Yêu thương đã là quá khứ
Linh ngồi lặng yên bên khung cửa sổ, ngẩn người ngắm nhìn những giọt mưa vẫn còn đọng lại trên mỗi ô cửa.
Một ngày đầu đông u ám, buốt lạnh.
Linh ngồi lặng yên bên khung cửa sổ, ngẩn người ngắm nhìn những giọt mưa vẫn còn đọng lại trên mỗi ô cửa. Mùa đông ở Hà Nội âm u đến khó chịu, không có những tia nắng rực rỡ như ở miền Nam. Cô vừa về lại nơi đây, dường như vẫn chưa quen lại được thời tiết âm u này. Năm nào cũng vậy, dẫu bận rộn bao nhiêu, dẫu guồng quay cuộc sống có tấp nập thế nào thì Linh vẫn dành ít nhất đôi ba ngày để về lại nơi đây, ngồi trong góc quán này, dù trước cửa nó đã treo bảng “Close” gần 8 năm nay. Hà Nội – nơi lưu giữ biết bao kỉ niệm, hoài bão, ước mơ của một thời trẻ dại. Và đâu đó còn có cả những đau thương mãi mãi chẳng thể hóa thành kỉ niệm. Giá như những đau thương ấy có thể hữu hình, cô sẽ gói gọn và xóa đi thì hay biết mấy.
Linh mỉm cười, nụ cười đầy nhợt nhạt. Cô tiến về phía ngôi mộ nhỏ, nằm lặng lẽ giữa những vòm cây, đặt lên đó một bó hồng trắng. Màu trắng của ngôi mộ hòa với màu trắng của hoa tạo nên thứ ánh sáng đau đớn đến nhức mắt. Một giọt nước trượt khỏi khóe mi Linh, cô ngồi xuống vuốt ve nụ cười trong tấm hình trên bia mộ…
“Em lại trở về rồi!”.
***
Ngày ấy, Linh rời xa Sài Gòn để đến với một Hà Nội dịu dàng, lãng mạn. Chẳng phải Linh chạy trốn hay có chuyện gì đó buồn, chỉ đơn giản là cô yêu Hà Nội qua những lời kể của ba, cô muốn một lần được sống giữa lòng Hà Nội. Vậy là cô lén ba mẹ làm hồ sơ thi đại học ngoài Hà Nội, và trở thành cô sinh viên nhỏ nơi đất khách quê người.
Linh thích thú tìm hiểu văn hóa, con người Hà Nội. Một mình cô lang thang khắp những quán café nhỏ, cô muốn tự mình khám phá thành phố này, muốn có những bí mật riêng mình để khi trở về Sài Gòn sẽ có cái để nhớ nhung hồi tưởng.
Anh là một bí mật đó, nhưng những gì thuộc về anh chẳng bao giờ trở thành kỉ niệm vì nó vẫn mãi sống từng ngày trong cô. Linh rất thích thú với quán café của anh, nơi đó chỉ có một người duy nhất là anh, vừa làm ông chủ kiêm nhân viên. Quán của anh nằm lặng lẽ một góc, từ quán có thể nhìn ra phía hồ Gươm xa xa, điều này Linh rất thích. Cô thường mang sách đến quán, khi thì đọc sách, khi thì ngồi lặng đó ngắm nhìn ông chủ trẻ tuổi nhưng rất lạnh lùng. Dường như anh cũng nhận ra cái nhìn chăm chú của cô, anh không lảng tránh nó nhưng ánh mắt u buồn khó hiểu.
“Choang!”. Những chiếc tách rơi xuống vỡ tan tành. Linh đang vội vàng chạy vào quán để trú cơn mưa rào bất chợt, vô tình đụng phải anh đang bưng khay tách. Cô vội vàng xin lỗi anh và luống cuống cúi xuống nhặt những mảnh vỡ cùng anh. Một mảnh vỡ khứa vào tay anh, vết đứt khá sâu làm máu ứa ra. Linh thấy vậy hốt hoảng lấy sấp giấy ăn trên bàn định cầm máu cho anh. Nhưng anh đẩy mạnh cánh tay cô ra xa, đôi mắt có chút hoảng hốt, tức giận.
“Tôi … tại tay anh chảy nhiều máu quá, để tôi giúp anh cầm máu” – Linh lúng túng trước thái độ của anh, cô nghĩ anh giận cô lắm đây.
“Cảm ơn cô. Tránh xa tôi ra nếu không muốn chết”. Anh lạnh lùng từ chối sự giúp đỡ của cô. Anh không muốn bất kì một người nào lại lây căn bệnh tàn ác này từ anh. Anh bị nhiễm HIV. Anh vốn làm nghiên cứu sinh y khoa của một trường đại học nổi tiếng ở Úc, một lần làm xét nghiệm với mẫu máu HIV, anh bất cẩn để máu dính vào chỗ trầy da, vậy là anh bị nhiễm HIV. Căn bệnh quái ác đã làm anh chán nản, suy sụp một thời gian. Anh quyết định về nước, sống những ngày còn lại của cuộc đời theo ý thích của mình. Anh xin bố mẹ ở riêng, mở một quán café nho nhỏ, rồi cuối tuần lại đi chăm sóc cho các em nhỏ bị HIV. Anh nghĩ cuộc đời mình sẽ như vậy đến lúc chết, nhưng số phận cho anh gặp người con gái trước mắt. Dù chưa từng biết cô là ai, nhưng từ lâu anh đã quen thuộc với sự có mặt của cô. Hàng ngày anh vẫn mong chờ cô ghé quán, cô ngồi đó lặng yên đọc sách, hoặc ghi ghi chép chép gì đó. Đôi khi, anh bắt gặp cô nhìn anh chăm chú, anh lại thoáng bối rối. Anh sợ cô đọc được cảm xúc trong mắt mình, sợ trái tim mình sẽ tham lam mà lưu luyến cô rồi làm tổn thương cô.
