. Quán cóc nơi phố kia mình từng ngồi bên nhau, lặng lẽ nhìn nhau, thủ thỉ tâm tình và mỉm cười thấy sự đồng điệu trong mắt nhau. Nhớ lắm mà giờ đây phố chỉ còn thấy mình em trôi giữa lòng phố trong một ngày thu ngần ngừ chờ đông đến. Em muốn níu giữ được thu ở lại, mong mỏi mùa mới đừng sang. Em khát khao một tiếng gọi tình thu đang chơi vơi, quấn quít…
Em muốn níu giữ được thu ở lại, mong mỏi mùa mới đừng sang… (Ảnh minh họa)
Thu đã cạn ngày sao sương thu còn lắng đọng trên những chiếc lá để vô tình đụng vào sương khẽ vỡ tan ra? Kìa, những vòm lá đã khoác vào mình nó một màu già cỗi nhưng thật hợp khi che lên những mái ngói thâm nâu nơi góc phố. Thời gian ngày một tô đậm màu tuổi trên những mái ngói xưa, càng làm cho những ngôi nhà nơi đây thêm lẻ loi, cô đơn lắm giữa dòng chảy bộn bề của cuộc sống. Có phải cô đơn quá không mà ngói cứ mãi xô nghiêng bên nhau như nương tựa, như tìm về hơi ấm trong cảm giác gần gũi mà xa xôi, đông đúc mà lẻ loi…
Video đang HOT
Em cứ lang thang hoài trong ngày gió rỗi, tìm từng chút ấm áp của bao kỷ niệm yêu thương, gom lại, chắt chiu thành những nồng nàn cho những ngày thu đang cạn. Một năm có bốn mùa, sao chỉ thu làm lòng em vương vẫn. Có phải bởi tình anh, tình em và tình thu đã sớm quện vào nhau từ những ngày đầu mùa yêu chớm đến. Để chiều này em gặp lại mùa yêu khi trong em nỗi nhớ anh trở về quá thiết tha…
Yêu thương ơi, thu đã cạn ngày, anh còn xa em bao lâu nữa? Em vẫn mong chờ một mùa thu – mùa yêu mà mình đã hẹn để em không còn lạnh trong những chiều gió rỗi lúc giao mùa…
Theo VNE
Dù không còn... nhưng tôi vẫn giả vờ "đau"
Dù đã không còn trinh trắng nhưng khi quan hệ với anh, tôi vẫn giả vờ kêu gào đau đớn và mệt mỏi để "che mắt anh" lúc ấy
Sau khi đọc được bài viết "Có nên khai quá khứ với bạn trai?", tôi thấy lòng trĩu nặng khi mình cũng gặp phải hoàn cảnh giống như cô gái trong bài viết.
Trước đây, tôi đã từng yêu một người, tình cảm của chúng tôi khá sâu nặng. Và cũng vì yêu và tin tưởng anh nên tôi đã không ngần ngại trao tất cả những gì quý giá nhất cho anh ấy... nhưng rồi, khi đã "no xôi chán chè", anh ta lại cao chạy xa bay và bỏ tôi lại một mình trong xót xa, bẽ bàng...
Tôi đau khổ vật vã suốt mấy năm trời, bao nhiêu người con trai đến rồi cũng lặng lẽ ra đi vì trái tim tôi dường như băng giá. Tôi sống co mình trong nỗi đớn đau của mối tình đầu gây ra cho mình. Bao nhiêu yêu thương, bao nhiêu hứa hẹn suốt bấy năm qua đều là giả dối khi mục đích cuối cùng của anh ta là chiếm đoạt được tôi... và khi anh ta đã có được điều mình muốn thì anh ta sẵn sàng bỏ rơi tôi không một chút thương tiếc.
Thời gian cứ thế trôi đi, tôi cũng đã lấy lại được tinh thần và tìm được niềm vui trong công việc... và rồi, tôi gặp anh, người đàn ông hết lòng yêu thương tôi. Tôi đã mở lòng mình để đón nhận tình yêu ấy nhưng tôi vẫn không thể nào thoát khỏi những ám ảnh tội lỗi của ngày xưa ấy... Quá khứ lại sống dậy khiến tôi cảm thấy tội lỗi khi nhận những sự quan tâm và tình yêu chân thành ấy từ anh.
Tôi hạnh phúc khi được gặp anh, người đàn ông tôi hết lòng yêu thương tôi (Ảnh minh họa)
Ngày anh hỏi cưới, tôi đã khóc trong niềm hạnh phúc vô bờ vì mình sẽ được làm vợ người đàn ông mình yêu thương... nhưng tôi không khỏi băn khoăn, dằn vặt khi phải giấu anh chuyện quá khứ của mình. Anh yêu tôi, tôn thờ tôi như một trinh nữ khi nghĩ rằng, tôi là một cô gái trong trắng không một chút tì vết. Vậy mà...
Cho đến đêm 14/2 vừa qua, sau khi có một bữa tiệc lãng mạn bên nhau, cả hai chúng tôi không kiềm chế được tình cảm của mình nên đã quan hệ với nhau... Sau khi quan hệ, anh hơi bất ngờ khi không nhìn thấy những giọt máu đào trên ga trải giường nhưng tôi vẫn cứ vờ như đó là lần đầu tiên của mình và đã nói dối anh "em rất đau và mệt mỏi". Tôi dối trá để che mắt anh lúc ấy... nhưng rồi, khi nghĩ lại những hành động của mình, tôi cảm thấy mình thật đê hèn và rẻ rúm.
Sau hôm ấy, anh cũng không hỏi tôi vì sao tôi không có... nhưng tôi cảm thấy thật đau lòng và xấu hổ khi phải lừa dối người đàn ông mình yêu thương. Anh yêu tôi như thế, tin tưởng tôi như thế... vậy mà cuối cùng, tôi lại đóng kịch để lừa dối anh về quá khứ nhơ bẩn của mình.
Tôi cảm thấy xấu hổ vô cùng khi đã lừa dối người mình yêu thương (Ảnh minh họa)
Thương anh, tôi lại trách bản thân mình vì đã có một quá khứ đen đủi và đáng xấu hổ như vậy! Tôi không thể ngờ được rằng, cuộc sống của tôi lại có lúc phải giả tạo và xảo trá như thế?!
Tôi cũng không biết phải làm sao bây giờ nữa? Chúng tôi đã sắp làm đám cưới cùng nhau nhưng anh vẫn không một lần hỏi tôi về sự trinh trắng ấy... nhưng tôi rất sợ khi nghĩ đến cảnh khi hai đứa đã thành chồng thành vợ, những lúc vợ chồng không được thuận hòa, anh sẽ đưa chuyện này ra để chì chiết, đay nghiến tôi...
Âu cũng là số phận một con người! Thôi thì... đành nhắm mắt cho ông trời tự tay sắp đặt số phận của bản thân mình vậy!
Theo VNE
Tôi đã làm "đàn bà" trước đêm tân hôn Hận người yêu mình chung sống với người phụ nữ khác ở phương xa, tôi đã nhắm mắt đi lấy chồng, để rồi cuộc hôn nhân ấy đã giam tôi vào "địa ngục" Đọc xong hai phần của bài "Chuyện đau lòng trước ngày cưới", tôi thấy Dương Dương và Minh Minh thật là hạnh phúc. Họ đã vượt qua được những thử...