Yêu nhau hơn 10 năm, sững sờ khi biết lý do người yêu chia tay
Tôi yêu Lâm, một lòng chờ anh đến năm 30 tuổi. Lâm bỏ tôi với lý do, tôi già.
Tôi và Lâm học chung lớp đại học, mất một năm đầu quen biết xã giao, đến năm thứ 2 thì chúng tôi yêu nhau. Lâm quê trên Tuyên Quang, còn tôi ở Bắc Ninh.
Thời gian đầu, chúng tôi yêu nhau rất sâu đậm, tình yêu sinh viên, vô tư trong sáng. Cả 2 đều ở ký túc xá, tối nào chúng tôi đều cùng nhau đi dạo dưới sân trường, nói chuyện rất vui vẻ.
Đến năm thứ 3, giữa chúng tôi xảy ra chuyện đó, gần gũi nhau 1 lần rồi thì chắc chắn sẽ có lần nữa, cứ như thế, thay vì những buổi tối đi dạo, chúng tôi đưa nhau vào nhà nghỉ.
Năm tư, chúng tôi quyết định rời ký túc ra ngoài thuê phòng trọ sống chung. Cuộc sống không khác gì vợ chồng, có chăng là không có giấy tờ đăng ký mà thôi. Được 3 tháng, tôi dính bầu, lúc đó cả 2 đứa đều vô cùng sợ hãi, tôi hỏi Lâm phải làm sao, Lâm nói, bây giờ chúng tôi chưa thể sinh con được, vì 2 đứa còn đi học, lấy nhau, đẻ con ra thì lấy gì mà nuôi. Sau bao nhiêu dằn vặt, đau khổ, cuối cùng tôi nhắm mắt đi hút thai. Từ lần đó, chúng tôi cẩn thận hơn, lúc nào cũng dùng biện pháp khi gần gũi.
2 đứa ra trường, mất hơn 1 năm đầu làm việc linh tinh, cuối cùng chúng tôi cũng tìm được công việc tốt trong công ty tư nhân. 2 đứa cũng đi lại 2 bên gia đình, xác định cưới nhau. Nhưng vì cả 2 mới đi làm, nên đều nghĩ cứ từ từ mới cưới, giờ mà cưới về sẽ nhiều thứ phải lo, không có thời gian cho sự nghiệp.
Thấm thoắt, chúng tôi cũng 26 tuổi. Lúc này, mọi thứ gần như ổn định. Tôi hỏi Lâm về đám cưới, Lâm nói cho anh thêm chút thời gian, sắp tới công ty anh có công trình trong Đà Nẵng, anh phải theo vào đó 1 năm, trong thời gian đó, anh sẽ ít được về, đợi anh lo xong chuyện này sẽ cưới tôi. Tôi chấp nhận.
Video đang HOT
Rồi 1 năm nữa lại qua đi. 27 tuổi, tôi bắt đầu sốt ruột chuyện chồng con, bố mẹ tôi ở quê cũng hối thúc liên tục, mẹ tôi lúc nào gọi điện lên cũng căn dặn, con gái có thì, mày không lấy chồng đi định để bao giờ nữa. Không phải tôi không muốn, nhưng Lâm không ngỏ ý gì thì tôi biết làm sao.
Biết lý do thực sự Lâm đòi chia tay, tôi vô cùng căm hận (Ảnh minh họa).
Hôm đó, tôi đã nói chuyện rất thẳng thắn với Lâm, rằng mối quan hệ của chúng tôi không phải 1 sớm 1 chiều nữa, yêu nhau gần chục năm, sống với nhau cũng gần như thế, cứ già nhân ngãi non vợ chồng thế này đến bao giờ. Lâm lại động viên tôi, bảo chúng mình giờ khác gì vợ chồng nữa, giấy tờ quan trọng gì đâu. Công ty anh đang có dự án điều chỉnh nhân lực, anh nói muốn học cao học, có bằng thạc sĩ rồi đường công danh sẽ mở rộng với anh. Lâm nói tôi hãy cố gắng chờ anh, cho anh cơ hội phấn đầu nốt lần này nữa thôi.
