Yêu thầm 7 năm, chàng trai ‘chưa bao giờ khóc nhiều thế’ vào ngày bạn thân đi lấy chồng
Chàng cựu sinh viên Bách Khoa ví mối tình của mình như Kha Cảnh Đằng trong bộ phim “Cô gái năm ấy chúng tôi cùng theo đuổi”.
Có ai đó đã nói rằng mối tình đơn phương là mối tình đẹp nhất nhưng cũng là mối tình buồn nhất và chẳng muốn ai phải ôm mối tình đơn phương để đau khổ. Và còn quan trọng hơn đó là cách duy nhất để chấm dứt một mối tình đơn phương là…tỏ tình. Thế nhưng, không phải ai cũng có can đảm để nói lời yêu với người mình thầm mến. Mới đây, câu chuyện tình đơn phương của một chàng cựu sinh viên Bách Khoa khiến nhiều người xúc động vì “lời yêu sẽ mãi mãi chẳng có cơ hội nói ra”.
“Hôm nay….mày lấy chồng.
Nửa đêm, tao tỉnh dậy.
Lần đầu tiên trong suốt 26 năm qua, tao say.
Lần đầu tiên sau 26 năm, tao khóc nhiều đến thế, thấy mình yếu đuối và bất lực đến thế.
Tao và mày quen nhau khi cả 2 đứa cùng vào Bách Khoa. Cũng chẳng hiểu sao trong cái lớp mà chỉ có 2/40 là con gái, đứa bạn đại học đầu tiên lại là mày – một đứa con gái, một “củ sắn lùi”. Có lẽ đó là may mắn của tao.
Mày biết không? Ngày đó động lực cho tao đến lớp, động lực cho tao chăm chỉ qua mấy môn Triết, Vật lý, Đại số, Giải tích…tất cả đều là vì mày. Tao muốn được nhìn thấy mày mỗi ngày, muốn được cùng mày lên thư viện học, giảng bài cho mày, cho mày chép thí nghiệm vật lý. Mày bảo tao ăn gì mà chăm thế….Có lẽ là tao ăn phải bả của mày.
Rồi năm 2 phân ngành, cái số trời nó cho tao với mày vào cùng một ngành, lại còn cùng một lớp. Ở cái ngành mà số con gái đếm trên đầu một bàn tay, mày tất nhiên trở thành bông hồng của viện. Cũng không ít đứa đẹp trai, học giỏi đong đưa mày, ấy vậy chẳng hiểu sao mày vẫn bơ hết. Mày vẫn thích chơi với cái đứa xấu xấu, đen đen như tao. Mày bảo chơi với bọn nó chán, chẳng thoải mái.
Có lần tao định thổ lộ, mạnh dạn thử hỏi mày nghĩ thế nào về tình yêu thời sinh viên. Mày chỉ bảo mày còn có cha mẹ, có em. Mày muốn ra trường đi làm để lo cho gia đình, nuôi em ăn học rồi mới tính chuyện yêu đương, yêu bây giờ chỉ tốn thời gian. Và thế là cái quyết tâm của tao bị dập tắt. Tao sẽ chờ mày ra trường, chờ đến khi mày mở lòng.
Rồi cứ thế 5 năm đại học trôi qua, tao và mày vẫn thế, vẫn là “bạn thân”, là bạn cùng lớp, cùng nhóm đồ án, cùng nhóm bài tập lớn. Bạn bè vẫn trêu tao và mày. Những lúc đó tao vui lắm. Tao cũng chỉ mong lời bọn nó bảo là thật.
Ngày chụp ảnh kỷ yếu, tao với mày chụp với nhau chẳng biết bao nhiêu kiểu. Ngày đó còn lôi ảnh tao và mày để làm ảnh đại diện đôi cơ mà.
Video đang HOT
Ngày liên hoan sau khi bảo vệ đồ án tốt nghiệp, tao đã giả vờ say, đã mượn một chút men để đủ dũng cảm nói ra những gì tao đã giữ kín suốt 5 năm đại học. Nhưng mày đã từ chối, có lẽ bởi vì mày nghĩ đó là lời nói của 1 thằng say. Và đêm đó cũng là lần đầu tiên tao khóc vì 1 người con gái.
Ra trường, hai đứa làm việc ở hai nơi. Áp lực công việc, sự bận rộn của một đứa sinh viên mới ra trường khiến tao và mày dần dần xa nhau, chẳng còn thời gian nói chuyện với nhau nhiều. Mày bận hơn. Những cái hẹn cũng ít dần.
Rồi tao biết tin mày có người yêu. Tao chẳng biết làm gì, chỉ biết trách bản thân đã quá nhút nhát. Nhưng ai đó bảo rồi, nếu không có can đảm thổ lộ với người mình yêu thì hãy học cách nhìn cô ấy hạnh phúc bên người khác. Chẳng hiểu sao, ngày đó tao vẫn chờ, vẫn hy vọng 1 ngày nào đó mày quay lại.
