Yêu phải gã “bóng”
Tôi nào đâu biết được rằng, anh ngỏ lời yêu tôi chỉ vì muốn tiếp cận cậu bạn thân nhất của tôi…
Khi cánh cửa mở toang, tôi choáng váng đầu óc khi trước mắt tôi là cảnh hai gã đàn ông trần truồng không một mảnh vải che thân, họ quấn quýt lấy nhau như những cảnh quay trong các phim đồng tính.
Tôi là một cô gái xinh, thông minh và có công việc ổn định trong một tập đoàn lớn. Công việc của tôi phải giao tiếp nhiều nên cuộc sống luôn tràn ngập những điều mới mẻ. Và tình yêu của tôi cũng bắt đầu từ những cuộc gặp vì công việc như thế…
Huy là người yêu tôi, anh gặp tôi khi chúng tôi có một hợp đồng kinh doanh khá lớn. Anh hút hồn tôi bởi ánh mắt rất sáng, nụ cười ấm áp và một khuôn mặt thật nam tính. Khi hợp đồng đã hoàn thành, chúng tôi vẫn thường xuyên liên lạc với nhau để đi uống cà phê hay vào bar giải trí. Huy luôn cho tôi thấy anh là một người đàn ông mạnh mẽ, luôn sẵn sàng chở che cho phụ nữ.
Và chỉ sau 2 tháng quen nhau, trong một tối cuối tuần đẹp trời, tại một quán cà phê quen thuộc, Huy đã ngỏ lời yêu tôi. Tình yêu đến với tôi thật ngọt ngào và bất ngờ ở cái tuổi sắp &’băm’. Một cô gái trưởng thành như tôi bỗng hóa ngây dại như các thiếu nữ tuổi teen khi nhận được lời tỏ tình.
Huy nhẹ nhàng đặt lên tay tôi một bông hồng, một con gấu bông thật đáng yêu và vẫn cho tôi nhìn thấy nụ cười đẹp đó. Tôi hân hoan đón nhận tình yêu của Huy trong niềm hạnh phúc.
Và rồi ngay đêm hôm đó, tôi đã khoe với Tuân, cậu bạn thân từ thưở nhỏ của mình về chuyện tôi đã có người yêu. Cậu bạn thân vui vẻ chúc mừng: “Rất vui khi bạn của tớ đã tìm thấy người đàn ông ở phía cuối con đường”. Đêm đó là một đêm thật hạnh phúc!
Tôi choáng váng đầu óc khi trước mắt tôi là cái cảnh hai gã đàn ông trần truồng không một mảnh vải che thân
Tôi thường rủ Tuân đi chơi với tôi và Huy, và mỗi lần như thế, Tuân luôn ca ngợi tình yêu đẹp của chúng tôi khiến tôi ngập tràn trong niềm hạnh phúc… Nhưng đôi lúc tôi cảm thấy có một điều gì đó gờn gợn trong mắt. Tôi không biết cảm giác của mình ra sao nhưng ánh mắt của Huy thỉnh thoảng nhìn Tuân. Cái nhìn khiến tôi phải rùng mình.
Nhưng vì quá yêu Huy, tin Tuân, tôi đã không cảnh giác để rồi nỗi đau bất ngờ ập đến đè nát trái tim tôi. Hôm sinh nhật của Tuân, vì muốn cậu bạn thân của mình bất ngờ, tôi đã chuẩn bị một món quà thật ý nghĩa và mang đến nhà tặng cậu ấy.
