Yêu ‘phi công trẻ’ và đây là những gì tôi đã trải qua
Ở bên cậu ấy lúc nào tôi thấy cuộc sống của mình thật nhiều màu sắc.
Chúng tôi quen nhau qua bạn chung của cả 2 và lập tức thấy cuốn hút vào nhau. Tôi hơn cậu ấy 10 tuổi và lúc đó tôi 36 tuổi còn cậu 26 tuổi. Chúng tôi nằm ở 2 giai đoạn hoàn toàn khác nhau của cuộc đời. Cậu ấy mới bắt đầu sự nghiệp của mình và còn đang mông lung chưa biết hướng đi thế nào cho đúng và phù hợp với mình. Còn tôi thì đã trưởng thành trong sự nghiệp, đã làm trưởng phòng kinh doanh của một công ty phần mềm rồi. Trong khi lương của cậu ấy chưa đến 10 triệu thì lương của tôi đã tính theo nghìn đô.
Tuy nhiên, khi đến với nhau chúng tôi không thấy đó là vấn đề. Chúng tôi hợp nhau trong mọi thứ. Tuy trẻ nhưng tôi cảm nhận được sự chín chắn trong con người cậu ấy. Hơn nữa, cậu ấy là một mảnh ghép hoàn hảo cho cuộc đời tôi. Cậu thông minh, vui tính và giàu năng lượng. Bất cứ khi nào tôi cảm thấy mệt mỏi với công việc, tù túng với cuộc sống của mình, cậu ấy lập tức đưa tôi ra ngoài, vui chơi, đi bar đến gần sáng mới về. Lâu lâu, chúng tôi lại đi du lịch cùng nhau. Ở bên cậu ấy lúc nào tôi thấy cuộc sống của mình thật nhiều màu sắc.
Tất nhiên, chi phí cho những cuộc vui chơi đó là do tôi trả nhưng tôi cũng không quan tâm lắm. Tôi thấy như vậy ổn vì không bị cảm giác phụ thuộc đè nén. Tôi thích mọi thứ trong tầm kiểm soát và quyết định của mình.
Bạn bè nhiều người khuyên tôi nên dừng lại mối quan hệ này vì nó không có tương lai và tôi cần ổn định cuộc sống của mình bằng một cuộc hôn nhân. Nhưng lúc đó, điều đấy không phải là thứ tôi muốn.
Video đang HOT
Bên nhau được khoảng 1 năm, tôi bắt đầu thấy kiệt sức và có xu hướng muốn ở nhà nghỉ ngơi hơn. Chúng tôi có thể cùng nấu ăn, xem phim ở nhà. Và bất đồng cũng bắt đầu từ đây. Cậu còn trẻ, còn nhiều năng lượng muốn đốt cháy vậy nên ngoài công việc thì cậu ấy lúc nào cũng chỉ muốn ra ngoài vui chơi. Chúng tôi bên nhau lúc nào cũng là nhà hàng, bar, club, quán cà phê,…
Tôi chợt nhận ra tôi cần 1 gia đình ổn định như thế nào và cậu ấy cũng nhận ra điều này. Cậu ấy không muốn thế. Cậu ấy còn muốn khám phá cuộc sống và được tự do, không muốn ràng buộc với bất cứ ai.
Chúng tôi không ai nói chia tay với ai cả vì đơn giản là chúng tôi còn chưa nói lời “yêu” với nhau. Khoảng cách dần xuất hiện khi tôi không còn hùa theo những cuộc chơi của cậu ấy nữa. Và chúng tôi xa nhau. Cậu ấy tiếp tục chạy theo những cuộc vui còn tôi thì một mình ngẫm lại quãng thời gian qua cũng như suy nghĩ về tương lai của mình.
Cái kết cho mối quan hệ của chúng tôi là có thể đoán trước được và thực lòng tôi hối hận vì lãng phí quãng thời gian đó vào những cuộc chơi không có tương lai với “phi công trẻ” để rồi giờ khi muốn ổn định cuộc sống với cuộc hôn nhân hạnh phúc ở tuổi này dường như là điều quá khó.
Theo Khampha
Trải qua hai lần đò nhưng tôi vẫn không được hưởng hạnh phúc
Người ta bảo "hồng nhan bạc mệnh" quả không sai, nó như vận vào người tôi, khiến tôi luôn phải ngậm đắng nuốt cay trước những tiếng chửi rủa từ chồng.
