Yêu sai người thì nhớ buông tay!
Tất cả đều do mình sai lầm khi chọn cho mình đường đi không đúng. Người ta nói đúng, đi sai đường thì nhờ quay lại, yêu nhầm người thì nhớ buông tay. Em buông anh ra để em có thể sống và hưởng thụ một cách trọn vẹn.
Khi tôi viết ra những dòng chữ này chính là lúc mà tâm trí tôi đang hoảng loạn và cực kì lo lắng, bề bộn những suy ngĩ vớ vẩn. Đã có lúc mình chỉ mong c.hết đi cho xong, vì mình quá vô dụng và ngu dốt…
Mình yêu anh, tình yêu mà ai cũng ngăn cản, từ bạn bè tới gia đình vì anh rất gia trưởng và khó tính, cực khó tính. Mình vẫn nghĩ tình yêu sẽ thay đổi được mọi thứ và vẫn có phép màu. Ở với anh buồn tủi nhiều lắm, hằng đêm nằm rơi nước mắt vì sự cộc cằn và vênh văn hóa của hai đứa. càng ngày ở với anh mình thấy anh càng thô lỗ, càng khó tính, khô khan, nói năng cộc cằn, cư xử thiếu tình cảm.
Mình đã nghĩ vì sao mình không cưới anh nữa mà vẫn ở với anh. Vì sao ư? Vì mình rất thương anh, nghĩ tới cảnh anh lầm lũi đi đi về về với căn phòng vắng tanh lại sợ anh buồn, sợ anh cô đơn. Mình không hề mảy may nghĩ mình đã bỏ quên bản thân, không nghĩ cho mình.
Sống chung với nhau biết bao ngày tháng, xem nhau như vợ chồng. Mình cứ tan ca là loay hoay bếp núc, giặt giũ nấu ăn, lau nhà. Mình thích như vậy, mình thích được chăm sóc cho gia đình nhỏ. Mới đây do ngủ sai cách mà tay sái. Đau cực nhưng anh cũng chả thèm bận tâm, Mình cũng chả buồn nói nữa. Mình đang chịu đựng được. Rồi mấy ngày sau anh với mình cũng thế, chả ai nói với ai câu nào. Chiến tranh lạnh.
Video đang HOT
Mình trễ kinh 4 ngày, tới ngày thứ 5 có dấu hiệu ra m.áu nhưng rất ít,mình cứ nghĩ do mình mới đi hiến m.áu về nên không còn m.áu để ra nữa. Thật ngây dại. Sáng lên công ty mình đọc những dấu hiệu mang bầu, Mình thấy dường như có hết. Mình tá hỏa và lo lắng nhớ lại. Lần cuối cùng mình cùng anh cũng phải 3 tuần rồi. Từ đó mình với anh giận nhau không ai động vào người ai cả. Những sao hiến m.áu về mà không thấy kết quả báo có bầu, mới hiến cách đây chưa đầy 1 tuần mà.
Mình lo lắng, sợ hãi nghĩ linh tinh. Cầm điện thoại lên và quyết định nhắn tin cho anh. “Hình như em đã có bầu”. Đáp lại là sự im lặng. Trưa tan ca thấy anh gọi. Mình nghe. Đúng là anh cỉ nói có 1 câu. “Em nói cái gì cơ? Cái gì cơ?” Mình giả như không nghe thấy gì cả, lảng đi kêu em về đã, đang trên đường. Mình biết anh không phải người vô trách nhiệm,nhưng cách anh bày tỏ thái độ thật đáng trách. Mình cứ buồn mãi. Quyết định rồi, dù có bầu hay không có bầu mình cũng sẽ ra ngoài ở. Tự lo cho hai mẹ con. Mình sợ ở trong môi trường đó mình sẽ tự kỉ vì sự gia trưởng và cộc cằn của anh.
