Yêu phải… cave
Cô ấy đã từng qua đêm ở nhà nghỉ với rất nhiều chàng trai khác nhau (Ảnh minh họa)
Tôi đau đớn khi nhận được những tin nhắn “chào mời” đầy khẩu dục của người yêu gửi cho cậu bạn thân của tôi…
Tôi ngồi đây viết những dòng chữ này là khi tôi đang khóc trong đau khổ cho mối tình đầu của mình. Có lẽ khi yêu, ai cũng hạnh phúc, cũng mơ về những điều kì diệu mà tình yêu mang đến… và tôi đã cùng em đã mơ về ngôi nhà và những đứa trẻ, mơ về một tương lai đầy tiếng cười hạnh phúc… và điều đó sẽ trở thành hiện thực nếu tôi không phát hiện ra em là một kẻ lừa dối hoàn hảo đến từng chi tiết.
Em là sinh viên năm thứ 2 Đại học dân lập Đông Đô, còn tôi sinh viên năm thứ 3 Đại học Bách Khoa Hà Nội. Tôi không quá tự hào về bản thân mình nhưng trong mắt bạn bè, tôi cũng là một anh chàng đẹp trai, khéo ăn nói và có nhiều tài lẻ, hơn nữa, tôi là chàng trai khá tế nhị khi biết quan tâm người khác đúng lúc. Với những gì tôi có, tôi đảm bảo mình sẽ mang đến cho em một cuộc sống hạnh phúc.
Tôi cũng đã từng có những cảm xúc xao xuyến với những người bạn gái khác phái nhưng tôi chưa một lần ngỏ ý với họ, bởi tôi cần một tình yêu lãng mạn như phim Hàn và tôi cũng đã không ít lần từ chối tình cảm của những cô gái dành cho mình. Cho đến khi gặp em, cũng là lúc cuộc sống của tôi phải lao theo trò đùa của số phận.
Tôi gặp em trong đám cưới của bạn tôi, em là em họ của cô dâu. Hôm đó, vô tình em ngồi cùng mâm đối diện với tôi, thân hình em nhỏ nhắn cộng thêm cái áo trắng em mặc, khuôn mặt trắng trẻo, xinh xắn và nụ cười như thiên thần đã khiến tôi yêu em ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Sau đó không lâu, tôi có số điện thoại của em. Cuộc nói chuyện đầu tiên diễn ra khá tẻ nhạt, tôi nghĩ thầm “ em là một cô gái rất khó gần“, và đến lần 2, lần 3 nói chuyện với nhau cũng vậy. Rồi một hôm em nhắn tin cho tôi rằng: “ Khi nào hết nghỉ hè, mình nói chuyện sau anh nhé“, tôi cũng chỉ “ừ” cho qua chuyện. Vậy mà không ngờ, em đã giữ lời hứa gọi lại cho tôi và tình yêu của chúng tôi cũng đã bắt đầu không lâu sau đó.
Chúng tôi đã có một khoảng thời gian bên nhau rất lãng mạn (Ảnh minh họa)
Tôi quan tâm đến em mỗi ngày tôi, sợ em buồn nên luôn làm em vui bằng những câu chuyện hài mà tôi nghĩ ra và chỉ cần được thấy em cười là tôi hạnh phúc lắm! Nhà em nghèo, bố lại mất sớm nên việc chi tiêu cho các khoản của em cũng hơi eo hẹp. Hơn nữa, nhà em cũng toàn chị em gái nên tôi hiểu em cần một bờ vai vững chãi như thế nào?
Bố tôi cũng mất sớm, mẹ tôi đi nước ngoài nên cuộc sống vật chất của gia đình tôi cũng khá giả. Tôi lo cho em từng gói dầu gội, từng chiếc thẻ điện thoại và không ngần ngại mua cho em những món đồ em thích. Tôi không tiếc em bất cứ một thứ gì vì tôi nghĩ, chăm sóc người yêu là nghĩa vụ của mình…
Em và tôi đã có nhiều kỉ niệm rất đẹp. Đó là những buổi cùng nhau đi dạo dưới mưa, những món ăn tự tay tôi làm cho em hay những đêm tôi thức để gấp những bông hoa hồng kiểu mới để tặng em… Tôi những tưởng em sẽ vui mừng khi được nhận những món quà đó nhưng nào đâu ngờ, em đã thể hiện với một thái độ không vui khi nhận từ tay tôi những bông hoa đó và em bảo với tôi rằng “Em rất nhớ người yêu cũ“. Tôi choáng váng trước câu nói của em, tôi không thể nào tin được người con gái mình yêu thương lại có thể làm tôi buồn và thất vọng như vậy? Tôi đã thất thểu đi từ Thanh Xuân về đến Đại học Bách khoa và đêm hôm đó, tôi cũng đã nói lời chia tay em.
