Yêu nhau 7 năm, bạn trai lừa dối về quê lấy vợ
Tôi và D bắt đầu yêu nhau từ khi tôi học năm thứ nhất đại học. Ngày đó hai đứa ở cùng xóm trọ, hai phòng sát cạnh nhau. Tình yêu sinh viên bắt đầu nảy nở từ những buổi nói chuyện, những lần đi học giảng đường ôn thi cùng nhau. Ngày đó yêu nhau đầy mơ mộng và cũng không một chút tính toán.
D quê ở Quy Nhơn nhưng ra lại ra ngoài Hà Nội để học. Một năm anh chỉ về thăm nhà hai lần. Anh là một người hiền lành, nhút nhát, không biết giao tiếp nhưng lại rất chăm chỉ học và tôi cũng đã học được từ anh rất nhiều.
Khi tôi học năm thứ ba đại học thì D quyết định thi làm giảng viên để ở lại trường. Vì có một chút xích mích với chị ở cùng phòng nên tôi chuyển khỏi xóm trọ với D. Thời gian đó D chỉ ở nhà ôn thi nên tối nào cũng đến chỗ tôi chơi và đưa đón tôi đi học. Khoảng thời gian đó thật đẹp và hạnh phúc.
Sau khi trải qua một kỳ thi dài thì D cũng thi đỗ làm giảng viên của trường và là thầy giáo của tôi. Từ đó trở đi chúng tôi ít đi cùng nhau hơn vì anh ngại sinh viên nhìn thấy. Khi ra đường chúng tôi cứ như hai người không quen. Hai đứa không còn những buổi đi dạo bờ hồ với nhau nữa mà thay vào đó là những cuộc nói chuyện chỉ ở trong phòng trọ.
Yêu nhau khi còn là sinh viên năm thứ nhất, tình yêu của tôi và anh đã trải qua 7 năm biết bao vui buồn (Ảnh minh họa)
Từ khi làm giảng viên D cũng giúp tôi rất nhiều trong việc học. Lúc này chúng tôi lại chuyển đến ở cùng xóm trọ với nhau. Chúng tôi thuê hai phòng cạnh nhau. Hai đứa quyết định góp gạo thổi cơm chung.
Lúc đó tôi không nghĩ sẽ tự biến mình thành ô sin cho anh mà đơn giản tôi chỉ thích được chăm sóc cho người mình yêu. Thời gian cứ thế trôi đi cho đến khi tôi đi thực tập tốt nghiệp thì D xin được học bổng đi học bên Nhật. Dù đang thực tập ở xa nhưng tôi cũng cố gắng xin về để giúp anh chuẩn bị đồ đạc. Buổi chia tay nhiều nước mắt và cũng nhiều hứa hẹn.
Thời gian cứ thế thấm thoát trôi đi, tôi ra trường đi làm và D vẫn tiếp tục việc học bên Nhật của mình. Ngày nào chúng tôi cũng nói chuyện qua yahoo hoặc skype. Nếu không gặp được nhau thì tôi phải nhận được một cuộc điện thoại của anh mới yên tâm.
Khi D đi học được một năm, anh có đăng ký tham gia một chương trình tình nguyện giữa hai nước Nhật – Việt. Anh tham gia tình nguyện hai tuần, còn hai tuần sau đó là lên chỗ tôi làm. Tình yêu sau bao ngày xa cách được gặp lại nhau thật hạnh phúc. Ban ngày tôi đi làm, trưa tranh thủ về đi chợ, anh ở nhà cắm cơm và giặt quần áo. Chiều đến hai đứa lại đi chợ cùng nhau, sau bữa ăn tối tôi và anh cùng đi dạo. Hạnh phúc đến từ những điều đơn giản nhất.
Theo đúng kế hoạch là anh đi học đến tháng 2-2013 là kết thúc nhưng vì một số trục trặc nên phải xin gia hạn. Vì nhà chỉ còn có mẹ, nhưng anh lại ở xa nên không giúp được gì. Tôi phải đi mua quà và đến nhà từng thầy để xin chữ ký, công chứng giấy tờ giúp anh làm thủ tục gia hạn.
Sau bao ngày chờ đợi thì cuối cùng anh cũng kết thúc khóa học để về nước. Tôi nghĩ ngày anh về nước, người mà anh gặp đầu tiên sẽ là tôi. Nhưng anh lại quyết định về quê trước. Tuy rất buồn nhưng tôi cũng tôn trọng quyết định của anh.
