Yêu tạm một ai đó…
Liệu có thể sẵn sàng nắm tay, sẵn sàng ôm, thậm chí hôn hay làm tình với một người mà mình không hề có xúc cảm.
Khi bước chân chập chững trên con đường trưởng thành, em thường nghe người ta nhắc đến tình yêu. Thứ tình cảm mà văn học tôn vinh hết thế kỉ này sang thế kỉ khác, khiến con người nảy sinh đủ loại trạng thái tâm lý ly kỳ. Em cũng từng một thời đuổi theo một bóng hình khắc khoải phía trước. Đơn phương đủ làm cho em hiểu sự thất thường của cảm xúc, buồn vui giận hờn lẫn lộn chỉ ấp ủ riêng trong lòng và tự thổn thức, tự an ủi, tự yêu. Nhưng có lẽ, đơn phương cũng là cảm xúc khi yêu nhưng thiếu cái vị chung đôi vì thế mà nó chẳng thể nào hoàn hảo được. Em đã đọc được ở đâu đó có nói: “Tình yêu không hề bị mất đi, chỉ chuyển từ người người này sang người khác, dạng này sang dạng khác”.
Em cứ nghĩ rằng trong trái tim của mỗi người luôn ghi dấu một hình ảnh mà chẳng thể nào xóa nhòa bởi thời gian. Nó sẽ không ngừng đập, không ngừng yêu. Thế nhưng những năm tháng tươi đẹp thời sinh viên, em đã thấy mình sai lầm. Nhiều khi, trái tim chẳng thể thổn thức bởi một bóng hình của ai đó. Em vẫn là một cô gái tự tin là chính mình ngặt nỗi chưa tìm được một mảnh tình nào vắt vai. Đôi lần tụ tập bàn tán với đám bạn, chủ đề bất hủ nói mãi không hết chuyện của các cô gái là về những chàng trai và tình yêu. Có đôi người nói với em: “Yêu tạm một ai đấy, khi yêu rồi sẽ dễ dàng mở lòng hơn với những người kế tiếp”. Phần đông mọi người đều gật gù, nào là khi đã từng yêu thì sẽ luôn sợ tâm hồn mình trống trải, thích được quan tâm…
“Liệu có thể kiếm đại một ai đó rồi yêu tạm không?”
Cảm xúc là thứ mà mình không thể gượng ép. Em đã từng mơ mộng nắm tay người mình yêu đi hết một đoạn đường dài, yêu hết mình, nhiệt huyết và nông nổi. Liệu có thể sẵn sàng nắm tay, sẵn sàng ôm, thậm chí hôn hay làm tình với một người mà mình không hề có xúc cảm, dù chỉ giản đơn là lạc một nhịp trái tim. Em sẽ phải gồng mình đối diện với gương mặt không khiến em say đắm? Đó có thể nào là yêu ư?
Người đang yêu, có vô số chuyện để nói, đôi khi chỉ cần ở bên nhau họ đã thấy hạnh phúc. Em nhìn thấy trong đôi mắt họ ngọn lửa tình yêu không khi nào tắt, luôn thấy bóng hình của người họ yêu trong đáy mắt. Với một người em không yêu, trong mắt em chỉ là khoảng trời màu xanh bất tận phía trước. Tình yêu đâu phải là một cuộc diễn tập. Diễn viên trước khi nhận được vai chính đều phải casting. Có lẽ nào, chính mình muốn diễn thử một vai diễn tình yêu mà mình không hề nhập tâm?
Video đang HOT
Yêu một ai đó là muốn cho cả thế giới biết rằng anh ấy là của riêng bạn? Em không dám chắc mình có đủ sức để có thể chứng minh cho cả thế giới thấy mình đang yêu tạm một ai đó. Hờn ghen, giận dỗi, quan tâm, hạnh phúc có tồn tại trong cái mớ tạm bợ ấy không? Những ràng buộc em sẽ phải đối mặt như kiểu bạn của người yêu hờ, đồng nghiệp, người thân của người yêu tạm đấy rồi khi mối quan hệ kết thúc em phải tổn hao một tâm trí để giải quyết nó?
