Yêu nhau nhưng tôi luôn là người sợ mất anh
Lý trí khiến anh làm đúng nghĩa vụ của người yêu, chăm lo cho tôi, không phản bội tôi nhưng trái tim anh nguội ngắt lâu rồi.
ảnh minh họa
Tôi và anh quen biết từ lúc anh và người yêu cũ còn bên nhau rất hạnh phúc. Tôi là đàn em khóa dưới và đồng hương với anh trong trường đại học, mối quan hệ chỉ dừng lại ở mức xã giao. Lúc đầu, tôi chưa biết anh đã có người yêu nên rất có cảm tình sau vài sự kiện nhỏ. Khoảng một năm sau tôi và anh có dịp đi ăn cùng nhau, khi ấy mới biết anh đã có người yêu và anh yêu chị rất nhiều. Qua vài câu nói anh vô tình đề cập đến chị đủ để tôi hiểu tình cảm của anh sâu nặng đến thế nào, tôi giữ kín tình cảm trong lòng và cũng quên nó đi. Suốt hai năm sau đó tôi và anh chưa nói chuyện trở lại nhưng tôi thường xuyên theo dõi anh trên Facebook như một thói quen, thỉnh thoảng like hoặc comment một vài status hay hình ảnh như những người bạn bình thường.
Anh hơn tôi 4 tuổi, sau khi tốt nghiệp anh ở lại thành phố làm việc, một năm sau đó quyết định về quê vì ở đó có công việc phù hợp hơn, có thể chăm lo tốt cho gia đình. Chính vì quyết định này của anh mà anh và chị rạn nứt bởi lúc đó chị không thể về quê với anh được, hai người quyết định chia tay vì không có tương lai. Thời điểm này anh vô cùng buồn và khá suy sụp. Sau đó vì tình cờ mà anh đọc một bài viết tôi post khá khuya, có lẽ vì thấy thú vị nên anh đã vào comment (lần đầu tiên anh comment ở Facebook tôi trong 3 năm).
Lúc ấy tôi đánh liều quyết định inbox nói chuyện với anh. Sau đó cả hai phát hiện khá hợp nhau về quan điểm sống, cách nhìn nhận và đánh giá vấn đề …. Vì lúc trước tôi đã có sẵn tình cảm với anh nên khi biết anh đã chia tay chị, tình cảm trong tôi càng trỗi dậy mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Không hiểu sao, hôm đó trời xui đất khiến thế nào, tôi lại tỏ tình với anh, thật bất ngờ anh đồng ý. Chúng tôi hẹn gặp mặt nhau vào kỳ nghỉ để xác định mối quan hệ chính thức, không ngờ chỉ một ngày sau gia đình anh có việc không may xảy ra. Tôi vội vàng bỏ hết, chạy về bên anh. Thật ra tôi chẳng giúp được gì, làm anh thêm phiền phức nhưng có lẽ tình cảm của tôi làm cho anh cảm động nên anh mới quyết định gắn bó lâu dài với tôi.
Anh và người yêu cũ cùng tuổi, chị và anh học ở hai thành phố cách nhau hơn 1000km, anh mất gần 3 năm để theo đuổi chị và từng ấy thời gian để yêu chị. Anh là một chàng trai tuyệt vời, tốt bụng. Tôi biết lúc anh yêu chị có bao nhiêu phần lãng mạn, làm bao nhiêu việc điên rồ. Những lần chị giận anh, anh đau khổ buồn phiền và suy sụp thế nào tôi đều biết. Dù xa xôi cách trở như thế nhưng anh luôn cố gắng thu xếp đi thăm chị bất cứ khi nào có thể, luôn bao dung, nhường nhịn mọi điều, chẳng bao giờ giận trách gì chị cả. Tất nhiên chị cũng là một cô gái giỏi giang và tốt bụng, xứng đáng với tình cảm anh dành cho.
Video đang HOT
Sau khi chị tốt nghiệp có nguyện vọng xây dựng sự nghiệp ở thành phố này, nơi anh và tôi học tập, nhưng khi đó anh lại quyết định trở về quê. Nếu chị theo anh về thì phải bỏ đi mất cơ hội thăng tiến và phát triển nên lúc đó chị không đồng ý về cùng anh, dẫn tới rạn nứt. Thật ra vì anh học một trường top đầu cả nước nên cho dù có về quê thì vẫn có một công việc tốt với mức thu nhập khá, đủ lo cho cuộc sống gia đình đầy đủ.