Mấy ngày sau em hẹn gặp tôi nói lời xin lỗi và mong tôi quay lại. Tôi đã trách móc em rất nhiều và khóc nức nở như một đứa trẻ… Tôi vẫn nhớ đến em nhưng những tin nhắn, những cuộc điện thoại của tôi dành cho em cũng thưa dần…
Video đang HOT
Cho đến một ngày, tôi nhận được những tin nhắn của ai đó gửi đến cho mình… Và tôi không dám tin vào mắt mình khi đấy lại là những lời yêu thương, “mời chào” em dành cho chàng trai khác. Những tin nhắn hẹn hò nhau đi nhà nghỉ, kèm theo những câu yêu đương nồng nàn biểu hiện sự “khoái cảm”… sau đó em nhắn tin hỏi tôi: “Liệu sau này anh có muốn lấy em làm vợ không?”. Tôi tự hỏi bản thân mình rằng, “ Chẳng nhẽ mình yêu cave sao? Mình có thể lấy một cô gái đã từng ăn nằm với người con trai khác khi đang còn yêu mình làm vợ không?”… Tôi đã không trả lời em mà lang thang đi uống rượu một mình và rồi tự tìm cho mình một góc để khóc, để trút hết những buồn phiền, xót xa, cay đắng…
Thế rồi một người bạn thân của tôi đã lấy được số của em. Cậu ta đã buông lời tán tỉnh em và em cũng chẳng mất nhiều thời gian để ngã vào vòng tay cậu ấy. Đến mấy ngày sau, cậu ta khoe với tôi đã lấy được của em một triệu… Dù rất giận em nhưng tôi cũng rất thương em vì gia đình em rất khó khăn, cuộc sống sinh viên lại phải chi tiêu nhiều thứ… vậy mà cậu bạn tôi nhẫn tâm “cướp” đi của em một triệu sao? Tôi đã khuyên cậu ấy trả lại tiền cho em… vì đã làm một đấng nam nhi thì đừng làm điều hèn hạ và tiểu nhân như thế. Nhưng đáp lại, cậu ta cười khẩy tôi và rất hả hê vì “thành tích” mình đã gặt hái được.
Tôi không thể nào biết người yêu mình đã ngủ với bao nhiêu gã đàn ông? (Ảnh minh họa)
Giờ đây, em và cậu bạn tôi công khai “yêu” nhau. Hai người nhắn cho nhau những tin nhắn đầy khêu gợi kèm theo những ngôn ngữ “khẩu dục” và người phải nhận những tin nhắn ấy không ai hết lại là tôi. Dường như hai người họ đang cố tình trêu ngươi tình cảm của tôi dành cho em?
Trước khi yêu em, tôi đã bỏ qua cái quá khứ đáng ghê tởm của em. Đó là những chuyện tôi biết được trong một lần tình cờ đọc được nhật kí của em. Em và người yêu thứ nhất của mình đã từng về Ninh Bình chơi nhưng họ không về nhà em mà đã thuê nhà nghỉ và “hưởng thụ” cùng nhau mấy hôm trên ấy. Rồi một lần em theo người yêu tiếp theo của em về Hương Yên chơi, họ cũng thuê nhà nghỉ và ở cùng với nhau. Qua những câu chữ em viết trong nhật kí, tôi hiểu được họ đã ở bên nhau vui vẻ và hạnh phúc như thế nào? Và qua đó, tôi cũng hiểu được em là một người “đàn bà” có ham muốn dục vọng cao ra sao? Phải chăng tôi “hiền” quá, tôi “giữ gìn” cho em quá nên em không muốn tiếp tục tình yêu với tôi nữa?
Tôi không biết mình là chàng trai thứ bao nhiêu trong cuộc đời em… nhưng sau một thời gian yêu nhau lãng mạn, ngọt ngào thì tôi mới chua chát nhận ra bản chất con người thật của người yêu mình! Tôi không thể nào ngờ được, người yêu tôi lại là một người con gái dễ dãi và “hư hỏng” như vậy?