Mình sẽ sống lại như chính con người mình, Vui tươi mọi lúc mọi nơi, chăm chỉ làm việc k.iếm t.iền góp nhặt cho hai mẹ con không phải khổ sở. Mình cũng không có mặt mũi nào mà về nhà, không dám nói với Bố Mẹ. Tất cả đều do mình sai lầm khi chọn cho mình đường đi không đúng. Người ta nói đúng, đi sai đường thì nhờ quay lại, yêu nhầm người thì nhớ buông tay. Em buông anh ra để em có thể sống và hưởng thụ một cách trọn vẹn. Hôm nay em mất anh nhưng anh mất nhiều thứ lắm anh có biết không?
Một mình không hẳn là không tốt, tồi tệ nhất là khi bên nhau mà vẫn thấy cô đơn.
Theo Guu
Nếu bây giờ anh quay lại, em có đồng ý làm lại không?
Em và anh rồi xa nhau một chiều mưa buồn như thế. Cả hai đứa không nói với nhau câu nào, chỉ bất lực nhìn yêu thương ngày xưa ấy c.hết dần trong sự im lặng. Ta đã từng tin vào duyên số, nhưng kiếp này ông trời không cho nó được vẹn nguyên...
Em và anh rồi xa nhau một chiều mưa buồn như thế. Cả hai đứa không nói với nhau câu nào, chỉ bất lực nhìn yêu thương ngày xưa ấy c.hết dần trong sự im lặng. Ta đã từng tin vào duyên số, nhưng kiếp này ông trời không cho nó được vẹn nguyên..
Chúng ta vẫn giữ lại những thói quen của ngày cũ. Ta vẫn đến những nơi ta thường qua, ngồi những quán quen ta thường ngồi, ăn những món ta từng thích. Chỉ có điều bây giờ em không còn ngồi sau xe để ôm chặt lấy tấm lưng của ai nữa, và xe anh ghế sau cũng trống trải đến lạ thường...
Sáng nay em chợt thấy anh giữa ngã tư, anh vẫn như thế, vẫn như cái ngày cũ ta còn bên nhau. Hôm nay anh mặc chiếc áo sơ mi trắng, đeo chiếc đồng hồ cặp mà ngày trước ta mua cùng nhau. Anh vẫn vậy vẫn không thay đổi, em tự hỏi mình đến đau lòng: Liệu sau tất cả là do chính em đã thay đổi hay sao ? Anh nhìn thấy em trong bộn bề dòng người qua lại, chúng ta lần nữa nhìn thấy nhau. Cảm xúc vẫn như lần đầu tiên anh nhỉ? Chỉ là hôm nay có vương thêm chút đau lòng...
Em bước nhanh qua bước thật nhanh, cái khoảnh khắc ấy dường như em không thể thở. Chưa bao giờ kể từ ngày anh xa em cảm thấy ngổn ngang như thế. Em đã ước sẽ gặp lại anh sau bao trốn tránh, em đã ước sẽ lại nói câu xin chào nhẹ nhàng như cái hôm tạm biệt.. Nhưng sao đến nay em lại cảm thấy đau lòng đến nhà vậy? Em nên buồn hay nên vui đây. Rồi em sẽ mỉm cười hay lại bưng mặt lên mà nức nở với những tổn thương tưởng chừng như đã ngủ nay lại sống lại một cách sinh động nhất nơi tâm can cõi lòng...
Người ta hỏi em sao cứ mãi buồn phiền như thế? Sao cứ phải lưu luyến một người không hề bận tâm đến em như vậy? Người ta cứ hỏi sao em mãi nhớ về anh? Người ta hỏi em nếu giờ anh quay lại, em có đồng ý làm lại hay không?
Em hỏi người ta, nếu đã tắm rồi thì có mặc lại đồ cũ hay không?
Theo Guu
Điều ước duy nhất của tôi lúc này là được quay lại căn nhà trọ tồi tàn khi xưa Mẹ chồng Hoa thì đưa mọi người đi khắp nhà, gặp thứ gì cũng giới thiệu là do Thắng mua khiến Hoa có chút chạnh lòng. Không lẽ căn nhà này, không có công sức của Hoa hay sao? Hai bên gia đình đều không có điều kiện nên khi cuộc sống sau khi kết hôn, hai vợ chồng Hoa đều phải tự...