Chị đã tốt nghiệp thạc sĩ nên vẫn có cơ hội làm việc tốt ở quê (nói thêm quê chúng tôi là một thành phố biển xinh đẹp và thanh bình). Cuối cùng chị vẫn chọn buông tay anh. Đến lúc chị suy nghĩ lại, chọn quay về quê làm việc thì mới biết tin anh vừa mới nhận lời yêu tôi. Anh và chị chia tay nhau khi tình cảm còn vô cùng sâu đậm, chỉ vì khoảng cách và vì anh không nỡ làm ảnh hưởng đến sự nghiệp của chị nên mới rời xa nhau trong nuối tiếc. Còn tôi và anh đến với nhau như một cơ duyên, anh là người có trách nhiệm với lời nói của mình nên quyết định gắn bó với tôi.
Anh là một chàng trai vô cùng giỏi giang và tốt bụng, rất có trách nhiệm với bản thân, gia đình và xã hội. Từ lúc bắt đầu mối quan hệ với tôi, anh giúp đỡ rất nhiều trong học tập cũng như cuộc sống. Anh nghiêm túc và chung thủy nên dù yêu xa và bên cạnh anh có nhiều người có ý, công khai thể hiện tình cảm anh cũng phớt lờ hết. Ngay cả chị giờ sống ngay cạnh anh cũng không bao giờ liên lạc để tôi có thể yên tâm. Tuy nhiên tôi không cảm nhận được tình yêu nơi anh. Những lúc anh làm gì có lỗi khiến tôi buồn hay giận anh đều trách tôi không chịu hiểu, tôi quá đáng, anh có làm gì sai mà tôi lại giận. Vì quá yêu anh nên tôi quên luôn nguyên nhân anh làm tôi giận mà quay sang xin lỗi tỉ tê.
Từ khi yêu, lúc nào cũng là tôi sợ mất anh, luôn là người nhường nhịn, sợ lỡ giận dỗi làm anh phải suy nghĩ rồi sơ suất trong công việc thì sao, sợ giận anh làm anh không ăn uống ngon miệng. Cứ như vậy làm tôi chẳng bao giờ dám giận dỗi dù anh làm tổn thương tôi hay có lỗi như thế nào. Anh hờ hững và chẳng thèm quan tâm tới cảm xúc khi tôi vui buồn, mệt mỏi. Tôi muốn sao thì vậy, anh không hạnh phúc hay ghen tuông dù tôi có làm gì. Tôi mà giận ngắt máy trước thì anh tắt luôn điện thoại, làm tôi lo lắng cuống cuồng không thở được, mất ngủ suốt. Tôi cảm thấy lý trí khiến anh làm đúng nghĩa vụ của người yêu, chăm lo cho tôi, không phản bội tôi nhưng trái tim anh nguội ngắt từ lâu rồi. Anh cứ lạnh nhạt vậy khiến tôi đau khổ lắm.
Trong lòng tôi rất phân vân, liệu tôi có nên tiếp tục ở bên anh hay không? Có nên giải thoát để anh có thể tìm về tình yêu đích thực của mình? Với tính trách nhiệm cố hữu của anh, tôi không chủ động rời bỏ thì có lẽ cả đời anh ở bên tôi như kiểu vậy, một con người hoàn hảo nhưng hờ hững. Tôi yêu anh vô cùng, có thể làm mọi chuyện vì anh, từ bỏ ước mơ bay xa để ở bên chăm sóc anh nhưng tôi không muốn anh ở cạnh mình mà không hạnh phúc thế này. Tôi phải làm gì đây? Ích kỷ giữ anh lại hay buông tay cho cả hai một cơ hội mới? Anh bảo yêu tôi, sẽ cùng tôi kết hôn nhưng sao anh chẳng thể dành cho tôi sự quan tâm và tình cảm như anh từng dành cho chị. Lòng tôi giờ rối bời, xin mọi người cho lời khuyên. Chân thành cảm ơn.
Theo VNE
Tôi phải cắn răng đỡ người tình của chồng đi đẻ
Chồng tôi đi công tác thường xuyên, vậy nên thời gian cô người tình có bầu, không ai khác, ngoài tôi tới chăm nom, săn sóc cô ta chờ đến ngày sinh đẻ
Phận đàn bà, chẳng gì khổ hơn là chồng không chung thủy. Vậy mà tôi, hơn 1 năm qua lao tâm khổ tứ chăm lo cho bồ nhí của chồng. Cay đắng, tủi hờn nhưng chỉ biết nuốt thiệt thòi vào trong. Tôi còn làm gì được khi cô ta là người sinh con cho chồng tôi, là người chấp nhận không danh phận đẻ con cho anh. Còn tôi, không làm được cái thiên chức đó, muốn giữ chồng thì phải chịu hi sinh.
Cũng đã từng yêu nhau say đắm, từng hạnh phúc như bao cặp vợ chồng khác, nhưng cưới nhau tới 6 năm vợ chồng tôi không có con. Đi khám mới biết, tôi không thể làm mẹ được nữa. Chồng tôi cảm thấy có lỗi bởi năm xưa, khi chưa cưới, chính vì anh nói thôi tạm bỏ đứa con đầu đi mà giờ đây tôi phải gánh chịu nỗi đau lớn nhất đời là không được làm mẹ. Anh tự thấy trách nhiệm đó thuộc về mình. Thế nên chồng tôi giấu giếm mọi người, không ly hôn mà vẫn sống và chăm lo cho tôi.
