Yêu nhau hay đừng quen nhau
Cám ơn cuộc đời đã cho tôi được gặp em nhưng tại sao vòng số mệnh lại ngăn cách tình tôi…
Dù cho từ lúc gặp em, trái tim tôi đã phải mang nhiều đau khổ khi phải sống cùng với một tình yêu đơn phương. Nhưng nếu cuộc đời không cho tôi gặp em thì có lẽ cuộc sống của tôi đã rẽ sang hướng khác. Tôi sẽ không thể nào biết tương tư, biết yêu thương, biết nhớ nhung, biết buồn vui và biết thế nào là cảm giác yêu một ai đó với một tình cảm chân thật của trái tim… nhưng quan trọng hơn hết là nếu không gặp em thì tôi sẽ không biết bắt đầu lại cuộc sống của mình. Chỉ khi gặp em tôi mới bắt đầu lại cuộc sống của chính mình.
Ngày xưa, tôi là một người sống không cần biết đến cảm xúc của người khác, sống đơn giản chỉ là cho chính bản thân mình, chỉ phục vụ cho cảm xúc cho ham muốn cho những điều tôi thích… và sống quên cả ngày mai. Nhưng kể từ ngày tôi gặp em, tôi dường như bắt gặp một ánh sáng của cuộc đời và em chính là cuộc sống của tôi lúc đó.
Mỗi khi chiều về, tôi lặng lẽ nhìn em, dẫu em không đẹp và duyên dáng như bao người con gái khác nhưng em có một cái tên rất đẹp. Cái tên mà bao người con trai điều rất thích và thực sự đến bây giờ mỗi khi nghe tên bài hát “Diễm Xưa” thì tôi lại buồn như thể đất trời chỉ còn riêng tôi. Nhưng đôi mắt em mới chính làm thứ mà suốt cuộc đời này và nếu có kiếp sau thì tôi cũng không thể nào quên. Đôi mắt ấy như chứa đựng cả nỗi buồn miên man, trầm lắng của mùa thu và nét u sầu phai lãng của những áng mây khi bầu trời bắt đầu báo hiệu mùa đông đang đến…
Mỗi ngày trôi qua, tôi lại mong được nhìn thấy em và mỗi chiều xuống tâm hồn tôi lại trắc ẩn khi đứng lặng nhìn em, cuộc sống mới với tôi bắt đầu như thế… Cũng không biết từ lúc nào tôi dần nhận ra mình cần phải thay đổi, phải sống khác đi với những gì mình đang sống… Hơn hết tôi bắt đầu có những ước mơ về cuộc sống…
Nếu cuộc đời lầm lỡ của tôi đã làm cho hai ta không thể đến được với nhau thì tôi xin chúc em có được hạnh phúc (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Nhưng cuộc sống nào theo ý muốn, em đã ra đi, bỏ lại một mình tôi ở nơi quê nhà với một tình yêu đơn phương cùng với những đổi thay còn dang dở… Tôi còn nhớ như in trong tâm trí mình: ngày em đi TP để học và sống với gia đình. Ngày 8/7 như một ngày tận thế với tôi. Trên xóm chợ Tịnh Thiện trời đổ cơn mưa phùn se lạnh lòng người và như khóc thương cùng tôi khi phải lặng nhìn theo bóng chiếc xe mang em đi… Em có biết rằng từ lúc em đi, tôi đã khổ đau và xót xa, sống mà trái tim như đã chết. Em đã bỏ đi nhưng không mang theo tình yêu của mình và kẻ ở lại là tôi phải sống với tình yêu ấy.
Từ lúc đó tôi hiểu được rằng: “Cuộc sống thiếu tình yêu chỉ là tồn tại…”. Em đã là ánh sáng của đời tôi. Cuộc sống đối với tôi thật vô nghĩa khi không có em. Em đã là cuộc sống là hơi thở của tôi. Chỉ khi được nhìn thấy em tôi mới biết mình còn đang tồn tại…
“Giá như được một chén say mà ngủ suốt triệu năm
Lúc tỉnh dậy anh đã chia tay với người con gái ấy
Giá được anh hẹn hò dù phải đợi lâu đến mấy
Em vẫn chờ như thể một tình yêu”
Nếu cuộc đời lầm lỡ của tôi đã làm cho hai ta không thể đến được với nhau thì tôi xin chúc em có được hạnh phúc. Xin chúc em có được một người tình có thể mang đến cho em niềm hạnh phúc. Mong người đó hãy luôn mang lại cho em niềm vui bởi thế gian không gì quý hơn nụ cười của em!
Và một lần cuối tôi mong những may mắn, niềm vui của tôi xin trao lại hết cho đời chỉ mong em được hạnh phúc bên người.
Xóm chợ buồn
Nhớ xưa gặp em trên xóm chợ
Để đến đêm về tự ngẩn ngơ
Kiều Diễm em đẹp như trong thơ
Đôi mắt u buồn vẻ mộng mơ
Ngờ đâu mộng đẹp đành tan vỡ
Xóm chợ mưa phùn em xa xứ
Bỏ lại xóm chợ, một gã khờ
Hoàng hôn buông xuống buồn thẩn thờ
Năm tháng qua đi em chẳng về
Cũng ngày mưa phùn,tôi xa quê
Chôn kín tình sầu mãi xin thề
Không em! Tiếc chi tuổi xuân khuê
Bao năm xa xứ phủ phong trần
Chiều nay về lại thấy phân vân
Xóm chợ mưa phùn lạnh dấu chân
Kiều Diễm không về, mỗi Văn Nhân.