Năm chúng tôi 30 tuổi, Lâm có bằng thạc sĩ. Nhìn lại mình, tôi thấy mình rệu rã, già nua nhiều quá. Mặt mũi đầy nếp nhăn, tăng đến chục cân kể từ khi ra trường. Còn Lâm thì phong độ ngời ngời, có lẽ, sự đủ đầy về tình cảm, viên mãn về sự nghiệp khiến Lâm ngày càng lịch lãm.
Thời điểm này, tôi ép cưới liên tục. Tôi cảm giác Lâm đang cố tình kéo dài việc không muốn kết hôn với tôi. Chúng tôi thường xuyên cãi nhau. Cuối cùng, Lâm nói muốn chia tay tôi vì anh cảm thấy quá mệt mỏi, rằng tôi không thông cảm cho anh, chúng tôi không hợp nhau, đến khi cưới rồi sinh con thì còn mệt mỏi cỡ nào.
Tôi vô cùng choáng váng, thật không ngờ Lâm lại có thể thốt ra lời chia tay dễ dàng như thế. Tôi đã dành cho Lâm cả tuổi trẻ, bây giờ anh ta nói chúng tôi không hợp nhau. Chẳng nhẽ, thời gian qua là Lâm chỉ lợi dung tôi hay sao.
Ngay tối hôm đó, Lâm đi cả đêm không về, bỏ lại một mình tôi khóc lóc, đau khổ đến ngất lên ngất xuống. Mấy ngày tiếp theo, tôi cũng không liên lạc được với Lâm thì bỗng nhận được cuộc gọi từ một cô bạn gái. Tôi không còn nhớ rõ cô bạn ấy nói gì, chỉ biết rằng, cô ấy nói với tôi rằng, Lâm nói với chồng cô ấy, vốn là bạn chung của chúng tôi rằng, Lâm bỏ tôi là vì tôi già quá. So với Lâm, tôi nhìn cứ như chị gái khiến anh cảm thấy xấu hổ khi đi cùng.
Từng lời cô bạn kể như dao cắt vào tim tôi. Thật không ngờ đấy mới là lý do chính Lâm bỏ tôi. Tôi thương mình, căm hận anh ta đến xương tủy. Tôi phải làm gì bây giờ đây? Tôi có nên dễ dàng chấp nhận việc bị anh ta đối xử với tôi như vậy không, hay nên gặp anh ta để làm rõ mọi chuyện, thú thực, tôi không cam tâm.
Theo Tintuc
Không thể tha thứ cho bản thân mình
Chắc hẳn cả cuộc đời này tôi sẽ phải dằn vặt chính lương tâm của mình về quá khứ.
Tôi là một cô gái có nhan sắc lẫn vóc dáng, bạn bè thường đôi khi phải ghen tỵ với tôi vì tôi sở hữu một vóc dáng khá chuẩn. Điều đó càng làm tôi có lợi thế trong cuộc sống nhưng không phải vì vậy mà tôi đánh mất đi trí tuệ của mình. Hiện tại tôi đang là sinh viên của một trường đại học tại Sài Gòn và học chuyên ngành liên quan luật thương mại. Có lẽ vì luôn tự tin và biết được mình nên tôi luôn tỏ vẻ im lặng và khẳng định mình là ai. Tôi gặp anh thật tình cờ do người bạn anh theo đuổi tôi mãi nhưng không được. Tối đó, bạn anh đã chở anh ghé ngang qua nhà tôi do không có xe đi về, và anh xin số tôi ngay tối hôm đó để nói chuyện. Tôi cũng không bận tâm nhiều về anh và anh cũng chỉ là một con người kinh doanh mới lập nghiệp. Anh đẹp trai, phong độ và có chút gì đó rất thu hút, lạnh lùng nên dần tôi cũng để ý. Tôi tập trung cho kì thi phía trước để xuống Sài Gòn học tập và đó mới là hướng đi của tôi. Rồi tôi nói chuyện, đi uống nước, nhắn tin cùng anh, tôi chỉ biết anh ở quê mới vào đây, cũng siêng năng đi làm, tối ngày bận rộn. Xa quê, xa nhà, có những ngày lễ tết anh nằm ở nhà dì anh rồi ngủ, tôi đã tin anh, tin một cách mù quáng. Nhưng tôi vẫn quyết định xuống Sài Gòn, trước khi đi tôi chỉ muốn trả lại anh bó hoa nhân dịp 08/3 anh tặng tôi và mời anh café, chỉ thế thôi. Nhưng mọi chuyện chưa dừng ở đây, chúng tôi đã không liên lạc lạc được khi hôm đó tôi nhận được tin nhắn của người tự xưng là vợ anh nhắn tin cho tôi, tôi im lặng. Thì ra anh cũng là thằng đàn ông hề nên tôi chẳng bận tâm nữa.