Giờ đây, tôi rất buồn. Tôi không biết phải làm sao bây giờ nữa? Tôi rất hận em khi em cố tình nhắn tin cho chàng trai khác vào máy để trêu ngươi tôi… nhưng tận sâu đáy lòng mình, tôi vẫn còn yêu em nhiều lắm!
Tâm An ghi (Theo Bưu Điện Việt Nam)
Yêu phải thầy giáo Sở khanh
Những chuyến đi chơi xa cùng nhau, chúng tôi đã chung sống với nhau như vợ chồng... (Ảnh minh họa)
Vì yêu và tin những hẹn ước của "thầy giáo" về một tương lai hạnh phúc, tôi đã không hối tiếc khi dâng hiến cho anh tất cả sự trắng trong của người con gái...
Tôi quen anh từ ngày tôi còn là cô nữ sinh cấp ba, còn lúc ấy, anh là giảng viên Đại học. Chúng tôi gặp nhau trên một chuyến xe ô tô từ Hà Nội vào Huế, tôi trở về nhà sau một tuần ra nhà bác chơi, còn anh lại về quê thăm gia đình nhân ngày 2/9.
Tôi còn nhớ rất rõ những chi tiết của cuộc gặp gỡ ngày hôm đó. Anh giới thiệu cho tôi biết anh là giảng viên Đại học và anh kể cho tôi nghe về sự đam mê nghề nghiệp của mình, cũng như những khó khăn anh đã từng trải qua suốt bốn năm Đại học để có được ngày hôm nay. Anh đã thổi vào tôi niềm đam mê của người làm báo, đã giúp tôi nhìn thấy con đường tương lai của bản thân mình... và năm đó, tôi đã không ngần ngại đăng kí vào khoa Báo chí của trường anh đang giảng dạy.
Sau thời gian quen nhau trên chuyến xe định mệnh ấy, anh thường xuyên nhắn tin, gọi điện và email hỏi thăm tôi. Thời gian cứ thế trôi đi, chúng tôi yêu nhau tự lúc nào cũng không hay biết... Dù ở cách xa nhau nhưng tôi vẫn luôn cảm nhận được tình yêu thương của anh dành cho tôi và tôi cũng đã dành cho anh những tình cảm ban sơ chân thành nhất.
Và cuối cùng, niềm mơ ước của tôi đã trở thành hiện thực khi tôi đỗ thủ khoa đầu vào của khoa anh đang giảng dạy. Tình yêu lại như được chắp thêm đôi cánh khi chúng tôi được ở cạnh nhau, được chăm sóc và yêu thương nhau... Ngày ngày, anh vẫn làm trọn bổn phận của một giảng viên yêu nghề, còn tôi vẫn cố gắng không ngừng nghỉ với sự tin yêu của gia đình, bè bạn và anh, người đã dẫn dắt, động viên và giúp đỡ tôi trong suốt thời gian qua...
Và rồi tình yêu của chúng tôi cũng bị bại lộ khi anh để tấm ảnh hai đứa đang ôm nhau trên màn hình máy tính. Có lẽ do anh sơ suất nên khi bật máy chiếu để giảng bài cho sinh viên thì cả lớp tôi đã "Ồ" lên và mọi ánh nhìn đã đổ dồn về phía tôi... Tôi ngại ngùng đỏ mặt nhưng trong lòng vẫn dấy lên một niềm hạnh phúc, vì người thầy giáo các bạn nữ vẫn thầm mến mộ lại là người yêu tôi, một con bé nhà quê giản dị. Những ánh mắt ấy bất ngờ có, thán phục có và cả sự ghen tị cũng không phải là ít.
Chúng tôi đã có một khoảng thời gian bên nhau thật hạnh phúc! (Ảnh minh họa)
Nhưng rồi, chuyện của chúng tôi đã nhanh chóng lan nhanh ra cả khoa chỉ sau một ngày hôm ấy. Và kể từ đó, tôi trở thành nhân vật hot nhất của khoa, được các anh chị khóa trên để ý, soi xét, được các thầy cô giáo liên tục gọi lên phát biểu và cái tên của tôi như một hiện tượng lạ của khoa lúc đó.