Nhưng gia đình anh, người thân của anh thì không chấp nhận sự thật đó. Dù sao anh cũng là con trai duy nhất trong nhà, cần phải có con nối dõi. Vả lại, đời tôi không được hạnh phúc thì thôi tôi cam chịu, còn chồng tôi, anh vẫn có thể sinh con, tôi không nỡ bắt anh phải chịu chung nỗi khổ.
Vậy là tôi đề nghị chồng tìm người tình, kiếm một đứa con. Nếu cô ấy đồng ý cho tôi đón về nuôi cũng tốt, còn nếu không cô ấy cứ nuôi, miễn là anh có được hạnh phúc làm bố, có con và anh không bỏ rơi tôi là được. Tôi đã phải mất rất nhiều công thuyết phục chồng mới đồng ý. Tôi hiểu sự khó xử của anh. Tôi cũng xác định được những ai oán mà mình sẽ phải đối diện khi "chung chồng". Nhưng tôi đâu có sự lựa chọn nào khác.
Thương tôi, chồng không ly hôn mà vẫn cùng chung sống dù tôi không thể cho anh một đứa con (Ảnh minh họa)
Và rồi cuối cùng anh cũng tìm được một người đàn bà. Người đó là bạn học cũ của anh. Cô ấy cũng từng lấy chồng rồi ly hôn. Điều khiến tôi lo lắng là họ thực sự có một chút tình cảm với nhau. Mối quan hệ của chồng tôi với cô ta không phải đơn giản chỉ là thuê một người đẻ con mà thực sự là có chút tình cảm cá nhân. Nhưng tôi không thể bắt chồng mình đi kiếm một loại gái không ra gì để sinh con cho anh. Dù sao đứa trẻ cũng sẽ có một tương lai tốt hơn nếu được ra đời dựa trên sự quý mến, trân trọng nhau của bố mẹ. Và đặc biệt là tư cách, đạo đức của người mẹ tử tế.
Tôi nhắm mắt chấp nhận mối quan hệ ngoài luồng của chồng. Anh cũng khéo léo không để tôi phải chứng kiến hay biết quá nhiều. Về nhà lúc nào anh cũng ân cần, yêu thương tôi. Nhưng đã chấp nhận cuộc chơi này, tôi phải chơi đến cùng.
Chồng tôi đi công tác thường xuyên, vậy nên thời gian cô người tình có bầu, không ai khác, ngoài tôi tới chăm nom, săn sóc cô ta chờ đến ngày sinh đẻ. Hôm cô ấy sinh con, cũng chính tự tay tôi đưa đi. Ai đó hỏi tôi là chị gái phải không, tôi cũng chỉ biết cúi đầu cười trừ.
Tôi đã nghĩ mình chịu đựng được lâu nhưng mới hơn 1 năm, kể từ ngày chồng tôi có bồ nhí, kể từ ngày anh có con tôi đã thấy mình bị bật ra khỏi cuộc đời anh và thấy mình đang sống vô giá trị. (Ảnh minh họa)
Có lẽ sự cam chịu của tôi khiến chồng tôi càng lúc càng thấy việc có "hai vợ" là chuyện bình thường. Cứ mỗi lần đi công tác, anh lại điện về nheo nhéo giục tôi: "Em qua bên kia xem mẹ con cô ấy thế nào, nghe nói thằng bé sốt mà cô ấy có một mình, anh sợ cô ấy vụng về không lo nổi cho thằng bé. Em sang giúp anh nhé. Cuối tuần anh về". Vậy là tôi lại lật đật chạy qua vì tôi thương thằng bé. Để rồi tới đêm khi trở về nhà, tôi ôm mặt bật khóc.
Tôi đã nghĩ mình chịu đựng được lâu nhưng mới hơn 1 năm, kể từ ngày chồng tôi có bồ nhí, kể từ ngày anh có con tôi đã thấy mình bị bật ra khỏi cuộc đời anh và thấy mình đang sống vô giá trị. Tôi muốn giải thoát cho mình nhưng tôi sợ cô đơn và sợ mất chồng. Tôi phải làm gì đây?
Theo Tapchiphunu
Cuốn sổ tiết kiệm của chồng tôi Nhân viên ngân hàng đã khẳng định với tôi, chồng tôi có một sổ tiết kiệm tại ngân hàng này mấy năm qua. Số tiền trong sổ tiết kiệm ấy là hơn 11 tỉ đồng. Ngày hôm nay, sau những ngày làm các loại giấy tờ như giấy chứng tử, chứng minh nhân dân..., tôi đã rút được sổ tiết kiệm bí mật...