Trong thời gian về quê đó anh không hề nhắn tin hay gọi điện cho tôi. Thực sự đã làm tôi rất lo lắng và tôi cứ tự trấn an mình có lẽ là anh về quê bận gặp gỡ bạn bè nên không có thời gian.
Hết 1 tuần đó anh cũng quay trở lại Hà Nội và lúc này anh mới liên lạc với tôi vì lúc này anh về nước không có chỗ ở. Hơn một năm mới gặp lại anh, tôi đã vỡ òa trong niềm vui sướng.
Anh về nước muốn xin trường để làm thủ tục đi học tiếp nhưng không được. Biết anh buồn vì chưa thể tiếp tục được việc học nhưng lúc đó tôi lại rất vui vì tôi nghĩ như thế chúng tôi sẽ có một đám cưới trong tương lai gần.
Video đang HOT
Để giúp anh chuẩn bị chỗ ở để quay lại trường làm việc, tôi đã cùng anh đi thuê phòng trọ, mua sắm đồ đạc. Khi anh quay lại trường làm việc, cứ đến cuối tuần là anh lại lên chỗ tôi ở. Nhưng từ khi anh ở quê ra, tôi đã thấy anh có những biểu hiện rất lạ.
Anh thường tắt điện thoại khi ở bên tôi, lúc nào có tin nhắn hay cuộc gọi đến là anh giằng lấy điện thoại không cho tôi xem. Sau đó vô tình tôi biết được anh hay nhắn tin gọi điện với một người bạn gái học cùng lớp cấp 3. Khi tôi tra hỏi thì anh bảo đó chỉ là bạn bè bình thường và tôi ghen tuông mù quáng.
Tạm tin anh nên tôi không hỏi gì nữa. Thế nhưng một lần vô tình vào được facebook của anh, tôi đã thực sự đau đớn khi phát hiện ra những gì anh nói với tôi về người con gái kia không chỉ đơn giản là bạn bình thường. Họ tâm sự, nói chuyện với nhau như những người đang yêu khi ở xa vậy.
Và tôi cũng biết là anh có nói chuyện với một người bạn nữa là sẽ không bao giờ có đám cưới nào giữa anh và tôi. Quá đau buồn nên tôi đã khóc rất nhiều và copy lại đoạn chat đó gửi lại cho anh. Lúc này anh vẫn khẳng định là giữa họ chỉ là bạn không có gì hết và anh cho tôi thời gian suy nghĩ.
Trong những ngày đó tôi cứ luôn dằn vặt bản thân mình mà không biết anh không hề lo lắng vì điều đó. Vì yêu nhau quá lâu nên tôi đã chủ động xuống gặp anh để làm lành.
Vì đã có những vết gợn trong lòng nên tôi đã vào email của anh để kiểm tra thì thấy anh có đặt vé máy bay cuối tháng vào thành phố Hồ Chí Minh. Và anh còn hẹn với người con gái kia đến tháng 12 sẽ về để tổ chức đám cưới. Họ bàn nhau tổ chức như thế nào, đi trăng mật ở đâu.
Bạn bè ở quê anh cũng đều biết là họ tháng 12 sẽ tổ chức đám cưới. Lúc này đây tôi mới chợt nhận ra là mỗi lần tôi hỏi anh bao giờ mình cưới thì anh đều lảng tránh câu hỏi của tôi.
Trái tim tôi như có ai bóp nghẹt, tại sao anh có thể lên một kế hoạch hoàn hảo như thế. Trong khi đó anh vẫn vô tư nhận sự quan tâm củ tôi như bình thường, vẫn ăn cơm tôi nấu, tối đến vẫn ôm tôi vào lòng khi đi ngủ.
Anh vẫn chưa biết là tôi đã biết hết kế hoạch hoàn hảo của mình. Mỗi ngày tôi vẫn phải nói những lời quan tâm dịu dàng đến con người đạo đức giả đó thật ghê tởm. (Ảnh minh họa)
Tôi cảm thấy ghê tởm chính bản thân anh. Tại sao một con người trông hiền lành như thế lại có thể nghĩ ra được một kế hoạch chi tiết đến như vậy và liệu anh có xứng đáng để làm một giảng viên? Tôi đã luôn đặt ra câu hỏi là tại sao anh lại đối xử với tôi như thế? Tình yêu 7 năm không có nghĩa gì với anh sao? Tất cả tuổi xuân và những thứ quý giá của đời con gái tôi đã trao hết cho anh vậy mà cái tôi nhận được thật đau đớn.