Nhìn bóng dáng cao gầy của anh lẳng lặng thu dọn đống tách vỡ, sao cô thấy đau đớn đến vậy? Đây là thứ cảm giác gì, mà nó bóp nghẹt trái tim cô, chẳng lẽ lại là … yêu?
Hôm nay anh có một vị khách đặc biệt, đó là người phụ nữ trung tuổi. Bà ấy rất đẹp, đặc biệt có đôi mắt giống anh. (ảnh minh họa)
Những ngày sau đó, Linh vẫn đến quán, vẫn ngồi góc bàn đó chăm chú đọc sách. Tâm trạng cô không mấy thoải mái, anh ngày càng lạnh lùng hơn. Dường như anh không muốn có vị khách gây rắc rối như cô. Nhưng kệ thôi, ai bảo cô thích quán này, ai bảo cô không dứt ra được hình ảnh cô đơn của ai kia. Nó cứ ảm ảnh cô mãi, làm trái tim cô sẽ bứt rứt khó chịu nếu một ngày không được gặp anh.
Hôm nay anh có một vị khách đặc biệt, đó là người phụ nữ trung tuổi. Bà ấy rất đẹp, đặc biệt có đôi mắt giống anh. Vậy có lẽ là mẹ anh chăng? Cô ngồi ở quán, khi người phụ nữ ấy đến thì anh lại bàn cô xin lỗi hôm nay đóng cửa sớm. Cô đứng dậy đi về mà trong lòng đầy tò mò về người phụ nữ ấy. Mẹ đến gặp con trai là điều bình thường, sao anh phải đuổi khách đi, hay giữa họ có điều bí mật gì đó? Ý nghĩ đó làm Linh bật cười, cô tự trách mình dở hơi, đấy là chuyện của người ta, cô tò mò như vậy để làm gì?
Linh gặp lại người phụ nữ ấy, bà là giảng viên một môn cô mới đăng kí học. Ở người phụ nữ đó, cho dù lúc cười vẫn toát lên vẻ buồn bã. Linh thầm nhủ sao họ giống nhau đến vậy, cả anh và mẹ anh, lúc nào cũng thấy vẻ u buồn trong đôi mắt. Tự nhiên, Linh muốn biết về anh thông qua mẹ anh. Ý nghĩ đó là bước chân cô tiến lại gần bà: “Thưa giáo sư, em xin cô vài phút được không ạ?”
Bà hơi nhíu mắt nhìn cô, có cái gì đó quen quen mà bà không nhớ là gặp cô ở đâu rồi. Bà mỉm cười hỏi cô: “Em có gì chưa hiểu về bài giảng sao?”
“Dạ, không phải bài giảng ạ. Là ….” – Linh ngập ngừng, giờ cô mới chột dạ không biết bắt đầu hỏi bà từ đâu, cô tự mắng mình là đồ xốc nổi.
“Mời em vào phòng tôi ngồi, có lẽ em có chuyện gì khó nói rồi” – Bà nhìn Linh trìu mến, tự nhiên bà rất có cảm tình với cô gái trước mặt.
Linh tiến vào phòng người giáo sư. Có một tấm ảnh cả gia đình của bà để góc tủ. Nhìn anh trong ảnh rất rạng rỡ, có vẻ như là chụp từ hồi anh vẫn còn là cậu sinh viên. Ánh mắt sáng, nụ cười tươi, tràn đầy hạnh phúc bên gia đình khác hẳn người đàn ông lạnh lùng mà cô biết.
“À, đấy là chồng và con trai tôi” – Bà lên tiếng giới thiệu khi thấy Linh chăm chú nhìn vào bức ảnh.
“Anh ấy hẳn đã từng là đứa trẻ đáng yêu”
“Con trai tôi đó hả. Thằng bé rất thông minh, rất đáng yêu.”- Bà mỉm cười khi nói về con trai, nhưng đột nhiên đôi mắt trùng xuống, hình như có cái gì đang cố kìm nén để cho những giọt nước mắt kia đừng rơi ra.
“Em biết anh ấy, em hay đến quán anh ấy ngồi, và một lần gặp giáo sư ở đó” – Mọi linh cảm của cô là đúng, nhất định anh đã có chuyện gì rất đau thương.
“À, tôi nhớ ra rồi. Hả nào tôi cứ thấy em quen quen. Ừ, em đúng là cô gái ấy” – Bà chăm chú nhìn người con gái trước mặt. Đây là người con gái mà lần trước đến quán của con trai bà gặp. Mới đầu bà chỉ nghĩ đó là người khách bình thường, nhưng khi bước vào phòng ngủ con trai, bà thấy có mấy bức ảnh của cô khi thì đang ngồi chăm chú ngắm mưa, khi thì đang đọc sách,… Bà biết, cô gái này là người rất quan trọng với con trai mình.
“Cháu hãy thường xuyên đến quán nhé” – Bà mỉm cười thiện cảm với cô gái ngồi trước mặt.
“Vâng, cháu cũng thích quán đó, nhưng dường như con trai bác không thích vị khách như cháu đâu. Anh ấy lạnh lùng lắm” – Linh rất có cảm tình với bà, hẳn bà là người mẹ tốt. Cô không ngần ngại nói lên suy nghĩ của mình.
“Không đâu, nó rất thích cháu đến quán đấy. Nhưng nó đang mặc cảm với cháu, nên cố tình lạnh lùng như vậy”. Những lời của bà làm Linh khó hiểu. Vì sao anh lại mặc cảm với Linh?
Lần đó Linh đang đến quán anh thì gặp mưa, cả người cô ướt sũng. Mặt cô tím tái đi vì lạnh, đôi môi run run mượn anh cái khăn khô để lau đầu. Anh lấy cho cô cốc nước ấm, nhưng lạnh lùng từ chối: “Cô uống nước đi cho đỡ lạnh, quán tôi không có khăn khô đâu.”