Tuổi thanh xuân của mỗi người con gái như đóa hoa rực rỡ đủ sắc màu. Bước đến một mối quan hệ tạm bợ sẽ phải chấp nhận đánh đổi một khoảng thời gian của riêng mình. Em sẽ chẳng thể dành thời gian lê la café trà đá, sẽ chẳng có thời gian shopping cùng hội bạn, sẽ chẳng có thời gian chăm chỉ mỗi tối về nhà ăn cơm và tám chuyện với mẹ, sẽ chẳng thể dành đủ nhiệt huyết để chạy theo những đam mê, ước muốn của một thời nông nổi.
Vậy đó, những cuộc tình rồi sẽ đi qua để bạn tìm được một nơi dừng chân đích thực. Khi chuẩn bị bước đến một cuộc tình em sẽ chắc rằng mình đủ đam mê, đủ cuồng nhiệt, đủ yêu. Tình yêu chẳng thể gọi thì đến, chán thì đi. Em cô đơn nhưng chẳng muốn ùa vào một vòng tay không khiến con tim xốn xang. Độ từng trải trong tình yêu chẳng thể là chứng minh được điều gì. Có phải yêu sớm là hạnh phúc hơn đâu!
Theo PNO
Làm gì khi lỡ yêu một chàng trai miền Trung?
Hội bạn tớ đưa ra đủ loại dẫn chứng 'con trai miền Trung gia trưởng', 'sống tằn tiện'... khiến tớ vô cùng bối rối.
Tớ phải làm sao trước những ý kiến phản đối từ bạn bè, người thân?
Hà Nội mùa này lạnh quá. Vậy mà tớ lại đang "say nắng" một chàng trai miền Trung. Tớ gặp anh lần đầu tiên không phải ở quán cà phê cạnh nhà anh, như anh vẫn nghĩ. Chúng tớ vô tình "bén hơi" nhau, à không, chỉ tớ bén trước chứ nhỉ, là tại rạp chiếu phim. Khuôn mặt nửa sáng nửa tối rõ ràng rất ma mị, nhưng đủ để tớ thấy anh đẹp trai quá nhiều. Anh đi xem một mình, tớ cũng vậy, và rất tình cờ chúng tớ lại ngồi cạnh nhau.
Cả buổi hôm đó tớ cứ nhấp nhổm ngó qua ngó lại, đến nỗi chẳng thể hiểu mấy nhân vật trong phim đang nói về chuyện gì. Rồi tớ phát hiện ra da anh ngăm ngăm, mũi anh cao và sống mũi thì thẳng tắp, ánh mắt sáng và mái tóc cũng thật tuyệt vời. Anh quá giống những gì tớ từng nghĩ (hay là mơ tưởng, tớ không biết nữa) về một nửa của tớ.
Nhưng hơn 2 tiếng trôi qua, điều cuốn hút tớ nhất, khiến tớ liều mạng thiếu nữ bám theo anh về nhà, đó là thái độ quá lãnh đạm của anh. Anh xem phim hành động hài mà căng thẳng nghiêm nghị như đang dự họp đại biểu Quốc hội vậy.
Tình cảm của tớ với anh bắt đầu như vậy đó. Tớ là người tiếp cận trước, cưa cẩm trước nhưng rồi lại là người băn khoăn quá nhiều về mối quan hệ này. Ngoại hình của anh, tính cách của anh (như những gì tớ hiểu) đều lý tưởng với tớ. Giọng nói miền Trung của anh khiến tớ luôn cảm thấy ấm áp. Tớ từng hạnh phúc vì được bên cạnh anh. Bạn bè khi nhìn thấy anh cũng đều xuýt xoa: "T ơi, kiếm đâu anh người yêu đẹp quá". Đứa nào cũng nhất mực khen lấy khen để, rằng tớ may mắn lắm, anh điềm đạm, hiền lành lại dễ thương như vậy cơ mà.
Thế nhưng, chính tớ cũng không thể ngờ rằng, khi bố mẹ tớ gặp anh, khi giới thiệu anh với lũ bạn thân Đại học, tớ lại gặp nhiều phản đối như thế. Chỉ vì một lý do anh ở tận miền Trung. Bạn bè tớ khuyên răn nên xa anh dần rồi kiếm người yêu khác. Có đứa thì bảo: "Mày phải chín chắn vào, yêu quá rồi tới lúc bỏ không được, gái Hà Nội vào đó xa xôi lắm". Có đứa lại kể một lô một lốc đủ loại dẫn chứng về con trai miền Trung gia trưởng ra sao, sống tằn tiện như thế nào.