Video đang HOT
Chưa bao giờ đến nhà Tuân tôi phải gõ cửa, và lần này cũng như thế. Nhưng rồi… khi cánh cửa mở toang, tôi choáng váng đầu óc khi trước mắt tôi là cái cảnh hai gã đàn ông trần truồng không một mảnh vải che thân, gã nọ đè lên gã kia quấn quýt như những cảnh quay trong các phim đồng tính. Hai gã hôn nhau, riết chặt lấy nhau mãi mới buông ra khi biết tôi đứng trân trối nhìn h ành động ghê tởm của gã. Hai người ấy không ai khác, chính là Huy và Tuân. Đau đớn thay từ lúc yêu nhau đến giờ tôi chưa bao giờ được Huy ôm hôn mãnh liệt, nồng nàn như thế! Trái tim tôi thắt lại, cào xé trong nỗi đớn đau…
Tôi đã ngất lịm đi trước cú sốc đó… Sau một ngày mê man trong bệnh viện, tôi tỉnh dậy thì thấy Tuân ngồi đó, đôi mặt cậu sưng húp vì cậu khóc quá nhiều. Tôi mệt mỏi quay mặt vào tường vì vì cảm giác đau đớn xen lẫn sự ám ảnh về những hình ảnh của hai gã quấn quýt lấy nhau ấy…
Tuân nức nở: “Tớ xin lỗi Liên, tớ đã giấu cậu mọi chuyện. Tớ không phải là thằng đàn ông bình thường. Tớ yếu đuối như con gái, cậu thấy đấy khi nào cậu cũng là bờ vai che chở cho tớ. Cậu luôn chia sẻ với tớ mỗi lúc tớ buồn, lau nước mắt cho tớ. Lần này, tớ với anh Huy có tình cảm rất đặc biệt với nhau. Tớ xin cậu, xin cậu hãy tha thứ và đừng yêu anh ấy”.
Ở cái tuổi gần 30 này, tôi mới cảm nhận được sự cay đắng của tình yêu!
Từng lời nói của Tuân làm cho tôi uất nghẹn. Thì ra bao lâu nay, tôi không hề nhận ra bạn thân mình là gay… Nước mắt tôi trào ra trong nỗi uất hận… và tôi đã hét toáng lên để đuổi Tuân về.
Đang lim dim trong giấc ngủ thì bỗng tôi có điện thoại, đó là của Huy. Tôi định sẽ không nghe máy nhưng sao tôi vẫn muốn nghe cái giọng nói quen thuộc, ấm áp ấy.
- Em à! Chúng mình chia tay nhé, anh không xứng đáng với em. Anh đã lừa dối em vì anh không yêu em mà thực lòng, anh yêu Tuân. Anh tỏ tình với em chỉ để tiếp cận Tuân mà thôi.
Chiếc điện thoại rơi xuống, rồi lạc vào trạng thái “tút tút”, tôi câm lặng, ánh mắt vô hồn… Tôi còn biết làm gì đây khi tình thế đã không thể cứu vát? Dù tôi vẫn còn yêu Huy nhiều lắm nhưng tôi không thể níu giữ bất cứ thứ gì cho mình khi hai người đàn ông tôi yêu thương và quý mến nhất đều là gay.
Ở cái tuổi gần 30 này, tôi mới cảm nhận được sự cay đắng của tình yêu, sự phản bội, lừa dối của tình bạn… Có lẽ, tôi nên dừng lại để cho họ có cơ hội được ở bên nhau, được sống trong niềm hạnh phúc thật sự của chính mình!
Duyên Duyên (Theo Bưu Điện Việt Nam)
Hạnh phúc là đây!
Nỗi đau Minh để lại trong lòng cô quá lớn... (Ảnh minh họa)
Cơn mưa rào bất chợt quất vào mặt Thư bỏng rát. Thư đi trong mưa như để vơi đi nỗi buồn, vơi đi những nguồn cơn, những thăng trầm của cuộc sống mà cô đã trải qua.
Thư sinh ra mà chẳng biết bố mẹ mình là ai bởi hầu hết những đứa trẻ trong trại trẻ mồ côi này đều như vậy.Cuộc sống cứ thế trôi đi và Thư lớn bật thành một thiếu nữ lúc nào không hay. Xinh đẹp, học giỏi vậy nên ngày nhận được giấy báo điểm trúng tuyển vào Đại học, Thư đã sung sướng biết nhường nào. Cô đón nhận niềm vui bằng cách khóc thật lớn, khóc để quên đi cách gọi mà người đời thường gọi những đứa trẻ như Thư.
Bước chân vào Đại học với một quyết tâm cao đến ngút trời, Thư chỉ lao vào học, học như điên như dại, trên giảng đường, trong phòng ký túc. Tóm lại là mọi lúc, mọi nơi đều thấy Thư học. Lịch học và lịch làm gia sư đã cuốn phăng Thư ra khỏi cuộc sống của một người trẻ. Với quyết tâm được giữ lại trường làm giáo viên, Thư bỏ qua mọi lời tỏ tình của các chàng trai bởi với Thư, tình yêu là một điều gì đó dễ khiến cô bị lung lạc nhất.