Anh vẫn chưa biết là tôi đã biết hết kế hoạch hoàn hảo của mình. Mỗi ngày tôi vẫn phải nói những lời quan tâm dịu dàng đến con người đạo đức giả đó thật ghê tởm. Tôi không biết có cách nào vạch mặt người bạn trai đểu giả đó? Tôi không muốn anh dễ dàng đạt được những thứ mình muốn mà phải trả một cái giá đắt cho hành động của mình. Nhưng tôi chưa biết phải làm sao
Theo VNE
Tôi không cần được khóc trên vai chồng nữa
Tôi, là một cô gái bi lụy và ủy mị, đa sầu đa cảm. Bất cứ ai quen biết tôi đủ thân đều đã từng nhìn thấy tôi khóc. Tôi khóc vì buồn, vì giận dỗi, vì stress, đôi khi vì cả... vui quá.
Tôi luôn tự hỏi không hiểu vì sao tôi có lắm nước mắt đến vậy, luôn sẵn sàng rơi bất cứ khi nào có cảm xúc. Tôi đã dằn lòng mình không biết bao nhiêu lần rằng: "Tôi ơi, mạnh mẽ lên!" hay có những lần cắn môi đến bật máu mà cũng không thể kìm những giọt nước mắt rơi xuống. Bạn bè tôi từng đùa: Chỉ cần đếm từ 1 đến 3 là tôi có thể rơi nước mắt. Tôi nghĩ là tôi làm được điều đó đấy.
Vì quá ủy mị nên tôi luôn mong muốn một vòng tay đủ rộng để bao bọc. Luôn mơ mộng có một hoàng tử bạch mã che chở tôi với tất cả tình yêu và sự bao dung của một người đàn ông... trong phim Hàn Quốc. Tôi đòi hỏi sự chiều chuộng không giới hạn, đòi hỏi "yêu là không cần đáp trả", đòi hỏi "không cần lắng nghe mà luôn luôn thấu hiểu". Tôi nũng nịu, tôi hờn dỗi và tôi khóc ngay khi có gì không vừa ý.
Với những giận dỗi, hờn mát vô cớ của tôi, anh im lặng ôm tôi vào lòng. Nhưng anh sẵn sàng bỏ lại tôi với đống giấy ăn của mình nếu tôi đuổi anh đi (Ảnh minh họa)
Với dáng vẻ yếu đuối bên ngoài, tôi luôn nhận dành được sự ưu ái, quan tâm của các bạn khác giới, ngay từ khi còn học phổ thông. Họ muốn che chở, chăm sóc cho tôi. Rất nhiều người đến với tôi, yêu thương, chiều chuộng nhưng rồi họ đều ra đi sau một thời gian ngắn hẹn hò. Họ ra đi không phải vì họ hết yêu thương, mà vì không chịu nổi những giận hờn vô cớ, những nũng nịu không đúng chỗ và đặc biệt là những giọt nước mắt không bao giờ ngừng rơi của tôi.
Và rồi, anh đến. Anh chiều chuộng, anh bao dung, nhưng anh không quýnh quáng mỗi lần tôi rơi nước mắt. Với những giận dỗi, hờn mát vô cớ của tôi, anh im lặng ôm tôi vào lòng. Nhưng anh sẵn sàng bỏ lại tôi với đống giấy ăn của mình nếu tôi đuổi anh đi.
Sau đó chỉ 1-2 ngày, anh lại quay lại như chưa từng có khúc mắc gì trước đó. Anh phân tích, anh an ủi, dỗ dành cho tôi nguôi đi và chúng tôi lại vui vẻ như chưa từng có những giận hờn hôm trước. Cứ thế chúng tôi yêu nhau. Tôi vẫn được giận dỗi, tôi vẫn được khóc.
Nhưng quá giới hạn của anh là tôi... cứ việc ngồi một mình gặm nhấm. Lâu dần tôi quen với việc khóc một mình chứ không khóc trước người yêu. Vì chẳng giải quyết được vấn đề gì. Anh sẽ quay đi, sau đó quay lại. Cứ thế cứ thế... Có đôi lúc, không chấp nhận được việc này, tôi đòi chia tay. Nhưng anh không bao giờ đồng ý. Cứ đi, rồi lại quay lại. Cứ cãi nhau, rồi lại hòa bình, như không có gì. Cứ khóc, rồi sẽ nín.