Nhưng rồi... chỉ được một tuần sau khi chuyện tình yêu của chúng tôi bị bại lộ, tôi đã nhận được một tin nhắn đe dọa: " Cô nghĩ mình là ai mà dám yêu anh T? Tôi và anh ấy đã sắp làm đám cưới với nhau rồi, chẳng nhẽ cô không biết điều đó? Hãy im lặng tránh xa anh ấy ra... không thì đừng trách mình gặp họa nhé, cô bé nhà quê!". Nhận được những dòng tin nhắn ấy, tôi thoáng một chút hoảng sợ, lo lắng... nhưng rồi tôi cũng cũng tự trấn an mình: " Chắc không có chuyện đó đâu? Có lẽ có người nào đó ghen ăn tức ở với tôi nên mới làm thế thôi". Nhưng... mọi chuyện đâu chỉ dừng lại ở đó?
Có một hôm, đứa bạn cùng bàn ghé sát tai tôi hỏi:
- Mày và thầy T yêu nhau lâu chưa?
- Gần 2 năm rồi. - Tôi thẳng thắn đáp.
- Mày có nghĩ thầy ấy yêu mày không?
- Sao cậu lại hỏi vậy? - Tôi bực mình hỏi lại
- Tao nói thật cho mày biết nhé... nhưng mày nên bình tĩnh điều tra. Tao nghe mấy anh chị khóa trên bảo, thầy T rất nhiều người yêu. Từ sinh viên năm nhất cho đến sinh viên năm tư, lớp nào cũng có một cô "sập bẫy" của thầy. Nói thật, tao lo cho mày lắm!
- Thôi... mày đừng làm nhảm nữa! Tao và thầy yêu nhau như thế nào, chẳng nhẽ tao lại không biết. Mày bỏ ngoài tai mấy cái tin đồn nhảm nhí ấy đi! - Tôi bắt đầu tỏ thái độ bực mình.
Dù phản bác lại những hoài nghi của bạn nhưng trong lòng tôi bắt đầu có cảm giác bất an. Và rồi, tôi đã im lặng để "điều tra" người yêu của mình.
Sau những lần tiếp xúc với các anh chị khóa trước, có chị thì nói: " Thầy T là một người trăng hoa. Thầy nói thì rất hay nhưng cách sống của thầy không thể chấp nhận được"; hay anh Bí thư Đoàn liên chi cũng đã tâm sự rất thẳng thắn: " Năm ngoái, thầy T còn đi thực tập với lớp bọn anh ở Đà Nẵng. Ở đấy cả tuần, tối nào thầy T và cái Hoa lớp anh cũng dính với nhau như sam... nhưng mà, cái Hoa đâu phải là người duy nhất của thầy? Kể cả chị Linh học khóa trên hay cái Thủy học năm hai cũng bị thầy tán đó sao? Em đừng nên tin tưởng vào những lời có cánh của thầy ấy"...
Tôi vẫn không tin và tìm đủ mọi lý do để bào chữa cho những hành động của anh. Nhưng rồi, cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra khi một ngày, tôi đi học thêm tiếng Anh buổi tối ở trường, còn anh đi dạy cho một lớp cao học. Tan trường, tôi đang loay hoay chờ cô bạn về cùng đường thì vô tình nhìn thấy anh... Tôi mừng rỡ định gọi thì anh đã vội vã lao xe về phía trước, nơi có một cô gái đang đợi anh ở đó. Anh nhẹ nhàng cài quai mũ bảo hiểm cho cô ấy rồi cô gái ngồi lên ôm chặt anh sau xe và họ đi thẳng...
Có lẽ anh sẽ không bao giờ hiểu được cảm giác của tôi, một con bé nhà quê ngờ nghệch. Tôi những tưởng anh yêu tôi, quan tâm, lo lắng cho tôi trong suốt thời gian qua là chân thành... nhưng tôi nào đâu ngờ được, anh lại là một gã phong lưu và háo sắc như thế!