“Vậy tôi mượn bộ quần áo của anh nhé, anh sẽ không từ chối chứ?” – Linh dầy mặt hỏi mượn đồ anh lần nữa.
“Tôi nói không được mà, cô muốn chết sao?” – Anh gắt lên.
“Không lau khô đầu thì tôi mới chết đấy, anh thấy mà không giúp à? Đồ keo kiệt, tôi sắp chết lạnh cóng rồi đây này” – Linh cũng bực mình sẵng giọng.
Lần đó Linh đang đến quán anh thì gặp mưa, cả người cô ướt sũng. Mặt cô tím tái đi vì lạnh, đôi môi run run mượn anh cái khăn khô để lau đầu. (ảnh minh họa)
Bất chợt anh ôm chặt lấy cô: “Như thế này em đã ấm hơn chưa?”
Linh bất ngờ, lời càu nhàu trong miệng cô không kịp thốt ra, cô không ngờ anh lại như vậy. Anh giống như một đứa, mới phút trước còn ngang bướng mà sau đó lại mềm lòng ngay được.
“Anh…. “
“Yên lặng nào”. Ôm cô một hồi, anh chợt nhớ ra đi lấy máy sẩy để sấy tóc cho cô. Bản tay anh khẽ lùa qua mái tóc cô, cô thấy ấm áp đến kì lạ. Đây là lần đầu tiên cô được một người đàn ông sấy tóc cho, người đó lại là người đàn ông trong lòng mình.
Công việc xong xuôi, anh quay mặt lại nhìn cô nghiêm nghị: “Từ ngày mai em đừng đến đây nữa, được không?”
“Sao lại thế, lí do là gì?” – Cô thắc mắc hỏi anh. Cô tưởng anh đã chấp nhận tình cảm của cô rồi chứ, sao lại đẩy cô ra xa?
“Được, tôi sẽ nói cho em biết lí do. Tôi bị nhiễm HIV đấy. Giờ thì em thấy khiếp sợ căn bệnh chết người của tôi chưa? Nhiều người khi biết bệnh của tôi, đã tránh xa tôi như tránh hủi. Em cũng tránh xa tôi ra, tôi không muốn lây bệnh sang em” – Anh lạnh lùng nhìn Linh. Cái vẻ lạnh lùng che đậy những cơn sóng lòng đang âm ỉ trong anh. Anh rất sợ bắt gặp ánh mắt xa lánh của Linh, rất sợ cô thực sự sẽ không bao giờ gặp lại cô nữa.
Linh bật khóc khi nghe những lời anh nói. Linh hiểu đây không hẳn là sự đồng cảm giữa người với người. Hình ảnh anh lạnh lùng, anh bất cần, rồi ưu thương,… tất cả đều khiến tim Linh đau nhói. Linh cảm thấy hoảng loạn, chới với. Cô chưa từng nghĩ mình sẽ yêu một người đàn ông như anh ở nơi đất khách quê người thế này. Cô quyết định trốn tránh. Bất cứ ai, dẫu là người bình tĩnh thế nào, bỗng một ngày phát hiện ra bản thân mình yêu một người không nên yêu cũng sẽ trốn tránh như cô. Cô cố gắng không đến quán, quên đi dáng vẻ cô độc hay đôi mắt u buồn của anh. Nhưng mà, Linh cười khổ khi bản thân cô không ngăn được bước chân dẫn đến quán nhỏ đó. Bức tường kiên cố trong Linh hoàn toàn sụp đổ khi thấy vẻ tiều tụy của anh. Anh ngồi chiếc bàn Linh hay ngồi, gục đầu xuống. Anh đang say sao?
Linh vội bước vào quán.
“Nam, anh say sao?”
Anh ngẩng đầu lên, ánh mắt lờ đờ vì men say bỗng sáng rực khi nhìn thấy Linh.
Video đang HOT
“Là em!” – Nam lầm bầm – “Chính là em. Tại sao em xuất hiện nơi này? Xuất hiện để nhắc nhở bản án đáng sợ của cuộc đời tôi. Tại sao tôi lại yêu em? Hơn ai hết, tôi là kẻ không bao giờ đủ tư cách để yêu”.
Linh sững người, dường như không dám tin vào những lời mình vừa nghe thấy. Cô không có chút phản ứng gì, trong khi anh không ngừng lảm nhảm trong cơn say:
“Không ngờ tôi có ngày thảm hại như thế này. Từ ngày em xuất hiện, tôi đã hốt hoảng khi trái tim mình đập mạnh. Cảm giác ấy khiến tôi rất sợ, tôi không biết phải làm thế nào. Nếu tôi là người bình thường, tôi sẽ chạy đến bên em để cho em thấy trái tim tôi đang đập mạnh thế nào. Nhưng tôi là ai chứ. Là kẻ bệnh tật, chết lúc nào không biết. Thậm chí không cẩn thận còn làm lây bệnh sang những người thân yêu của mình. Tôi làm gì có cái tư cách ấy. Lý trí bảo tôi không được để ý đến em, nhưng trái tim lại bắt tôi nhìn em, dõi theo em. Tôi đã mong ngóng từng khoảnh khắc mỗi ngày để được nhìn thấy em. Từ ngày em xuất hiện, tôi bắt đầu thấy sợ hãi cái chết và tham lam ý nghĩ được ở bên em”.
Cánh tay Linh run run khi ôm anh vào lòng. Nỗi hoang mang, đau đớn vẫn in hằn nơi đáy mắt nhưng trên hết đó là sự mãn nguyện. Linh ôm siết lấy anh, mặc kệ ngày mai sẽ ra sao, chỉ cần biết giờ đây cô ở bên cạnh anh là được. Tình yêu, đôi khi có thể bỏ qua tất cả chỉ để được ở bên cạnh nhau, dù chỉ một lần duy nhất trong đời. Linh sẽ bất chấp tất cả, để được ở bên anh, cho đến khi anh còn hơi thở cuối cùng.