7 năm…để hôm nay tao nhận ra, tao đã mất mày, mất mày mãi mãi. Hôm nay tao mới hiểu thế nào là cười trong nước mắt. Chợt nhớ đến bộ phim “You are apple of my eyes”, sao nó giống chuyện của tao và mày đến thế. 26 tuổi, mày đã có một công việc ổn định, có thể lo cho gia đình. 26 tuổi, tao cũng đã có một sự nghiệp cho riêng mình.
Tao đã chờ, chỉ tiếc rằng người mày chọn chẳng phải tao. Tao ước thời gian có thể quay trở lại, để tao có thể đứng trước mày, nói hết ra những tình cảm tao giấu kín. Một lần thôi, dù có bị từ chối nhưng ít ra tao sẽ không hối hận, không thấy bất lực như lúc này.
Chúc mày hạnh phúc… tuổi thanh xuân của tao.
Theo Khám phá
7 năm yêu thầm không dám ngỏ để rồi đau đớn, hối hận ngày cô bạn thân lấy chồng
'Tao ước thời gian có thể quay trở lại, để tao có thể đứng trước mày, nói hết ra những tình cảm giấu kín. Một lần thôi, dù có bị từ chối nhưng ít ra tao sẽ không hối hận, không thấy bất lực như lúc này'.
'Có một loại tình yêu, cả hai người đều yêu nhau, yêu rất nhiều, nhưng không ai đủ dứt khoát và can đảm để giành người còn lại về phía mình. Cơ hội đến rồi đi, lúc anh có đủ can đảm nói ra thì cô đã có người khác, anh chọn sự im lặng. Và cô cũng thế. Họ đi qua vài mối tình chóng vánh, mãi vẫn không ai lấp nổi vị trí của anh trong tim.
Đi bên nhau như những người bạn thân nhất, quan tâm nhau hơn cả người yêu, anh là người hiểu cô nhất trên đời, cô là người duy nhất anh có thể chia sẻ. Họ đi cùng nhau như hai đường thẳng song song, bình yên nhưng cũng đau đớn. Lẽ vì duyên không đủ, người có cố đến mấy cũng chẳng thể nào hết ngược nhau'... Dòng chia sẻ ấy của một bạn trẻ tên Nguyễn Huy Hoàng liệu có khiến bạn cảm thấy có chút chông chênh?
Tình yêu luôn là một phạm trù khó giải thích, cũng như luôn có những mối quan hệ cứ dùng dằng mãi sao chẳng thể rõ ràng. Là vì chúng ta nhút nhát chẳng dám phá vỡ bức tường rào ngăn cách giữa hai người, hay là bởi vì duyên phận giữa hai người chỉ đến thế...
Mới đây, câu chuyện của một chàng trai được đăng tải trên một trang Confessions đã khiến rất nhiều người chú ý. Anh kể về mối tình đơn phương dành cho cô bạn thân thời đại học kéo dài suốt 7 năm, nhiều kỷ niệm, ngọt ngào lẫn tiếc nuối... Và 'ngày hôm nay' cô ấy đã đi lấy chồng...
Ảnh minh họa
Câu chuyện của chàng trai ấy được kể như sau:
'Hôm nay... mày lấy chồng.
Nửa đêm... tao tỉnh dậy. Lần đầu tiên trong suốt 26 năm qua, tao say. Lần đầu tiên sau 26 năm, tao khóc nhiều đến thế, thấy mình yếu đuối và bất lực đến thế.
Tao và mày quen nhau khi cả hai đứa cùng vào Bách khoa. Cũng chẳng hiểu sao trong cái lớp mà chỉ có 2/40 là con gái, đứa bạn đại học đầu tiên lại là mày - một đứa con gái, một củ sắn lùi. Có lẽ đó là may mắn của tao.
Mày biết không, ngày đó động lực cho tao đến lớp, động lực cho tao chăm chỉ qua mấy môn Triết, Vật lý, Đại số, Giải tích... tất cả đều là vì mày. Vì tao muốn được nhìn thấy mày mỗi ngày, muốn được cùng mày lên thư viện học, giảng bài cho mày, cho mày chép thí nghiệm Vật lý. Mày bảo tao ăn gì mà chăm thế... Có lẽ là tao ăn phải bả của mày.
Rồi năm 2 phân ngành, cái số trời cho tao với mày vào cùng một ngành, lại còn cùng một lớp. Ở cái ngành mà số con gái đếm trên đầu bàn tay, mày tất nhiên trở thành bông hồng của viện. Cũng không ít đứa đẹp trai, học giỏi đong đưa, ấy vậy chẳng hiểu sao mày vẫn bơ hết, vẫn thích chơi với cái đứa xấu xấu, đen đen như tao. Mày bảo chơi với bọn nó chán, chẳng thoải mái.