Thế mà vào năm học cuối cùng, trái tim của Thư đã rung động trước thầy giáo của mình. Thầy Minh vừa mới kết thúc khóa tu nghiệp tại nước ngoài và bắt đầu buổi giảng đầu tiên trên giảng đường lớn. Thư cứ ngây người ra mà ngắm cái thần thái của thầy giáo cùng bài giảng sống động của thầy để đến nỗi khi bước chân ra khỏi giảng đường, cô đã suýt đụng vào thầy. Họ nhìn nhau và có lẽ đây chính là một định mệnh để cuối cùng người hướng dẫn làm luận văn tốt nghiệp của Thư lại chính là thầy Minh.
Được tiếp xúc, được nói chuyện, được thầy tận tình chỉ bảo khiến tình cảm nảy sinh trong Thư dần một lớn lên. Sự nhớ nhung ngày một nhân lên gấp bội khi mà một ngày Thư không gặp thầy Minh. Tình cảm hiện rõ trên mặt Thư, trong ánh mắt, trong từng cử chỉ thể hiện.
Giờ thì Thư đã hiểu tình yêu là gì, nhất là khi tình yêu ấy là tình yêu đơn phương. Thư không dám nói chỉ giữ kín ở trong lòng để rồi một ngày vì do bất cẩn ngay trước cổng trường, Thư đã bị đụng xe. Người bế thốc Thư đến bệnh viện không ai khác là thầy Minh. Dù bị đau nhưng sao Thư thấy sung sướng vô cùng, cảm giác được người mình yêu bế trên tay khiến Thư chẳng còn thấy làm sao nữa.
Sau bao nhiêu năm, trải qua nhiều mối tình nhưng trong lòng Thư vẫn in sâu mãi mãi hình ảnh của Minh... (Ảnh minh họa)
Kết quả phải bó bột cũng chẳng làm Thư lo lắng một chút nào bởi vì người lo lắng lại chính là thầy Minh. Biết hoàn cảnh của Thư, thầy tận tình đưa cô đến giảng đường rồi lại đến tận ký túc xá hay đến bất kỳ đâu mà Thư phải đi. Chính trong lúc này, Thư mới nhận ra được tình cảm thật của thầy, dường như cả thầy và Thư đang đập chung một nhịp đập của tình yêu thì phải.
Trong ngày vui của lễ tốt nghiệp, nhất là khi nhận quyết định chính thức được giữ lại trường, Thư đã thỏa nguyện với những gì mình đạt được. Tình yêu trong công việc và cả tiền đồ nữa, trước mắt Thư một chân trời rộng mở đang ở phía trước. Thư tự tin đi trên chính đôi chân của mình, hãnh diện bước vào đời.
Nhưng niềm vui cũng chẳng được bao lâu, ngày ra mắt gia đình Minh cũng là ngày Thư thấy đau khổ nhất. Thì ra Minh chưa nói cho bố mẹ biết Thư là trẻ mồ côi thế nên khi Thư nói ra miệng, bố Minh đã thay đổi hẳn sắc mặt. Họ không còn hồ hởi chuyện trò hỏi han, nét mặt họ bỗng trở nên nghiêm nghị và trước khi ra về, chính mẹ Minh đã gọi Thư vào phòng đọc sách để nói chuyện:
"Có thể điều bác nói ra sẽ khiến cháu bị tổn thương nhưng là một người mẹ, bác vẫn phải nói. Minh và cháu chỉ nên dừng lại ở tình bạn mà thôi. Bác không thể để cho con trai mình lấy một người con gái mà gia đình bác không biết rõ ngọn ngành. Cháu thông cảm bởi bác nghĩ với một cô gái xinh đẹp lại giỏi giang như cháu thiếu gì những chàng trai tài giỏi hơn Minh thích cháu. Hai bác nhất quyết sẽ không đồng ý tán thành cho tình yêu của hai đứa đâu".
Lời nhắc nhở cuối cùng như nhát dao cứa vào tâm can của Thư, cô đau khổ trên suốt chặng đường trở về phòng trọ. Cảm giác của một đứa con hoang lại một lần nữa bị khuấy lên.