Họ yêu nhau, ở bên nhau như bất kì một cặp tình nhân nào, nồng nàn và tha thiết. Anh thường nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của Linh, đưa cô đi qua từng con phố của Hà Nội, có khi cùng ngồi thưởng thức những món quà vặt bên lề đường, cuối cùng là trở về nhà trọ của cô. Anh sẽ ôm cô, khẽ thì thầm bên tai cô lời chúc ngủ ngon trước khi trở về. Cuối tuần, anh đến đón cô, đưa cô đến thăm trung tâm nuôi dưỡng những đứa trẻ mồ côi bị căn bệnh thế kỷ giống như anh. Dù đưa cô theo, nhưng anh vẫn luôn chú ý đến cô để không có bất kì đáng tiếc nào xảy ra. Anh rất sợ mình hay đứa trẻ nào đó lây bệnh sang cho cô.
Thời gian Linh tốt nghiệp đến mỗi lúc một gần. Mỗi lần mẹ hoặc ba gọi, đều nhắc nhở cô chuyện trở về. Mỗi lần như vậy Linh đều thấy mệt mỏi, cô không nỡ quay về, nhưng ở lại cũng chẳng đành.
Sau ngày tốt nghiệp, đích thân ba mẹ ra Hà Nội hộ tống cô về nhà. Anh cũng mong cô quay về cùng ba mẹ. Anh biết, mình đã giữ cô bên cạnh suốt 4 năm là quá đủ rồi. Phải biết buông tay những gì không thuộc về mình, anh luôn hiểu rõ điều đó. Nhưng sao trái tim anh lại đau đớn thể này?
“Nam, lẽ nào anh không yêu em sao?” – Linh trách anh qua dòng nước mắt lăn dài.
“Không, anh yêu em, rất nhiều. Nhưng anh không thể ích kỉ giữ em lại bên mình” – Nam mỉm cười, nhưng sao Linh lại thấy nụ cười ấy chua chát quá.
Linh trở về Sài Gòn cùng ba mẹ, cùng từ ngày đó cô không còn tin tức gì của anh. Những lá thư cô gửi đi, đều không có lời đáp, cô hiểu anh đang trốn tránh cô. “Nam, những ngày tháng không em, anh vẫn ổn chứ?” – Đã không ít lần Linh hướng về phương trời xa xôi, cất lên câu hỏi tận đáy lòng.
Một buổi sáng Sài Gòn với sắc trời ảm đạm. Cuộc gọi lúc sáng sớm khiến Linh tỉnh giấc, trái tim bất giác đập mạnh. Một cảm giác hoang mang bất chợt ập đến, chiếc điện thoại trên tay Linh rơi xuống đất…
Nhưng cuộc đời con người ai cũng có số phận em ạ. Được gặp em, yêu em lúc cuối cuộc đời này, là ông trời rất công bằng với anh rồi. (ảnh minh họa)
Linh thẫn thờ đứng nhìn di ảnh của anh. Nụ cười thanh thản và ấm áp ấy khiến tim Linh như chết lặng. Linh khóc nấc lên. Lần đầu tiên cô cho mình được khóc thỏa thuê kể từ khi xa anh. Một bàn tay ấm áp đặt lên vai cô, cô quay lại nhìn khuôn mặt già nua yếu đuối của mẹ anh.
Linh trở về quán café ngày xưa anh sống. Mọi thứ vẫn nguyên vẹn như trước khi cô rời đi, chỉ là hơi lạnh buốt giá khiến Linh giật mình, anh đã không còn ở đây nữa.
Mẹ anh đi đến bên cô, giao cho cô một hộp gỗ và chìa khóa của quán.
“Những thứ này về sau con hãy giữ lại. Trước khi đi, Nam nói bác hãy giữ lại quán này cho con, vì con thích ngồi ở đây” – Giọng bà nghẹn lại giữa chừng, nước mắt lăn dài xuống khuôn mặt nhăn nhúm. Mới có một năm không gặp bà, Linh tưởng chừng bà già đi đến hơn chục tuổi. Có nỗi đau nào lớn hơn người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh?
Khi còn lại một mình, cô ôm lấy chiếc hộp gỗ, ngồi bệt luôn xuống sàn nhà lạnh buốt. Cái giá lạnh của mùa đông Hà Nội, trước đây cô vẫn luôn sợ, nay kèm thêm cả nỗi cô đơn làm Linh thoáng rùng mình. Đó là những phong thư Linh gửi đi, cả những phong thư anh viết cho cô nhưng không gửi. Anh đều giữ trong chiếc hộp này, anh hi vọng một ngày nếu anh không còn nữa, nó là niềm an ủi cho cô. Ở phong thư cuối cùng, Linh tìm thấy một cặp nhẫn tình nhân.
“Linh yêu dấu,
Có lẽ đây là những dòng cuối cùng anh viết cho em. Anh mệt mỏi quá rồi, cả người không gắng gượng được nữa. Chưa bao giờ anh lại thấy luyến tiếc cuộc sống như lúc này em ạ. Trước khi gặp em, anh đã bất cần, nghĩ rằng sống được ngày nào hay ngày ấy. Nhưng từ khi gặp em, anh rất sợ, anh sợ mình chết đi thì sẽ mất em. Anh ích kỉ quá phải không em?
Nhưng cuộc đời con người ai cũng có số phận em ạ. Được gặp em, yêu em lúc cuối cuộc đời này, là ông trời rất công bằng với anh rồi. Đó là sự bù đắp lớn nhất cho bệnh tật của anh, đến giờ phút này anh không oán trách gì cuộc sống này nữa.