Chúng tôi yêu nhau như thế hơn 2 năm. Qua những mảng màu hồng của tình yêu, tôi phát hiện ra có quá nhiều mâu thuẫn trong lối sống và văn hóa của cả hai. Qua những chiều chuộng, vỗ về ban đầu, dường như anh không có điểm chung với tôi.
Anh, nói thế nào nhỉ, có quá nhiều thói hư tật xấu mà qua cái giai đoạn đong đưa rồi nên không cần giả vờ hay giấu diếm nữa. Với anh, bạn bè luôn đứng trước người yêu. Người yêu gọi thì có thể cân nhắc nhưng bạn gọi thì không bao giờ phải lăn tăn quá 1 giây. Nhưng anh luôn ở đó, khi cơn giận của tôi đi qua, anh luôn ở đó, khi tôi không khóc. Và dĩ nhiên, dù có bất kỳ lý do gì, anh không bao giờ chấp nhận chia tay.
Tôi không biết mình có hạnh phúc hay không. Tôi chỉ biết rằng, tôi vẫn ủy mị và hay khóc nhưng tôi không bị lên án hay chán ghét vì khóc quá nhiều. Vì lúc đó, anh thường để tôi một mình. Anh nói rằng đó là cách tốt nhất để tôi tự cân bằng lại mình.
Yêu nhau đủ lâu để chúng tôi quyết định đám cưới. Tôi mơ hồ nghĩ rằng, giờ đây, khi về chung một nhà, chắc chắn anh sẽ không có cơ hội để tôi lại một mình khi tôi khóc. Khi có mẫu thuẫn, chúng tôi sẽ không xí xóa hay cố tình quên đi mà cùng nhau giải quyết vì chúng tôi sẽ phải gặp nhau hàng ngày mà.
Và thật sai lầm khi tôi vẫn giận hờn, vẫn đa cảm và dễ rơi nước mắt vì nghĩ anh không thể bỏ tôi lại. Về chung một nhà nhưng anh sẵn sàng đi đến sáng nếu buổi tối tôi giận dỗi gì đó mà khóc lóc với anh. Anh sẵn sàng quên ngay những gì vừa "thỏa thuận" với vợ về cách giải quyết những mâu thuẫn nảy sinh trong cuộc sống gia đình.
Với anh, những suy nghĩ, bận tâm chả có gì là to tát, chả có gì đáng phải gay gắt cả. Em cứ là em, là dâu hiền vợ thảo. Anh sẽ là anh, người đàn ông "trụ cột gia đình theo nếp của thế kỷ trước". Chồng tôi là hiện thân tiêu biểu của các đức tính cố hữu của đàn ông: Gia trưởng, ích kỷ, không có nhu cầu quan tâm đến người khác.
Càng ngày, tôi thấy khoảng cách giữa 2 vợ chồng ngày càng xa. Anh bù khú với bạn bè sau giờ làm, anh giải trí với bạn bè vào cuối tuần. Vợ anh - là tôi, cứ việc giận dỗi, ủ rũ ở nhà. Khóc lóc mãi rồi cũng phải nín, giận dỗi thì cũng không thể... bỏ đi khỏi nhà của anh được.
Rồi tôi sinh con, anh vẫn như một đứa trẻ chưa kịp lớn. Không biết bế con, không biết cho con ăn, thậm chí, anh không thể ngồi trông đứa bé quá 20 phút. Tôi nghỉ hẳn đi làm để ở nhà chăm con - Một quyết định được anh ủng hộ nhiệt tình.
Và từ khi đó, tôi dường như không biết đến thế giới bên ngoài trong khi anh, vẫn phơi phới như trai chưa vợ. Không một cuộc hẹn hò nhậu nhẹt nào anh vắng mặt. Vợ sắp đến ngày đẻ, anh đi du lịch với cơ quan "để giải tỏa stress". Con anh chưa đầy tháng, anh vẫn để mẹ con tôi ở nhà ôm nhau, anh đi đám cưới bạn cách xa gần 400km.
Tôi vẫn như một con nhóc ngây thơ, đòi hỏi chồng chăm sóc, yêu thương, cưng nựng. Tôi như con cá mắc câu, nằm trong rọ chờ đợi đến giờ hành quyết. Tôi nhận ra, việc anh để tôi một mình lúc tôi khóc khi chúng tôi còn yêu nhau, lý do không phải ở tôi, mà là ở anh: Bản thân anh không có nhu cầu yêu thương người khác.