Đây là bài thơ cuối cùng tôi tặng em, xin tạm biệt Diễm xưa -đóa hoa thế kỉ trong tôi.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Đôi bờ
Em đến bên anh thật nhẹ nhàng... (Ảnh minh họa)
Trái tim anh tê tái như ngừng đập, anh không tin mình đã mất em mãi mãi, bài hát "đôi bờ" ngày hôm qua em hát dở dang hứa tối nay sẽ hát hết cho anh mãi mãi dang dở như tình yêu hai ta.
Con thuyền kia một lần cập bến nối hai bờ xa lạ, đoạn khúc yêu thương thành bản tình ca bất hủ. Để vô tình sóng đánh thuyền xa mãi cho hai bờ hai đường thẳng song song chẳng một lần thể nối bờ vui, như bản tình ca lạc nhịp bởi những âm thanh sô bồ. Em đến bên anh thật nhẹ nhàng như con thuyền kia rồi trôi mãi đi còn lại mình anh dòng hoài niệm lần đầu biết rung động, biết yêu thương trong khổ đau.
Kỳ thi năm ấy được nhà trường chọn đi coi thi đại học thực sự là niềm vui xen lẫn trong anh bao lo lắng hồi hộp. Hai ngày coi thi tưởng sẽ dài đằng đẵng thế mà nó lại diễn ra quá nhanh nhưng kịp đọng lại trong anh ấn tượng về cô bé miền rẻo cao với nụ cười thánh thiện cùng đôi mắt buồn xa xăm với những điều chưa nói.
Ngày biết tin em trúng tuyển vào trường anh không dám nghĩ sẽ có một ngày được gặp lại em thêm lần nữa. Rồi sợi dây vô hình hữu duyên của một chiều tình cờ nơi quán nước trước cổng trường anh không tin vào mắt mình khi hai anh em không hẹn mà gặp. Dạo bước trên con đường còn rơi rớt vài sợi nắng vương trên những vòm hoa bằng lăng anh lý nhí kể câu chuyện bâng quơ về một tình yêu đơn phương của một anh chàng, em ngượng ngùng bước đi vội vã ngoảnh mặt lại với nụ cười thẹn thùng e ấp.
Trái tim anh tê tái như ngừng đập, anh không tin mình đã mất em... (Ảnh minh họa)
Dòng thời gian mãi trôi tình cảm hai đứa cũng lớn dần theo năm tháng dù phía trước con đường là bộn bề lo toan, thiếu thốn. Song ngày tháng ấy đã ghi dấu bao kỷ niệm hai ta. Những kỷ niệm thật giản dị, nhẹ nhàng mà hạnh phúc biết nhường nào sẽ không bao giờ trở lại. Nhớ da diết những chiều cuối tuần tay trong tay dạo bước trong công viên, những con đường ngai ngái mùi hoa sữa phảng phất trên tóc em, của quán cóc vỉa hè với ly trà đá là nơi ta hò hẹn những giờ tan lớp. Quên sao được ngày hè oi ả cả hai ôm sách lên giảng đường ôn thi, còn đọng mãi trong anh bao đêm trăng dưới giàn hoa giấy trước cửa phòng em lại ngân nga tự khúc tình ca Nga lãng mạn, da diết bao sâu lắng.
Nhưng cái hạnh phúc nhỏ bé đó đâu có thể oằn mình trong mùa đông lạnh giá, của chữ "ngờ" tạo hóa. Ngày hôm qua chữ "ngờ" cho anh được gặp lại em, được nói lời yêu em, được bên em thì hôm nay nó mang tới nỗi khổ đau một cuộc đời trong anh. Lần chia tay em lên đường đi thực tập cũng là lần cuối cùng anh được bên em trong vòng tay yêu thương trao nụ hôn vội vã. Không gian thời gian thật xa, thật dài làm nỗi nhớ thêm lớn, những ngày ấy cứ hàng đêm trước khi đi ngủ em lại gọi điện hát cho anh nghe những bài hát tiếng Nga quen thuộc như động viên anh, để nỗi nhớ vơi đi. Nhưng hôm nay gọi mãi, đợi mãi không thấy hồi âm lại từ em mà nhận được một tiếng sét xé nát cõi lòng khi biết tin em ra đi mãi mãi sau vụ tai nạn khi đang trên đường trở về sau buổi dạy thêm. Trái tim anh tê tái như ngừng đập, anh không tin mình đã mất em mãi mãi, bài hát "đôi bờ" ngày hôm qua em hát dở dang hứa tối nay sẽ hát hết cho anh mãi mãi dang dở như tình yêu hai ta.
hieuanh2211@yahoo.com.vn (Theo Bưu Điện Việt Nam)
Bi kịch sự đố kỵ Tôi không thể kìm được sự ghen tức trước hạnh phúc của bạn... (Ảnh minh họa) Đời người chắc không ai tránh khỏi phạm lỗi, nhưng có những sai lầm nghiêm trọng khiến bạn sẽ phải ân hận suốt quãng đời còn lại. Tôi là một trong những trường hợp đó. Ngày ấy, tôi và người bạn thân cùng để ý một chàng...