Có lần tao định thổ lộ, mạnh dạn thử hỏi mày nghĩ thế nào về tình yêu thời sinh viên. Mày chỉ bảo mày còn có cha mẹ, có em, mày muốn ra trường đi làm để lo cho gia đình, nuôi em ăn học rồi mới tính chuyện yêu đương, yêu bây giờ chỉ tốn thời gian. Và thế là cái quyết tâm của tao bị dập tắt. Tao sẽ chờ, chờ mày ra trường, chờ đến khi mày mở lòng.
Rồi cứ thế 5 năm đại học trôi qua, tao và mày vẫn thế, vẫn là 'bạn thân', là bạn cùng lớp, cùng nhóm đồ án, cùng nhóm bài tập lớn. Bạn bè vẫn trêu tao và mày. Mày biết không, những lúc đó tao vui lắm, tao cũng chỉ mong lời bọn nó bảo là thật.
Ngày chụp ảnh kỷ yếu, tao với mày chụp với nhau chẳng biết bao nhiêu kiểu. Ngày đó còn lôi ảnh tao và mày để làm avatar đôi cơ mà. Là ngày liên hoan sau khi bảo vệ đồ án tốt nghiệp, tao đã giả vờ say, đã mượn một chút men để đủ dũng cảm nói ra những gì giữ kín suốt 5 năm đại học. Nhưng mày đã từ chối, có lẽ bởi vì mày nghĩ đó là lời nói của một thằng say. Và đêm đó cũng là lần đầu tiên tao khóc vì một người con gái.
Có lần tao định thổ lộ, mạnh dạn thử hỏi mày nghĩ thế nào về tình yêu thời sinh viên... Ảnh minh họa: HUST Confessions.
Ra trường, hai đứa làm việc ở hai nơi. Áp lực công việc, sự bận rộn của đứa sinh viên mới ra trường khiến tao và mày dần dần xa nhau, chẳng còn thời gian nói chuyện với nhau nhiều. Mày bận hơn, những cái hẹn cũng ít dần.
Rồi tao biết tin mày có người yêu. Tao chẳng biết làm gì, chỉ biết trách bản thân đã quá nhút nhát.
Nhưng ai đó bảo rồi, nếu không có can đảm thổ lộ với người mình yêu thì hãy học cách nhìn cô ấy hạnh phúc bên người khác. Chẳng hiểu sao, ngày đó tao vẫn chờ, vẫn hy vọng một ngày nào đó mày quay lại.
7 năm... để hôm nay tao nhận ra, tao đã mất mày, mất mày mãi mãi. Hôm nay tao mới hiểu thế nào là cười trong nước mắt. Chợt nhớ đến bộ phim 'you are apple in my eyes', sao nó giống chuyện của tao và mày đến thế.
26 tuổi, mày đã có một công việc ổn định, có thể lo cho gia đình. 26 tuổi, tao cũng đã có một sự nghiệp cho riêng mình. Tao đã chờ... chỉ tiếc rằng người mày chọn chẳng phải tao. Tao ước thời gian có thể quay trở lại, để tao có thể đứng trước mày, nói hết ra những tình cảm giấu kín. Một lần thôi, dù có bị từ chối nhưng ít ra tao sẽ không hối hận, không thấy bất lực như lúc này.
Cơn mưa bỏ lại những năm tháng ấy
Tình yêu bỏ lại những năm tháng ấy
Rất muốn ôm lấy em
Ôm lấy dũng khí đã trôi xa
Từng ước mơ chinh phục cả thế giới
Nhưng cuối cùng quay đầu lại mới nhận ra
Thế gian này, từng mảnh, từng mảnh đều là em
Chúc mày hạnh phúc... tuổi thanh xuân của tao. Anh yêu em'.
Khi những tâm sự này của chàng trai được chia sẻ đã nhận được sự quan tâm của rất nhiều người. Trong số đó, không ít ý kiến cho rằng, thực ra con gái rất nhạy cảm, 7 năm bên nhau đủ để họ biết tình cảm của chàng trai đành cho mình ra sao. Có lẽ ngay từ đầu, cô ấy chỉ muốn giữ mối quan hệ này ở mức tình bạn mà thôi...
Dù thế nào đi chăng nữa thì trong tình yêu luôn cần đến dũng khí - dũng khí để nói ra và để giành lấy người ấy về phía mình. Hoặc chí ít cũng là một lần được bày tỏ để nếu bị từ chối thì cũng thôi không mộng mơ mãi...
Theo Đất Việt
Yêu thầm con bạn thân nhưng không dám tỏ tình, 1 lần say rượu dồn hết can đảm nhắn tin... Em thấy lòng tràn đầy dũng khí mới sợ chứ. Vớ ngay cái điện thoại, em nhắn tin cho nó, không chính xác là em tỏ tình với nó. Trên đời này có nỗi khổ nào bằng cái nỗi khổ yêu thầm đâu. Yêu mà không dám nói ra, tình cảm lúc nào cũng bị dồn nén, đến mức cực điểm lại chỉ...