Cho đến một ngày, khi sự chịu đựng của tôi đã đến giới hạn. Con ốm, anh bỏ mặc vợ con để đi nhậu tới khuya. Khi anh đẩy cửa bước vào cũng là lúc cơn điên của tôi bùng lên. Thay vì khóc lóc mong thương hại như mọi lần, tôi la hét, đập phá, chửi bới.
Và, cái gì đến cũng phải đến. Sẵn hơi men và chắc cũng sẵn nỗi bực dọc vì bà vợ quá ủy mị, lắm lời, anh giáng xuống đầu một trận đòn khủng khiếp. Đánh, đấm, tát, dẫm đạp, tôi như con chó cắn càn bị trừng phạt. Đến khi mẹ anh chạy sang la hét, anh dường như tỉnh ra, nhìn thấy "sản phẩm" dưới bàn tay của mình. Anh chết đứng!
Và tôi, cũng chết hoàn toàn cảm xúc của mình từ lúc đó. Tôi bình thản bế con cho con ngủ, để anh lau máu và bôi thuốc vào những vết thương do anh gây ra. Cả đêm tôi không ngủ, nhưng đầu óc hoàn toàn trống rỗng, tôi không thể nghĩ được gì cả. Sáng dậy, cho con ăn và xếp túi đồ nhỏ, tôi rời khỏi căn nhà đó, trở về với bố mẹ của tôi. Với tôi, những gì anh "dành" cho tôi đã là quá đủ.
Anh đã sang xin lỗi, sang cầu xin tôi tha thứ. Bình thản đối diện, tôi từ chối hàn gắn. Không chỉ vì trận đòn mà tôi quyết định chia tay vì tôi biết, anh không thể thay đổi.
Anh không phải yêu bản thân mình nhất, mà anh yêu bạn bè, yêu bù khú nhất. Anh chơi bời, nhậu nhẹt quên xác, anh không biết bố mẹ anh ốm đau ra sao, vợ con anh cần anh như thế nào. Với một người như thế, liệu có phải lựa chọn tốt cho cuộc sống gia đình?
Một lý do chính mà tôi quyết định dứt khỏi anh. Vì tôi đã không rơi nước mắt mỗi khi nhìn thấy chồng. Trước đây, tôi khóc vì tôi cần anh, tôi mong được anh ôm ấp, chở che. Bây giờ, khi anh đã làm tôi quá đau, cả về thể xác lẫn tinh thần mà tôi lại không hề khóc.
Từ lúc bị trận đòn đó cho đến bây giờ, hơn 2 tháng sống ly thân, tôi không hề nhỏ một giọt nước mắt đau buồn, hối tiếc hay ân hận (Ảnh minh họa)
Từ lúc bị trận đòn đó cho đến bây giờ, hơn 2 tháng sống ly thân, tôi không hề nhỏ một giọt nước mắt đau buồn, hối tiếc hay ân hận. Tôi cũng không thể lý giải được vì sao. Nhưng có khi nào tất cả đã quá giới hạn của tôi và tôi không cần được khóc trên vai chồng nữa?
Hiện tại, tôi và con không ở cùng anh. Rảnh thì anh ghé qua thăm, mua cho con gói bánh. Không rảnh thì cả tuần anh không ghé. Nhưng nhắc đến chuyện ra tòa thì anh gạt đi, anh không đồng ý con anh thiếu bố thiếu mẹ, nói thánh tướng như anh biết yêu thương lắm đó.
Trong thời gian này, con tôi phải đi viện cấp cứu vì khó thở trong đêm. Anh biết nhưng không đến và vẫn ngủ ngon đến sáng mới vào "thăm". Một tuần con nằm viện thì bố vào thăm được 5 lần. Vẫn biết một gia đình thiếu hụt bố hoặc mẹ sẽ không phải là môi trường hoàn hảo cho sự phát triển của con cái. Song nếu sống trong căn nhà đủ bố đủ mẹ nhưng không có tình thương thì có tốt hay không?
Tôi quyết định dừng lại cuộc hôn nhân này, dừng lại những sai lầm tôi đã liên tiếp mắc phải!
Theo VNE
Đớn đau vì yêu chồng của người bạn thân Khi viết những dòng này, tôi biết mình sẽ bị mọi người nguyền rủa. Chính bản thân tôi cũng đang tự làm điều đó với chính mình. Nhưng tôi đã quá đau khổ và tuyệt vọng rồi. Tôi cảm thấy bế tắc với cuộc sống của mình. Tôi không biết phải làm gì với tình yêu lầm lỡ khi tôi yêu chồng bạn...