Họ yêu nhau để rồi cuối cùng quyết tâm bảo vệ tình yêu của mình trước sự ngăn cản quyết liệt từ phía gia đình Minh. Nhưng càng quyết liệt bảo vệ thì không ai khác người đau khổ lại chính là Thư. Chuyện còn ầm ĩ lên đến tận khoa khi mẹ Minh chính thức lên tiếng cho sự phản đối của mình. Lấy lý do là Thư cố tình dùng mỹ nhân kế yêu Minh để được lọt vào gia đình danh giá như họ. Còn nhiều, còn nhiều sự đáp trả từ phía gia đình Minh nhưng sự kiên trì của Minh khiến tình yêu Thư dành cho anh ngày một sâu nặng.
Chiến đấu với gia đình, Minh quyết ra ngoài ở rồi hàng vạn những lời van xin của anh với bố mẹ mình. Minh đã quỳ xuống cho đến khi hai đầu gối thâm tím. Dường như ý chí sắt đá của bố mẹ đã bị lay chuyển để rồi họ chấp nhận mối quan hệ của hai người. Cả Minh và Thư những tưởng từ đây họ sẽ được rộng đường yêu đương và sự đáp trả lại của bố mẹ Minh khiến Thư bàng hoàng tê tái.
Bước chân của Thư mệt nhoài khi cô đã tìm được bến đỗ cho chính mình... (Ảnh minh họa)
Ngày nhận được giấy báo hỷ của Minh cũng là ngày Thư cuồng lên đi tìm Minh để nhận được một lời giải thích. Dòng tin nhắn như là tất cả những gì còn lại mà Minh dành cho Thư: "Em hãy quên anh đi, quên đi thằng đàn ông không ra gì như anh. Chỉ vì rượu mà anh phải mất em mãi mãi. Anh phải cưới chính người con gái mà bố mẹ anh vẫn ép lấy". Còn nhiều điều nữa mà Thư không đọc được hết, cô cứ đập tay vào ngực mình liên tiếp. Mọi thứ đã trở nên tan tành.
Sau ngày đau khổ đó, Thư quyết định rời khỏi trường Đại học, từ bỏ ý định trở thành một giảng viên để ra ngoài lập nghiệp. Sau bao nhiêu năm, trải qua nhiều mối tình nhưng trong lòng Thư vẫn in sâu mãi mãi hình ảnh của Minh. Tình yêu đó quá lớn, lớn đến mức cô không thể vượt qua khỏi chính mình kể cả khi người đàn ông khác đến với cô còn hơn Minh gấp nhiều lần.
Có lẽ cơn mưa rào hôm nay khiến Thư ngộ ra được nhiều điều, nhất là khi đôi chân rã rời của cô gần như quỵ xuống vỉa hè. Bất ngờ cánh tay vững chắc của người đàn ông ấy đã đỡ Thư một cách kịp thời. Thì ra anh luôn theo sát cô mặc dù bị cô từ chối. Thư nhìn anh trong nhạt nhòa của ngàn vạn giọt nước mưa, thì ra đây mới chính là người đàn ông của đời Thư.
Thư phải quên Minh đi, đừng mơ tưởng đến một ngày nào đó Minh sẽ trở lại. Mặc dù Minh đã bị cả vợ và cả gia đình nhà Minh lừa đi chăng nữa thì ván đã đóng thuyền. Tuổi xuân sẽ không thể chờ đợi Thư thêm một giờ, một ngày nào nữa, cô cần có một người chồng để chia sẻ những buồn vui, cần những đứa con và có vậy cuộc đời cô mới thấy có ý nghĩa.
Bước chân của Thư mệt nhoài khi cô đã tìm được bến đỗ cho chính mình. Hạnh phúc là đây, tương lai là đây, chỉ có ở bên anh cô mới không còn cảm giác buồn tủi vì mình là một đứa con hoang, không cha không mẹ. Từ đây cuộc đời Thư rẽ sang một trang mới, sau này cô sẽ có khối chuyện để kể với các con của mình về sự vươn lên, về tình yêu giữa bố và mẹ chúng.
Theo HPGĐ
Bức thư tình không bao giờ đúng địa chỉ! Em rất muốn anh hiểu tình cảm của em... (Ảnh minh họa) Anh! Chưa bao giờ em nghĩ mình lại yếu đuối đến như thế này... Em luôn mạnh mồm nói to với mấy đứa bạn rằng, nếu em thương một ai đó thật lòng thì dù không biết rõ tình cảm người ta thế nào đi chăng nữa, em vẫn cứ sẽ...