Cặp nhẫn này, anh đã mua nó khi chúng mình ở bên nhau. Anh không dám đeo vào tay em, chỉ sợ em sẽ coi nó là một trách nhiệm, một sự giàng buộc. Anh đành giữ lại bên mình suốt bao năm qua, giờ anh tặng lại cho em như món quà cưới của người anh dành cho em, em sẽ nhận nó chứ?
Có lẽ anh sắp phải đi rồi. Em đừng đau buồn vì chuyện này nhé. Anh sẽ được đến một thế giới bình an hơn, nơi đó không có bệnh tật, không có sự sợ hãi, miệt thị. Anh mong rằng em sẽ hạnh phúc.
Gửi đến em một nụ hôn cuối!”.
Nước mắt thi nhau rơi xuống làm nhòa dòng chữ xiêu vẹo của anh. Linh cầm cặp nhẫn lên, cô lồng chiếc nhỏ hơn vào ngón áp út nơi bàn tay trái. Cô muốn một lần được giàng buộc với anh.
***
Linh khẽ vuốt ve chiếc nhẫn đã chế ngự trên bàn tay mình gần 8 năm. Cô kể với chàng trai trong bức ảnh về cuộc sống của mình một năm qua. Cô kể một người đàn ông ấm áp giống như anh, cô gặp giữa Sài Gòn. Người đàn ông đó đã làm trái tim cô đập mạnh một lần nữa, làm trái tim lạnh giá của cô ấm áp trở lại.
“Có lẽ, em sẽ thử yêu người đàn ông đó, thử mở cửa trái tim mình.
Theo VNE
Em có thể yêu anh được không? (P.cuối)
Thiên nhìn Vy, cô gái nhỏ trước mắt anh mỏng manh như những bông hồng leo nhưng vững vàng lại kiên định tới vậy vì tình yêu của mình sao?
Sếp nhìn vẻ ngoài mệt mỏi ủ rũ của Thiên thở dài:
Thiên, cậu về nhà đi, có gì giải quyết ở nhà, đừng tới cơ quan nữa. Nhìn cậu không ra hình con người rồi. Mất hết hình ảnh của cơ quan tôi.
Sếp à, em...
Cậu về nhà đi! Không nói gì nữa! Làm đàn ông, cũng đừng vô tình quá!
Thiên không hiểu sếp anh nói gì. Nhưng nhìn vẻ mặt không hài lòng của sếp nên Thiên không dám phân bua nữa.
Dạ, vâng, thưa anh!
Sếp cũng như mọi người trong cơ quan đều đã biết chuyện của Thiên. Ai cũng cố gắng mai mối cho Thiên nhưng đều bị anh từ chối khéo. Nhưng lần này, có phải Thiên vì cô gái hôm qua tới cơ quan tìm sếp mà trở nên hư hại tới mức vậy? Có lẽ, sắp có chuyện hay để nói.
Từ hôm đó, trong cơ quan Thiên rộ lên tin đồn, Thiên đang ở cùng một cô gái rất xinh đẹp khiến cho cánh mày râu không khỏi bất ngờ và tò mò. Em ấy xinh đẹp tới mức nào mà có thể được vào ở trong nhà Thiên? Vì từ khi bước vào cơ quan này, Thiên là người miễn dịch hoàn toàn với gái đẹp một cách lạnh lùng nhất. Mọi người từng trêu nhau: có lẽ người ta nên lấy huyết tương của Thiên để bào chế ra một loại vecxin chống mê gái đẹp hiệu quả nhất từ trước tới nay. Và khách hàng số một sẽ luôn là các bà vợ. Kể cả là các bà vợ xinh đẹp!1
Vy đang ngồi một mình trên sopha xem ti vi, có vẻ bình thản lạ lùng. Thiên về đột ngột, không báo trước nhưng Vy không lấy làm ngạc nhiên chút nào. Thiên có chút ấm ức. Anh vắt áo lên ghế nhìn Vy:
Em trắng trợn cướp nhà người khác khiến họ thành dân vô gia cư đi đâu bị đuổi đấy nhưng có vẻ thảnh thơi nhỉ?
Vy cười, vẫn không quay lại nhìn Thiên:
Là anh tự chọn chứ không phải là em đuổi! Đừng có vu oan cho em!
Thiên thấy lồng ngực mình tưng tức. Anh chỉ muốn cốc một cái thật đau vào cái trán bướng bỉnh kia. Nhưng rồi Thiên thở dài, đi vào phòng tắm. Nhìn vào gương, chính Thiên cũng giật mình: râu mấy ngày không cạo mọc lún phún khắp cằm, đôi mắt đỏ ngầu, khuôn mặt hốc hác hơn.
Thật ra, mấy ngày vừa rồi, nghe Vy thổ lộ tình cảm, nghĩ lại những ngày đã qua, khiến cho tâm trạng Thiên vô cùng bối rối. Thiên thực sự không biết bản thân nên đối diện như thế nào với tình cảm của Vy. Vy thì lại quá ương bướng.
Thiên thấy lồng ngực mình tưng tức. Anh chỉ muốn cốc một cái thật đau vào cái trán bướng bỉnh kia. (ảnh minh họa)
Một khi con gái đã nhất quyết ương bướng trong tình yêu, nghĩa là chỉ có hai lý do: Một là, họ biết chắc mình sẽ chiếm được người ấy, vấn đề chỉ là thời gian. Thứ hai là, họ biết chắc chắn không thể nào thay đồi khác được và họ mặc nhiên chấp nhận việc đó, chấp nhận thiệt thòi, chỉ cần được ở bên người mình yêu là đủ, cô ấy không hi vọng nên không sợ thất vọng? Có lẽ nào Vy đang trong trường hợp thứ hai, không cần biết tình cảm của anh như thế nào, không cần biết anh có thay đổi hay không,chỉ cần anh đứng yên đó, đừng trốn đi đâu là được.