Tiêu điểm
Tin đang nóng
Tin mới nhất

Lâu lâu con cháu mới tề tựu đông đủ, bố chồng tôi khiến cả nhà chán nản khi làm một việc vô nghĩa

Nửa đêm vợ phải dậy bế cháu, tức mình, tôi dựng các con dậy đuổi về nhà riêng nhưng con dâu nói câu khiến tôi lên cơn đau tim

Thức đêm xem 'Sex Education', nhờ 1 CÂU THOẠI đắt giá mà tôi thêm yêu làn da nâu của mình, không còn buồn khi bị chọc ghẹo, chê bai

Đi công tác về, thấy con vẫn sốt cao còn mẹ kế thì hờ hững, tôi lập tức đưa con đi viện rồi về thu dọn vali ném ra khỏi cửa

Đến bệnh viện thăm bố chồng, khi ra khỏi phòng, tôi bắt gặp một người phụ nữ đang đứng lặng yên ở ngoài với khuôn mặt lo lắng

Con dâu vừa sinh xong đã đòi về ngoại ở cữ, tôi buộc phải khăn gói đi theo nhưng được 1 tuần đã phải rời nhà thông gia gấp

Chỉ 5 phút xem phim "Sex Education", tôi bàng hoàng khi nhận ra mình là nguyên nhân khiến con trai trượt dài trong đổ đốn

Mẹ chồng bỏ ra 5 triệu mua 4 hộp sữa bột cho cả bà và cháu uống, vừa nhìn thấy, tôi đã hốt hoảng xây xẩm mặt mày

Bỏ 200 triệu ra để sang sửa nhà cho bố mẹ chồng nhưng vừa xong xuôi thì chị chồng kéo cả nhà đến ở thản nhiên dù chẳng đóng góp 1 đồng nào

Tôi phản bội vợ chỉ vì hộp cơm trưa của nữ đồng nghiệp trẻ

Tôi bị cả họ nhà chồng xúm vào chì chiết, đòi đuổi về quê do "dốt nát" mua nhầm sữa giả cho con

Mẹ chồng bóng gió khen chị dâu tháng nào cũng biếu bà 20 triệu/tháng, tôi tức mình lớn tiếng "vạch trần" khiến bà tái mặt
Có thể bạn quan tâm

Phim Việt 18+ chưa chiếu đã chiếm top 1 phòng vé, nam chính nhìn mặt thôi đã thấy buồn cười
Phim việt
23:54:55 17/04/2025
NSND Tự Long và Cục trưởng Xuân Bắc trên 1 chuyến bay, Quang Lê tạo dáng bên hoa
Sao việt
23:46:10 17/04/2025
Tuyệt phẩm lãng mạn Hàn phải xem năm 2025: Cặp chính đẹp đôi dã man, đứng thở thôi cũng thấy chemistry
Phim châu á
23:43:15 17/04/2025
Mỹ nam Việt đang cực hot ở Trung Quốc: Nhan sắc 180 độ không góc chết, đẳng cấp diễn xuất không ai dám chê
Hậu trường phim
23:40:20 17/04/2025
Asensio nhận chỉ trích dữ dội
Sao thể thao
23:35:59 17/04/2025
Động thái của Justin Bieber trước tin phá sản, mắc nợ hàng triệu đô
Sao âu mỹ
23:06:28 17/04/2025
MC ngỡ ngàng khi cô gái 35 tuổi chưa yêu ai từ chối nam kỹ sư
Tv show
23:03:48 17/04/2025
Bất chấp lời chê vũ đạo khiêu khích, Lisa vẫn thắng lớn tại Coachella 2025
Nhạc quốc tế
22:23:37 17/04/2025
Thành Long và các nghệ sĩ bị tẩy chay vì quảng cáo sản phẩm dính bê bối
Sao châu á
22:21:21 17/04/2025
Bắt đối tượng lừa đảo trở về từ khu Tam Thái Tử
Pháp luật
22:19:20 17/04/2025