Khi tôi nói với anh những gì tôi mắt thấy tai nghe thì anh lại nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng vỗ về: " Chẳng nhẽ tình cảm của anh dành cho em gần 2 năm nay là giả dối ư? Thế tại sao anh lại muốn em thi vào khoa Báo chí? Sao anh lại để ảnh của chúng mình ở màn hình máy tính? Điều đó, em phải hiểu hơn ai hết chứ? Còn cô gái hôm anh đèo sau giờ giảng là cô bạn học cùng lớp anh ngày xưa, bây giờ đang học cao học tại khoa thôi, còn những Hoa, Linh, Thủy nào bây giờ anh cũng mới biết qua em thì làm sao anh có thể yêu họ được?"... Tôi khóc... nhưng vẫn tự trấn an mình " Anh nói đúng! Sẽ chẳng có một người thứ hai, thứ ba, thứ tư nào hết! Chỉ có tôi là của anh và anh là của riêng tôi, mỗi mình tôi thôi"...
Vượt qua bao sóng gió, dị nghị của mọi người, chúng tôi vẫn ở bên nhau, vẫn luôn yêu thương, quan tâm, chăm sóc nhau, vẫn không ngừng cố gắng để vun vén cho tình yêu và tương lai của hai đứa...
Tôi không dám tin mình đã trao gửi tình yêu cho một thầy giáo Sở khanh (Ảnh minh họa)
Nhưng... cuộc sống có ai biết trước được chữ ngờ? Đến một ngày người yêu tôi bỗng dưng mất tích. Anh không đến giảng đường, nhắn tin không hồi đáp, điện thoại thì anh tắt máy... Tôi hoang mang không biết anh có chuyện gì không và vội vàng chạy ào đến nhà anh, nhưng rồi, tôi cũng phải trở về trong nỗi thất vọng khi căn nhà đã khóa cửa và gọi mãi cũng chẳng thấy anh đâu...
Tôi hoảng loạn lo lắng không biết người yêu của mình xảy ra chuyện gì, cũng chẳng biết vì sao anh không nghe máy... và những hoài nghi của tôi cũng được giải đáp khi cô giáo trong khoa thông báo với cả lớp: "Tuần này, các em sẽ được nghỉ học môn của thầy T và sẽ học bù vào tuần sau. Cuối tuần này thầy cưới nên Thầy đã về quê để chuẩn bị tổ chức đám cưới". Cô giáo vừa dứt lời, cả lớp đã đưa mắt xuống nhìn tôi với một ánh nhìn thương hại...
Tôi lao về phòng đóng chặt cửa và khóc như mưa... Chưa bao giờ tôi cảm nhận được sự cay đắng trong tình yêu như lúc này! Vậy mà gần hai năm nay, tôi đã bỏ qua hết những lời khuyên răn của mọi người, bỏ qua hết những câu chuyện về "người thầy trăng hoa" và vẫn một lòng một dạ yêu thương anh như giây phút định mệnh gặp nhau trên chuyến xe ô tô về quê ấy.
Nhưng... tôi càng chua xót hơn khi nghĩ đến bản thân mình. Vì yêu và tin người "thầy giáo" của mình, tôi đã dâng hiến cho anh tất cả sự trắng trong của người con gái. Những chuyến đi chơi xa cùng nhau, chúng tôi đã chung sống với nhau như vợ chồng... Căn nhà anh, căn phòng tôi... nơi đâu cũng có hơi ấm yêu đương mặn nồng của hai đứa. Vậy mà giờ đây, anh nỡ bỏ tất cả những yêu thương ấy để lấy một người con gái khác, lại là chính " Cô bạn học cùng lớp anh ngày xưa, bây giờ đang học cao học tại khoa"...
Tại sao cuộc sống lại bất công với tôi như vậy? Định mệnh tôi gặp anh là tình yêu hay chỉ là một trò chơi ú tim giữa một gã đàn ông trăng hoa và một thiếu nữ ngây ngô lần đầu biết yêu? Tại sao anh là một thầy giáo, đứng trước mặt bao thế hệ sinh viên, nói những lời hay lẽ phải, dạy học trò phải sống sao cho tốt, cho có ích lại có thể sống bội bạc và tàn nhẫn như vậy?
Tâm An ghi (Theo Bưu Điện Việt Nam)
Ước mơ được làm phụ nữ Tôi sống khép kín không cười, ít nói và cứ lặng lẽ như một cái bóng vô hồn (Ảnh minh họa) Khi tôi quyết định chuyển vào Sài Gòn công tác để được gần anh thì cũng là lúc bố anh từ giã cõi đời và anh phải chuyển về quê để gánh vác trách nhiệm của người con trai trong gia đình......