Tôi vẫn không được hạnh phúc dù trải qua hai lần đò. (Ảnh minh họa)
Tới tuổi này, tôi có thể khẳng định rằng, cuộc đời tôi là những chuỗi ngày bất hạnh. Thời trẻ, ai cũng nói tôi "sắc nước hương trời" sẽ gặp bất hạnh về đường tình duyên nhưng tôi không tin. Ngày đó, có rất nhiều người theo đuổi nên tôi lấy chồng khi vừa đến tuổi trăng tròn.
Cưới được hơn 3 năm, nhưng tôi vẫn chưa thể sinh cho anh một mụn con, nhà chồng tôi nói bóng gió, chồng tôi chửi bới rất nhiều, không thể chịu đựng được chúng tôi đã quyết định ly hôn để anh làm tròn nghĩa vụ làm con với bố mẹ.
Hơn 2 năm sau tôi tiếp tục đến với người đàn ông có hoàn cảnh giống mình. Những tưởng bến đỗ thứ hai sẽ khiến cuộc đời tôi thay đổi vì người đàn ông này từng thầm thương, trộm nhớ tôi một thời.
Dù là "rổ rá cạp lại" nhưng chúng tôi vẫn đi đăng kí kết hôn, làm vài mâm cơm mời họ hàng hai bên chúc mừng hạnh phúc. Hai đứa con riêng của chồng cũng quý mến tôi, nên tôi cảm thấy được an ủi phần nào. Tưởng chừng may mắn sẽ đến với tôi trong cuộc hôn nhân tiếp theo nhưng không ngờ nỗi bất hạnh của cuộc đời vẫn chưa chịu buông tha tôi.
Góp gạo thổi cơm chung chưa được bao lâu thì chồng tôi tỏ rõ bản chất là người cục cằn, thô lỗ. Anh ta luôn mắng chửi hai đứa con dù chúng rất ngoan, anh ta cho rằng hai đứa con chính là nguyên nhân khiến cuộc đời anh ta lận đận.
Hai đứa nhỏ luôn phải hứng chịu những trận đòn mỗi khi làm gì không hợp ý, dù là chuyện nhỏ nhất. Tôi có can ngăn thì anh ta chừng mắt lên quát: "Không phải con cô nên cô đứng im mà xem". Thương con chồng nhưng tôi không biết phải làm gì.
Khi tôi bụng mang dạ chửa, vật lộn với những cơn nghén khốn khổ thì cũng là lúc tôi phải chịu những tiếng chửi rủa chỉ biết ăn bám. Anh ta còn lôi chuyện cũ của tôi ra nhiếc móc, tôi đau đớn khôn cùng. Nhưng vì hạnh phúc gia đình và nghĩ đến đứa con trong bụng nên tôi cố gắng chịu đựng. Tôi cố gắng cho những tháng ngày tối tăm ấy đi qua nhưng anh ta ngày càng quá đáng. Anh ta đi uống rượu suốt ngày, những ngày không đi làm anh ta lao vào cờ bạc để tìm niềm vui mà không biết được rằng mấy mẹ con tôi ở nhà tủi nhục như thế nào.
Nhiều lúc đau đớn tưởng chừng như muốn chết đi nhưng tôi vẫn hy vọng sẽ giữ được gia đình để bé gái mới sinh không phải chịu cảnh cha mẹ chia lìa. Có lần, tôi đã "bật" lại anh ta, không thể chịu đựng hơn được nữa, như giọt nước tràn ly, tôi quyết định ly hôn. Bố mẹ hai bên biết chuyện khuyên can tôi hãy bĩnh tình suy nghĩ, nhưng tôi không thể sống thêm với người chồng này được nữa.
Giờ đây, tôi cảm thấy sợ cuộc sống hôn nhân nhưng lại cảm thấy hài lòng với cuộc sống hiện tại. Tôi chỉ mong rằng, phần đời còn lại của mẹ con tôi sẽ là trái ngọt, hoa thơm.
Theo Eva
Cuống cuồng nhập viện sau tuần trăng mật với phi công trẻ Cứ đi đến đâu, nhìn thấy gì là anh lại gợi ý tôi về bảo bố mẹ "đầu tư". Anh nói trơ trẽn đến mức tôi không tin người bên cạnh mình lại là chàng trai hào phóng, mạnh mẽ tôi từng hò hẹn. Giờ mà có ai hỏi thăm vì sao phải nhập viện, tôi cũng chỉ biết vẽ ra những lý...