Nhưng chính Thiên cũng không thể phủ nhận một điều, anh cảm thấy trái tim mình được chở che, vẫn có một ai đó cần nó và bao bọc nó trong tình cảm hoàn toàn trong sáng của người ấy, nên anh cảm thấy mình đỡ hoang mang trong cuộc đời rộng lớn này. Một mình bơi, giữa biển mênh mông, anh cũng cảm thấy mình kiêt sức, cũng thèm một chút nghỉ ngơi bình yên, nhờ ai đó, che chắn giúp mình những con sóng của cuộc đời luôn sẵn sàng đổ vào anh bất cứ lúc nào, dù chỉ là trong một vài giây ngắn ngủi.
Bước ra khỏi phòng tắm, mùi thức ăn bay thẳng vào mũi, Thiên thầm nghĩ: không biết mình được ăn một bữa cơm tử tế từ khi nào nữa. Vy nhìn anh mỉm cười:
Anh lại đang nghĩ, không biết mình được ăn cơm từ khi nào đúng không?
Bị bắt thóp, Thiên có chút giật mình, nhưng anh nhanh chóng lấy lại được vẻ lạnh lùng vốn có:
Trẻ con, bắt mũi chưa sạch, đừng có mà tự đắc.
Vâng, thưa anh đàn ông bắt mũi đã sạch nhưng không biết nấu cơm!
Thiên nhìn Vy một cái kiểu: trẻ ranh không thèm chấp rồi ngồi xuống thản nhiên ăn cơm. Không khen, cũng không chê, khiến Vy có chút ấm ức không nhỏ.
***
Thiên tỉnh giấc vì có tiếng động nhỏ ngoài ban công. Đã lâu lắm, từ ngày Lan rời bỏ anh, đêm qua, Thiên mới có một giấc ngủ bình yên. Lan, không còn về trong cơn mơ giữa đêm, để nỗi đớn đau và cô đơn trong lòng anh thức dậy giữa những đêm sâu đen đặc nữa.
Thiên vén bức rèm cửa nhìn ánh bình minh rực rỡ phía bên ngoài. Trời mùa đông lạnh lẽo, nhưng ánh mắt trời ấm áp cũng đã lên, dù ánh nắng chưa xua được cái lạnh của đêm, nhưng vẫn có thể thắp lên trong lòng người chút ấm áp.
Thiên cố nheo nheo đôi mắt nhìn lại hình ảnh vừa trôi vào mắt anh, có phải vì gió vừa đưa tới một ảo ảnh hay không? Thiên khẽ lắc đầu cho những suy nghĩ đó rơi đi. Nhưng không, nó lại hiện lên một cách rõ ràng và sống động hơn lúc nào hết. Ngoài ban công, Vy đang phơi quần áo, chiếc áo sơ mi của anh khẽ bay bay trong gió nhẹ, và bên cạnh, Vy đang bần thần ngắm nhìn nó với anh mắt tha thiết vô cùng. Đôi tay nhỏ mân mê từng chiếc cúc, đến vạt áo với cảm giác trân trọng lạ lùng. Thiên muốn đưa ánh mắt mình qua nơi khác, nhưng chỉ vài giây sau nó lại trở về trên khuôn mặt ấy.
Thiên cố nheo nheo đôi mắt nhìn lại hình ảnh vừa trôi vào mắt anh, có phải vì gió vừa đưa tới một ảo ảnh hay không? (ảnh minh họa)
Nhưng khuôn mặt nhìn nghiêng xinh đẹp trong nắng kia, có một nỗi buồn đang ngự trị. Một nỗi buồn thầm kín và riêng tư trong trái tim một cô gái trẻ lại có thể khiến trái tim Thiên có chút băn khoăn. Tại sao anh lại có thể nhìn ra nó một cách rõ ràng và dễ dàng như thế, cô ấy đâu phải là chiếc bình thủy tinh trong suốt? Có lẽ nào, chính anh lại là nguồn cơn cho tất cả những uẩn ức đó trong một trái tim non nớt chưa một lần tổn thương kia.
Một trái tim đang nhẽ ra phải như ánh mắt trời, hừng hực niềm vui và nhựa sống?! Vậy mà trước mắt anh, đôi mắt trong sáng ấy, đôi môi hồng thanh tân ấy, mái tóc huyền dịu dàng trên đôi vai mềm kia, làn da dưới nắng trong vắt như pha lê... vẫn không thể làm cho người con gái kia giấu đi nỗi buồn u uẩn đang ngự trị trong nàng. Không thể nào làm cho nét sáng trong hiện hữu. Em vội vã đày ải mình vì yêu tới thế sao?
Thiên và Vy đứng cách nhau vài bước chân, nhưng họ không thể nào chạm được tới nhau. Tấm kính dày kia vô tình ngăn cách họ trong hai thế giới không cùng chung nhịp đập, không cùng chung cảm xúc, không cùng chung một không gian yêu... Thiên lặng lẽ khép lại chiếc rèm. Anh muốn tự giấu mình lại, giá như Vy cứ nhìn về phái trước, đừng bao giờ ngoảnh lại phía sau để thấy anh cô đơn tới vậy.
Nhưng có một điều mà người đàn ông đôi khi không thể biết hết được đó là sự nhạy cảm của người con gái. Có một ai đó đang đứng nhìn họ, không cần quay lại, họ vẫn có thể biết ánh mắt ấy đang nhìn như thế nào. Trái tim Vy khẽ nhói lên: Anh cô đơn tới thế sao? Chỉ nhìn em, lòng anh đã dâng lên mỗi nỗi sợ hãi tới thế sao?
***
Anh có thể tới đón em không?
Có chuyện gì? Sao em không đi xe buýt?
Em dạy thêm giờ cho cô bé, không nghĩ là muộn như thế rồi, em chạy ra bến thì cũng là lúc chiếc xe cuối cùng chạy. Hay thôi, em bắt xe ôm về...