Rồi chúng tôi lao vào nhau không nghi ngờ những mối quan hệ xung quanh và những lời đồn thổi.
Được hơn một năm, anh bạn cũ của anh vẫn còn liên lạc hỏi thăm tôi, tình cờ anh ấy nhắc đến anh và tôi chỉ ngỏ lời hỏi thăm sức khoẻ. Tôi đã chủ động xin số và gọi lại, nghe giọng tôi anh mừng rỡ tắt máy gọi lại. Ngày hôm sau, anh xuống tận Sài Gòn gặp tôi. Rồi chúng tôi lao vào nhau không nghi ngờ những mối quan hệ xung quanh và những lời đồn thổi. Anh bảo nếu yêu anh, tôi phải chấp nhận, anh bảo anh mới lập công ty riêng nên bận rộn không có thời gian. Tôi không phải là người phụ nữ hẹp hòi nhưng tôi hiểu người đàn ông cố gắng cũng chỉ để sau này lo cho vợ con nên tôi dường như an tâm về anh, mặc cho anh bỏ rơi tôi mỗi khi tôi về nhà, những ngày lễ tết chỉ thấy nước mắt trách móc tại sao. Tại sao tôi chưa bao giờ được công khai trước bạn bè anh? Tại sao anh luôn muôn giấu tôi mọi điều như thế? Tôi chẳng đòi hỏi khi khó khăn có anh bên cạnh vì tôi tự lập từ nhỏ nên có thể bươn chải khi có chuyện, cố gắng học thật nhanh về bên anh, chúng tôi sẽ xây nhà và làm đám cưới... Chúng tôi đã từng giận nhau rất lâu và anh lần nào cũng là người nối lại, dần dần nó như thói quen rồi tôi cũng đã nghĩ đến lúc cần phải buông tay nhau, cho nhau lối thoát vì dường như tôi là một cái bóng của anh khi buồn. Cho đến khi chúng tôi đã làm lành với nhau, tình cờ tôi cầm điện thoại anh, tự chụp hình mình, đó cũng là lần cầm điện thoại đầu tiên của anh sau 3 năm quen nhau, vì tôi không thích sự tò mò riêng tư vào đời sống. Nó cũng như tôi ở dưới Sài Gòn có đi làm mẫu ảnh, đi làm PG anh cũng không hỏi han gì về công việc... Những tấm ảnh cưới như kiểu ngày xưa hiện rõ lên, tôi như đứng tim lại, mặt biến sắc, nói không được khoẻ, xin phép bạn anh ở quê mới vào làm cho anh, anh đưa tôi về. Tôi yêu cầu anh tạt vào một quán nước ven đường nói chuyện. Tôi khóc nức nở, thì ra người đàn ông tôi yêu đã có một người vợ ở nhà. Vậy là những lời bóng gió kia không sai, anh chỉ ôm tôi, lau nước mắt và trấn an tôi, thanh minh đã li dị vì không muốn tôi tổn thương. Cô ấy là vợ anh, chỉ quen trong mấy tháng rồi cưới, và cô ta đã về nhà mẹ ruột, hai người vẫn chưa có con. Anh chỉ muốn tôi hồn nhiên bên anh mà thôi. Tôi đã không thể chịu được cú sốc đó, suy nghĩ lại thì cũng đã quá muộn, tôi vẫn tha thứ và hi vọng tôi đã quyết định đúng khi yêu một người đàn ông một lần dang dở. Chỉ là tôi cảm thấy hơi tủi khi nghĩ cảnh dẫn anh về giới thiệu gia đình tôi vì trước đây tôi nghĩ vẫn còn học công việc chưa ổn định nên không muốn nhắc chuyện tình cảm đôi bên khiến gia đình lo lắng. Cho đến khi sau đó mấy ngày, tôi biết được sự thật vì bạn anh trong giới buôn bán kinh doanh