Thậm chí, nhỏ bạn thân còn chỉ ngay cho tớ chị nhà hàng xóm, lấy một anh chồng miền Trung mà thay đổi một trời một vực. Chị ấy từ hotgirl sang chảnh nhất khu phố, tóc tai đẹp đẽ mà giờ suốt ngày mặc đồ ngủ ra chợ, không quần áo hàng hiệu và tóc tai thì đúng mẫu "phụ nữ bếp núc". Ban đầu, nghe mấy đứa bạn nói tớ cũng chỉ cười trừ bỏ qua bởi tớ nghĩ anh không phải là kiểu con trai như vậy.
Thế nhưng đến khi bố mẹ cũng phản đối thì thực sự tớ quá hoang mang. Mẹ nói rằng, khi yêu ai cũng hết lòng, tính cách lúc đó chỉ thể hiện một phần thôi. "Tới khi cưới nhau rồi, lỡ lúc đó người ta lộ thói gia trưởng, tằn tiện thì con tính sống sao" - mẹ khuyên răn. Tớ chỉ biết ngậm ngùi không dám nói gì.
Tớ sinh ra ở Hà Nôi, vốn dĩ tính tình đã ưa tự do, phóng khoáng. Tớ không tiêu hoang nhưng cũng chẳng tiết kiệm, tớ mua những gì mình thích. Tớ thú nhận rằng mình không dám tưởng tượng đến một ngày phải suốt ngày ru rú bếp núc, từ bỏ thú vui mua sắm, ăn uống vỉa hè tiết kiệm và làm phụ nữ đảm đang.
Lúc yêu anh, thật sự tớ không nghĩ nhiều như thế. Trước giờ, chưa khi nào tớ có những suy nghĩ ác ý về con người miền Trung dù tớ vẫn lên mạng hằng ngày và nghe người ta nói những điều không hay về miền đất của anh. Tớ thích giọng nói ấm áp và chân thành. Tớ thích nước da ngăm ngăm chất phác của những con người miền Trung nắng gió.
Nhưng tớ lại không đủ tự tin để khẳng định lựa chọn của mình là đúng. Có quá nhiều ý kiến khiến tớ bối rối. Tớ sợ nếu anh cũng gia trưởng như mẹ nói, rồi anh cũng tằn tiện như lũ bạn tớ từng dự đoán thì tớ sẽ ra sao. Rồi tớ nghĩ, nếu tớ yêu anh quá nhiều, rồi tớ sẽ không là tớ nữa, tớ sợ mình sẽ như chị hàng xóm kia, cũng cam chịu từ bỏ sở thích cá nhân, sống cả cuộc đời còn lại cho người khác.
Tớ cũng sợ nếu tớ yêu anh quá nhiều và chúng mình lấy nhau, tớ sẽ chỉ được về nhà đôi lần mỗi năm, khuôn mặt mẹ tớ cũng chỉ được thường xuyên chạm vào qua điện thoại. Tớ sợ khoảng cách quá xa giữa những người quan trọng nhất đời của tớ như vậy đấy. Tớ vừa muốn ở cạnh bố mẹ mà vừa muốn ở cạnh anh.
Hôm trước, tớ đã sợ khi nghe lời tỏ tình của anh ngày Valentine mà không biết cách nào để trả lời. Trống ngực tớ đập thình thình mà không sao có thể gật đầu đồng ý. Nếu là 1 năm trước đây tớ sẽ không ngần ngại mà hét toáng lên giữa đường "Yess" nhưng giờ khác quá, cái cảm giác nhớ thương nhưng chẳng dám đưa tay khi anh rủ rê đi dạo đâu đó, cái cảm giác muốn đồng ý nhưng lại không thể nói một câu.
Liệu tớ có đủ mạo hiểm để yêu anh hơn nữa? Tớ không biết, tớ không biết mình có nên tiếp tục. Và tớ cũng không thể rõ, liệu tớ có thể đủ dũng cảm lao vào những rủi ro mà ba mẹ và bạn bè đã cảnh báo trước hay không. Tớ phải làm sao bây giờ?
Theo VNE
'Mặc áo vào đi em!' Vì tôi không thích loại phụ nữ dễ dãi, tự nguyện cởi áo cởi quần trước mặt tôi. Nếu có thể làm điều đó thì hãy để chính tay tôi làm. Cách nói này có thể sẽ hơi bất lịch sự với em, nhưng đó là những gì tôi yêu cầu ở người phụ nữ của tôi. Tôi và em quen nhau mới...