Đứng yên đó!
Giọng Thiên rõ là lạnh lùng nhưng sự quan tâm ẩn chứa trong đó thì không thể nào lấp liếm đi được. Vy nhìn chiếc điện thoại trên tay mỉm cười.
Thiên vơ chiếc áo mưa rồi vội vã đi lấy xe.Nhưng vừa ra tới cầu thang thì có một bàn tay kéo áo Thiên lại.
Thiên, gặp em một lát thôi được không?
Ánh đèn cầu thang đủ rõ để Thiên thấy khuôn mặt gày hốc hác và đượm buồn của Linh. Người con gái này chỉ vì yêu anh mà tự hủy hoại bản thân mình đến thế sao? Yêu một người đâu phải là có tội mà Linh lại phải chịu đựng sự hành hạ của tình yêu đến đau đớn như vậy? Quả thật, có những khi Thiên nghĩ tới Linh, trái tim anh không rung động, nhưng xót xa thay cho người con gái ấy. Cuộc đời quả thật nhiều khi khéo trêu ngươi.
Thiên nhìn linh, ánh mắt đã thôi không còn tia giận:
Có chuyện gì không Linh? Tôi có chút việc bận?
Mai em đi. Chắc là không về nữa! Em đợi anh hai tiếng rồi. Em không dám bước vào.
Thiên nhìn Linh, ánh mắt dịu hơn:
Linh đi đâu?
Đi Mỹ, cùng chồng em!
Thiên ngạc nhiên có chút sững sờ nhìn Linh:
Em lấy chồng rồi sao?
Cơ hội để yêu người khác ngoài anh! Em đã nghĩ, suốt cuộc đời này em chỉ có thể yêu anh, đến chính giây phút này nó vẫn đúng. (ảnh minh họa)
Linh nói với một giọng lạnh lùng, chua chát:
Người ấy cũng yêu em như em yêu anh! Người ấy, có nên được hạnh phúc không anh?
Mình tìm một chỗ nào đó nói chuyện thì hay hơn.
Buổi tối mùa đông lạnh lẽo, hai ly cà phê ấm nhưng không khiến cho tâm trạng của Thiên tốt hơn, có lẽ Linh cũng vậy. Anh nhìn Linh:
Sao em lại đi?
Em muốn đi tìm cơ hội cho mình.
Cơ hội gì?
Cơ hội để yêu người khác ngoài anh! Em đã nghĩ, suốt cuộc đời này em chỉ có thể yêu anh, đến chính giây phút này nó vẫn đúng. Nhưng, em muốn buông tay. Hôm nay gặp anh, là để em lấy nốt chút can đảm cuối cùng để buông tay tình yêu của mình. Vì, em cũng muốn mình được yêu! Thiên à, không được yêu là bất hạnh lớn nhất của một đời người và từ chối được yêu là điều ngu dại nhất của đời người. Em không muốn mình bất hạnh vì ngu dại. Chúng ta đều là những người thông minh, em mong, anh cũng hiểu lời em!
Linh đứng dậy, toan bước đi thì Thiên nắm lấy tay Linh:
Linh, anh chỉ muốn nói: xin lỗi em và chúc em hạnh phúc!
Nước mắt khiến cho cái nhìn cảu Linh nhòa đi, nhưng nàng lại mỉm cười:
Em nghĩ, mình có thể quên anh được rồi!
***
Thiên nhìn đồng hồ đã hơn mười một giờ đêm, anh không biết mình đã ngồi bao lâu từ lúc Linh đi, nhưng nhìn ly cà phê đã lạnh từ bao giờ. Chợt nhớ tới Vy, nhưng giờ này, chắc Vy về rồi.
Thiên mở cửa, căn phòng tối om. Lẽ nào Vy chưa về, chút hoảng sợ ùa vào lòng Thiên. Anh định bật đèn sáng thì giọng Vy run run cất lên:
Anh bận à?
Nghe thấy Vy nói, Thiên an tâm hơn. Anh không muốn giả thích, nên chỉ buông một câu lạnh lùng:
Ừ
Em đợi anh một tiếng một phút!
Thiên hiểu ý Vy. Nghĩa là Vy luôn cho anh nhiều hơn một cơ hội, đợi anh nhiều hơn một cuộc chờ, khi nào cũng gia hạn cho anh nhiều hơn một giới hạn... Nhưng, trái tim anh có nhiều hơn một lần lạnh lùng. Thiên bật điện:
Dù sao em cũng ở nhà rồi!
Thiên nhìn Vy ngồi trên ghế, người choàng chiếc vỏ chăn dày. Đôi môi hơi tái, nhưng đôi mắt đã đỏ sọng. Thiên nén một tiếng xót xa. Anh lặng lẽ bước về phòng.
Vy nhìn Thiên, giọng có chút nghẹn ngào:
Anh không áy náy chút nào sao?
Thiên dừng bước chân nhưng không đáp. Vẻ lạnh lùng dửng dưng của anh khiến Vy thấy trái tim mình đau đớn. Giọng Vy lạc đi:
Anh không áy náy chút nào sao?
Thiên lạnh lùng:
Ngủ đi, em mệt rồi!
Giọng vy nhỏ hơn nhưng có chút giận dữ:
Anh thật sự không áy náy chứ?
***
Thiên đứng một mình bên cửa sổ, trong phòng kín mà anh cảm thấy mình như đứng giữa trời giông gió. Không chút ấm áp nào len lỏi được vào tim anh. Điếu thuốc trên tay, đã tắt lửa tự khi nào? Miệng đắng chát, không thể cất được tiếng xin lỗi chìm tận đáy lòng với người con gái đang ngồi khóc ngoài kia. Thiên thấy lòng mình dấy lên một nỗi xót xa, là xót xa cho anh, hay xót xa thay người con gái trẻ dại khờ đem lòng yêu anh vô điều kiện, không màng tới danh dự và lòng kiêu hãnh của bản thân?!