và người làm ăn ai cũng để ý tôi, muốn có tôi là của riêng họ, bạn anh đã điện thoại nói chuyện và tôi lanh ý hỏi những chuyện ở quê anh và hiện tại. Tôi run run nhưng vẫn gắng gượng bình tĩnh nghe xong cuộc điện thoại và xin phép vì đến giờ lên lớp. Tôi biết được anh đã có vợ ở ngay tại quê tôi, cách nhà tôi mấy chục cây số, căn nhà mà anh đang ở anh nói sẽ dẫn tôi về khi có dịp là sự chung sống của một gia đình, tên công ty thành lập mà tôi từng nghe anh lấy tên cho dễ gọi là tên ghép vần của vợ và con trai anh, cậu con trai 3 tuổi tôi đi ngang qua thường hỏi anh bảo đó là con hàng xóm. Tôi không thể tin được trước những sự thật này, mặc dù tôi đã chấp nhận sự việc trước đó diễn ra anh từng qua một đời vợ. Tôi đã nhập viện, ngay lúc đó trong túi không có tiền vì tôi giấu gia đình, uất ức căm hận con người anh ta, anh ta nhắn tin nhưng người em họ của tôi trả lời tôi nằm viện anh cũng im lặng chỉ hỏi tại sao tôi nhập viện mà thôi...
Tôi không thể tha thứ cho bản thân mình
Tôi đã suy sụp, không còn mạnh mẽ như ngày nào, mọi chuyện như một cú sốc tâm lý trượt dài về một người đàn ông mình yêu thương đã có gia đình, một kẻ tội lỗi khi đã cướp chồng của chị và người đàn bà hèn hạ cướp cha của đứa bé hơn 3 tuổi. Nhưng thật sự tôi không hề biết anh có một mái ấm gia đình như thế, có lẽ mọi chuyện đã được sắp đặt trước hay chăng? Hay tại tôi ngây dại, yêu và tin anh mù quáng, không tìm hiểu rõ lai lịch thân thế anh? Giờ đây tôi chỉ biết trách bản thân mình quá ngu ngốc, bẻ sim và sẽ không bao giờ muốn gặp lại con người đó nữa.
Chuyện đã qua lâu rồi và tôi vẫn còn sợ hãi phải về quê tôi ở, bao lâu rồi tôi vẫn còn nhớ anh và chẳng còn dám đến với ai vì sợ hãi họ sẽ làm mình tổn thương. Gia đình luôn muốn tôi học hành xong về quê xin việc, lấy chồng gần nhà vì gia đình tôi chỉ toàn con gái, tôi là con cả nên phải ghánh vác công việc gia đình nhiều hơn 2 em. Nhưng tôi sợ, sợ đến nỗi tôi trốn tránh về quê, tôi thường hay khóc để trấn an mình đó là cái nghiệp tôi mắc phải và tôi kiếp này phải trả, không trách con người dối trá là anh được. Đã dự định cho tương lai về phía trước nhưng liệu cả đời này tôi có thể yêu ai đó chân thành hay không? Có dám mở lòng? Có dám về lại nơi đó hay không? Và có dám quên đi con người đã làm mình tổn thương, trượt dài như thế?
Theo Hanhphucgiadinh
Tôi lỡ cho đồng nghiệp vào phòng khách sạn và quan hệ Tôi có một gia đình hạnh phúc, một người chồng rất mực yêu thương mình và những đứa trẻ xinh đẹp, vậy mà tôi lại không biết trân trọng... Nhìn thấy hạnh phúc đang tuột khỏi tay mình nhưng tôi cũng chẳng biết làm gì để giữ lại (Ảnh minh họa) Tôi đang sống trong những tháng ngày đau khổ, dằn vặt nhất...