Tiếng cửa mở khiến Thiên choàng tỉnh giữa mớ hỗn độn của lòng mình. Lẽ nào...
Thiên mở cửa bước ra phòng khách, chiếc chăn vất chỏng trơ trên ghế, Vy không còn ngồi đó nữa, chỗ ngủ của Vy ở trong phòng làm việc cũng không có người. Vy đi đâu giữa đêm mùa đông mưa gió tái tê như vậy? Trái tim Thiên nhói lên, cảm giác sợ hãi khiến anh bấn loạn. Thiên lao ra khỏi nhà, anh đứng giữa đường trong cơn mưa phùn dày hạt, những giọt nước thấm vào người anh lạnh buốt. Anh muốn gào lên gọi Vy. Nhưng cổ họng cứ nghẹn đắng, không sao thốt lên lời: Vy à, anh xin lỗi, em bỏ đi đâu vậy? Anh biết tìm em ở đâu?
***
Thiên trở về nhà khi người đã ướt sũng vì mưa, đôi môi tím tái run rẩy, Khi cánh của mở, Vy chạy ào tới ôm chầm lấy anh. Chiếc điện thoại rơi vỡ tung trên nền đá hoa lạnh lẽo. Giọng Vy thổn thức:
Thiên, anh đi đâu vậy? Giữa đêm, anh đi đâu mà em gọi không được?
Thiên lặng lẽ gỡ bỏ tay Vy rồi lầm lũi bước vào phòng. Khi cánh cửa đóng sập, nước mắt Vy rơi lã chã. Anh, tại sao anh lại phải sống như vậy? Nỗi bất an trong trái tim Thiên Vy hiểu hết, chỉ là, anh không cho ai có cơ hội được nhìn thấy nó mà thôi. Trong căn phòng vắng, hai con người ngồi cách nhau một cánh cửa, cùng mang những nỗi đau riêng trong trái tim mình.
Không cầm được lòng, Vy đẩy cánh cửa bước vào phòng Thiên. Trong bóng tối, anh ngồi một mình dưới sàn nhà, lưng tựa vào cạnh giường, mái tóc hơi dài rủ xuống trán, che nửa khuôn mặt.(ảnh minh họa)
Trong cơn mơ chập chờn Lan lại trở về dịu dàng ngồi bên anh. Nhìn nàng trong suốt như hơi sương. Thiên định nói gì đó, nhưng Lan ra hiệu anh im lặng. Lan mỉm cười:
Thiên à, anh hỏi em, làm thế nào anh có thể quên em? Em sẽ nói cho anh biết... Muốn quên người mình yêu, cách tốt nhất là anh hãy yêu người khác. Hãy buông tay em, và nắm lấy cuộc sống của anh!
***
Không cầm được lòng, Vy đẩy cánh cửa bước vào phòng Thiên. Trong bóng tối, anh ngồi một mình dưới sàn nhà, lưng tựa vào cạnh giường, mái tóc hơi dài rủ xuống trán, che nửa khuôn mặt. Chút ánh sáng lờ mờ của chiếc đèn ngủ không đủ để Vy thấy được nước mắt Thiên còn vết khô bên khóe mắt.
Vy lặng lẽ tới bên cạnh Thiên:
Thiên à, anh sao thế? Tại sao anh lại ngồi đây?
Thiên không đáp, anh nhìn Vy, đôi mắt đỏ u uẩn. Giọng dịu dàng hơn:
Em đói, muốn đi kiếm cái gì ăn, nhưng không còn quán nào mở nên em đành về.
Giọng Thiên khá là nhỏ:
Vy, có khi nào, em bỏ anh đi không?
Thiên, là anh tưởng em bỏ anh đi?
Anh tưởng em bỏ anh đi!
Thiên à, chút lạnh lùng đó của anh làm sao đủ sức mạnh mà đuổi em ra khỏi cuộc đời anh. Em đã nguyện chấp nhận rồi mà!
Đôi mắt Thiên ngấn ngấn nước nhìn Vy, khiến trái tim nhỏ nghẹn ngào. Thiên đưa tay nhẹ vuốt tóc Vy:
Sao lại có cô gái ngốc như em!
Thiên nhìn Vy, cô giá nhỏ trước mắt anh mỏng manh như những bông hồng leo nhưng vững vàng và kiên định tới vậy vì tình yêu của mình sao? Anh có muốn trở thành kẻ bất hạnh, hay ngu dại như Linh nói không? Trong khi Thiên còn đang chìm trong suy nghĩ của mình thì Vy nhẹ ngàng nắm lấy tay anh, giữ nguyên chút ấm áp ấy trên mà mình, giọng Vy không giấu được nỗi niềm thổn thức trong đó:
Thiên, anh hãy tin em. Nếu có một ngày nào đó, em rời xa anh, thì chỉ có một lý do duy nhất khiến em làm thế, đó là, anh buông tay em trước! Chỉ khi nào anh buông tay em trước thôi. Còn một khi anh vẫn nắm, dù là cái nắm tay hờ hững, em vẫn nguyện ở bên anh! Vì em là cây hồng leo, còn anh là bức tường vững vàng nhất em chọn. Nhấtt định, trong cuộc đời này, chỉ vì anh mà quấn quýt bên anh thôi!
Theo VNE
Cảm ơn vì em đã buông tay... người cũ Ngày làm cô dâu, em không khóc, cũng không cười như người khác. Em bình thản như một nhành hoa đã hẹn trước ngày để nở vì tôi. Tôi biết, trong trái tim em vẫn có người đàn ông ấy. Tôi cũng biết, người đàn ông đó hơn tôi mọi thứ: thành đạt, đẹp trai, hào hoa, và cả giàu có nữa... Cái...